Gương vỡ - Chương 17
Gương vỡ
Chương 17
Ngày đăng 04-01-2016
Tổng cộng 23 hồi
Đánh giá 8.4/10 với 22821 lượt xem
Ella Zielinsky đặt máy nói xuống, rất hài lòng về việc vừa làm xong của mình và đi ra khỏi ca-bin điện thoại.
- Chánh thanh tra Cradddock! - Ả lẩm bẩm với vẻ khinh thường - Ta hai lần mạnh hơn hắn.
Ả hài lòng về phản ứng của con người mà ả vừa gọi dây nói tới. Lời đe dọa ấy được nói nhỏ trên đầu dây: “Tôi đã trông thấy tất cả...”
Một nụ cười độc ác trên môi ả. Chưa lúc nào như những ngày gần đây ả thấy mình mạnh mẽ đến như vậy. Ả đang say sưa mà không nhận ra.
Ả đi dọc phố East Lodge thì gặp bà Bantry đang làm vườn đứng lên chào ả.
“Con mụ già bẩn thỉu!” Ella nghĩ và một câu phương ngôn xuất hiện trong trí nhớ của ả: “Ai mang vò nước đầy thì nhất định chiếc vò sẽ bị vỡ”.
Thật là ngu ngốc. Ai có thể nghi ngờ ả là tác giả của những lời đe dọa ấy chứ. Một trận ho làm ả phải vất vả. Cái chứng cảm mạo chết tiệt.
Ả tới văn phòng của Jason Rudd, người đang đứng đợi ả trước cửa sổ.
- Cô đi đâu về đấy, Ella?
- Tôi tới dặn dò người làm vườn. Đã có...
Ả ngừng lời khi thấy nét mặt khác thường của ông chủ.
- Có chuyện gì vậy? - Ả hỏi.
Cặp mắt của ông Rudd như lõm sâu hơn vào hốc mắt. Không có một sự vui tươi nào trên bộ mặt ấy. Ông ta đã kiệt quệ như ả chưa bao giờ nhìn thấy.
- Có chuyện gì vậy?
Ông ta đưa cho ả một tờ giấy.
- Bản phân tích về chất cà-phê mà bà Marina đã từ chối uống.
- Ông đã đưa đi phân tích ư? - Ả ngạc nhiên hỏi - Nhưng tôi đã thấy ông đổ vào chậu rửa mặt rồi kia mà.
Ông ta cười một cách buồn bã.
- Tôi rất khéo tay, Ella. Cô không biết ư? Phải tôi đã đổ một phần lớn nhưng giữ lại một ít để đưa đi phân tích.
Ả nhìn lại tờ giấy.
- Thạch tín.
- Phải, thạch tín.
- Vì thế nên Marina thấy cà-phê có vị chua ư?
- Cái đó thì không. Thạch tín thì không có mùi vị gì. Nhưng tinh thần cảnh giác của bà ấy thì đúng.
- Còn chúng ta lại cho rằng bà ta tưởng tượng ra ư?
- Bà ấy đã kiệt sức nên tôi không muốn làm bà ấy sợ hãi hơn nữa. Những lá thư dọa nạt đã rất nguy hiểm, nhưng thạch tín... Ella. Thạch tín không giống như những lá thư.
- Không ai động đến thức ăn, đồ uống trong nhà này.
- Cô có tin chắc không, cô Ella? Một người hầu bị mua chuộc thì sao?
- Nhưng không phải là một kẻ giết người. Tôi tin ở họ.
- Còn Giuseppe. Có thể tin ở gã không? Gã đã làm cho chúng tôi nhiều năm, đúng thế, nhưng...
- Tại sao ông lại hốt hoảng thế, ông Jason?
Ông ta ném người xuống ghế, hai tay buông thõng.
- Làm gì? Làm gì? Trời ơi!
Ả nhìn ông, không nói một lời.
- ... Ở đây bà ấy sung sướng. - Ông ta cúi đầu nói.
Nếu ông ngước mắt lên thì thái độ của ả hẳn làm ông ngạc nhiên.
- Bà ấy sung sướng - Ông ta nhắc lại - Bà ấy muốn gì được nấy. Bà ấy nói như vậy vào cái ngày người đàn bà kia....
- Bà Bantry.
- Phải. Khi bà ta tới dùng trà. Marina thấy nơi này yên tĩnh. Cuối cùng, Marina nói, tôi tới đây ở, thấy được hạnh phúc và an toàn.
- Hạnh phúc đầy đủ ư? - Giọng nói của Ella có vẻ châm biếm - Cái đó chỉ có trong các câu chuyện thần tiên thôi.
- Dù sao bà ấy cũng đã tin như thế.
- Phải. Nhưng không phải ông. Ông chưa bao giờ xét đoán bà ta một cách nghiêm chỉnh.
Jason cười.
- Không. Tôi không tin có cái gì là vĩnh viễn cả, nhưng tôi hy vọng nó tồn tại trong một thời gian dài, một hoặc hai năm. Tôi hy vọng có một thời kỳ yên tĩnh, nghỉ ngơi, có thể làm bà ấy thành một phụ nữ mới. Bà ấy đã khôi phục lại lòng tin. Có thể là bà ấy đã sung sướng... những khi như vậy bà ấy như một đứa trẻ. Và cái đó đã đến...
Ella Zielinsky tỏ vẻ khó chịu.
- Những cái đó đã đến - Ả nói - Cuộc đời đã sắp xếp như thế. Ông phải vượt lên. Bà ta là loại người không bao giờ tìm được hạnh phúc cho mình.
- Giuseppe đã đi Londres vì công việc gia đình. Anh ta có người nhà ở Soho và một người trong số họ đang ốm nặng. Anh ta đã xin Marina và bà ấy đã đồng ý để anh ta đi. Đêm nay anh ta sẽ về.
Jason đứng lên và đi đi, lại lại.
- Nếu tôi có thể làm cho Marina đi khỏi nơi này, không chậm trễ.
- Bỏ việc quay phim ư? Nhưng ông hãy nghĩ lại...
Ông ta cao giọng :
- Một việc duy nhất làm tôi quan tâm đó là Marina. Cô không hiểu ư? Bà ấy đang gặp nguy hiểm. Tôi chỉ nghĩ đến cái đó thôi.
Ả mở miệng định nói xong lại thôi. Ả thất vọng và đứng lên.
- Tôi phải đi tìm ống xịt thuốc chữa chứng cảm mạo theo mùa này đây.
Ả rời văn phòng và vào phòng tắm. Trong óc ả chỉ có một câu, một câu đang vang lên: Marina.. Marina... Marina... Bao giờ cũng Marina...
Ả thấy một sự căm giận trào lên trong người và đang vò xé ả. Ả vào phòng tắm, lấy chiếc ống xịt. Ả đưa đầu ống vào một lỗ mũi và bóp quả bóng cao su.
Tác dụng đến một giây đồng hồ sau đó... óc ả đã nhận ra một mùi hạnh nhân thối... nhưng không kịp báo tin cho những ngón tay.