Đồng đạo - Chương 01

Đồng đạo - Chương 01

Đồng đạo
Chương 01

Ngày đăng
Tổng cộng 43 hồi
Đánh giá 9.6/10 với 39174 lượt xem

Chiếc xe lao xuống vực và bốc cháy dữ dội. Nạn nhân chỉ còn sót lại mảnh xương chậu nham nhở song vẫn nhanh chóng được xác định là luật sư Patrick Lanigan.
Bốn năm sau, người ta tìm ra viên luật sư được coi là đã chết đó - kẻ đã tận mắt chứng kiến lễ mai táng chính mình - nhưng không thu hồi được 90 triệu đô là mà hắn, bằng những mưu mẹo thần sầu, đã nẫng tay trên của đám đồng nghiệp tham lam, ti tiện.
Họ đâu biết rằng, chính hắn, do quá mỏi mệt với sự lẩn trốn, đã lấy thêm được tiền của họ, và chỉ cho họ cách tìm ra mình.
Bốn năm trước, hắn "giúp" họ mai táng mình. Bây giờ, hắn "giúp" họ bắt mình.
Mọi sự đều đã được tính toán kỹ lưỡng. Tưởng không còn gì có thể làm hắn ngạc nhiên nữa.
Song Lanigan không lường được một bất ngờ khủng khiếp đang chờ đợi hắn. Khủng khiếp hơn mọi bất ngờ mà hắn gây ra cho mọi người.
Hắn vẫn không thể tính hết.
Họ tìm ra hắn ở Ponta Porã, một thị trấn nhỏ êm đềm của Braxin, giáp biên giới với Paragoay, nơi miền đất mà người ta vẫn gọi là vùng biên.
Họ thấy hắn sống trong một biệt thự nhỏ ẩn mình trên phố Tiradentes, một đường phố rộng với một hàng cây xanh chạy ở giữa và những cậu bé để chân đất đá bóng trên mặt hè nóng bỏng.
Theo như những gì họ biết thì hắn sống một mình, không kể một người giúp việc đến và đi vào những giờ rảnh rang trong suốt tám ngày mà họ theo dõi.
Có thể thấy rằng hắn đang sống một cuộc sống dễ chịu nhưng chắc chắn là không thừa thãi gì. Ngôi biệt thự khá là khiêm nhường mà bất kỳ một thương nhân địa phương nào cũng có thể có. Ô tô hắn xài là một chiếc VoJkswagen Beetle đời 1983, được sản xuất ở São Paulo cùng với cả triệu chiếc khác. Chiếc xe màu đỏ và đuợc lau chùi bóng lộn. Tấm ảnh đầu tiên của hắn mà họ chụp dược là lúc hắn đang lau xe ngay bên trong cổng.
Họ thấy hắn giảm cân một cách đáng kể so với cái thân hình chừng hơn một tạ mà lần cuối cùng người ta nhìn thấy. Da và cả tóc hắn sẫm màu hơn, cái cằm gọn ghẽ và cái mũi hơi nhọn. Những thay đổi tinh tế. Họ đã phải chi tiền kha khá cho một tay bác sĩ phẫu thuật ở Rio, người đã thực hiện những thay đổi này cách đây hai năm rưỡi.
Vậy là sau bốn năm săn lùng khổ ải, bốn năm với những ngõ cụt, những dấu vết mất hút và những tin tức sai lạc, bốn năm đổ tiền như trút vào cái túi thủng, cuối cùng thì họ cũng đã tìm thấy hắn.
Nhưng rồi họ vẫn chờ đợi. Thoạt đầu thì họ muốn tóm hắn ngay lập tức, gây mê và đưa hắn tới một ngôi nhà an toàn ở Paragoay, trước khi hắn phát hiện ra họ hay một người hàng xóm nào đó trở nên nghi ngờ. Cơn bốc đồng khi tìm ra hắn khiến họ nghĩ tới một hành động nhanh chóng, thế nhưng sau hai ngày thì họ quyết định ẩn mình và chờ đợi. Họ lảng vảng trên phố Tiradentes, ăn mặc như những người địa phương, uống trà dưới bóng cây, tránh nắng, ăn kem, tán gẫu với bọn trẻ, tất cả chỉ để trông chừng ngôi nhà của hắn. Họ bám theo khi hắn chạy xe vào trong phố để mua hàng, và họ đã từ bên kia đường chụp ảnh hắn khi hắn bước ra khỏi tiệm thuốc. Họ đã áp sát hắn ở một cửa hàng rau quả và nghe hắn nói với người bán hàng bằng thứ tiếng Bồ Đào Nha tuyệt hảo, với hơi một chút giọng của một người Mỹ hay một người Đức chịu học gì đó. Hắn mau mau chóng chóng mua hàng và trở về nhà, với cánh cổng đóng kín lại ngay. Chuyến đi chóng vánh này của hắn dã để lại nhiều tấm ảnh cho họ.
Xưa kia hắn cũng đã từng tập chạy, mặc dù trong những tháng trước khi biến mất thì quãng đường chạy của hắn đã rút ngắn lại khi mà thân hình của hắn mập ú lên. Giò đây, hắn đã xuống cân nhiều như vậy thì họ chẳng ngạc nhiên gì khi thấy hắn chạy trở lại. Hắn khóa cổng khi ra khỏi nhà và bắt đầu chạy từ từ trên hè phố Tiradentes. Chín phút cho dặm đưòng đầu tiên, với đoạn đường thẳng tắp và nhà cửa mỗi lúc một cách xa nhau hơn. Ra tới rìa thị trấn thì mặt đường không còn được trải nhựa nữa mà chỉ là đưòng đất và khi vào dặm dưòng thứ hai với-tốc độ tám phút một dặm thì Đanilo bắt đầu túa mồ hôi. Đã chừng giữa buổi sáng và thời tiết tháng Mười lúc này vào khoảng hai mươi tư độ. Hắn tăng tốc độ khi ra khỏi thị trấn, chạy qua một bệnh viện nhỏ với đầy các bà mẹ trẻ và một nhà thờ nhỏ do những người Báptixt dựng lên. Đoạn đường trở nên bụi bặm hơn khi hắn hướng ra ngoại ô với tốc độ bảy phút một dặm.
Việc chạy của hắn là hoàn toàn nghiêm túc và điều đó làm cho họ hết sức hài lòng. Đơn giản là Danilo sẽ chạy thẳng vào tay họ.
Ngay sau hôm tìm ra hắn, một ngôi nhà nhỏ tồi tàn ở ngoại ô Ponta Porã đã được một người Braxin có tên là Osmar đứng ra thuê, và chẳng mấy chốc toàn bộ nhóm truy lùng đã dọn đến. Số lượng ngưòi Mỹ và người Braxin trong nhóm là bằng nhau, với Osmar ra lệnh bằng tiếng Bồ Đào Nha và Guy ra lệnh bằng tiếng Anh. Osmar có thể nói cả hai thứ tiếng này, và đã trở thành người phiên dịch chính thức cho cả nhóm.
Guy, đến từ Washington, là một cựu nhân viên chính phủ được thuê để tìm kiếm Danny Boy, biệt danh mà ngưòi ta đặt cho Danilo Sinva. Với một số cấp, Guy được coi là ngưòi có thực tài, và ở những cấp khác anh ta được đánh giá là một thiên tài, còn quá khứ của anh ta thì hoàn toàn là một lỗ đen. Anh ta đã tốn khá nhiều thời gian của bản hợp đồng thứ năm cho việc tìm kiếm Danny Boy, và khoản tiền chi cho việc tìm kiếm con mồi là khá lớn. Mặc dù không để lộ ra, nhưng Guy đã đang dần dần mệt mỏi dưới áp lực của việc tìm kiếm này.
Bốn năm và ba triệu rưỡi đô la, mà chẳng có kết quả gì.
Nhưng giờ đây, họ đã tìm ra hắn.
Osmar và nhóm Braxin của anh ta không hề biết gì về những hành vi tội phạm của Danny Boy, thế nhưng một kẻ ngu ngốc cũng biết rằng hắn đã biến mất cùng với một lượng tiền có thể chất đầy cả một đoàn tàu và, dẫu có tò mò về Danny Boy, Osmar vẫn nhanh chóng hiểu là không nên hỏi gì. Guy và những người Mỹ kia không hề mở miệng về chuyện này.
Những tấm ảnh của Danny Boy được phóng lên cỡ 18/24 và gắn lên dọc trên bức tường trong căn bếp của ngôi nhà nhỏ bẩn thỉu, nơi mà những người đàn ông đầy vẻ kiên nhẫn kia, với những điếu thuốc lá loại nặng luôn trên môi, xem xét chúng một cách cẩn trọng và rồi lắc đầu. Họ thì thào với nhau và so sánh những tấm ảnh mới này với những tấm cũ, từng được chụp trước đây. Một người nhỏ con hơn, chiếc cằm gọn ghẽ và một cái mũi khác. Tóc hắn ngắn hơn và da dẻ sẫm màu hơn. Có thực sự là hắn không?
Họ đã nhầm một lần, ở Recife, vùng bờ biển miền đông bắc, cách đây mười chín tháng, khi họ thuê một căn hộ và xem xét những tấm ảnh gắn trên tường cho tới khi họ quyết định tóm một người Mỹ và kiểm tra dấu vân tay của anh ta. Dấu vân tay không đúng. Nhầm người. Họ tiêm thêm cho anh ta một liều thuốc gây mê và bỏ anh ta lại một cái rãnh bên đường.
Họ đã e ngại không dám tìm hiểu quá sâu vào đời sống hiện nay của Danilo Silva. Nếu hắn thực sự là kẻ mà họ muốn tìm kiếm thì đương nhiên hắn phải có rất nhiều tiền. Và tiền thì luôn luôn làm ra được những điều kỳ diệu vối các nhà chức trách sở tại. Từ hàng chục năm nay, tiền bạc đã mua được sự an toàn cho những tên Quốc xã và những người Đức khác tìm đường tới ẩn náu ở Ponta Porã.
Osmar muốn tóm hắn. Guy nói phải đợi. Hắn đã mất hút bốn ngày liền và cái ngôi nhà nhỏ tồi tàn đó đã cuống cuồng cả lên trong suốt ba mươi sáu tiếng đồng hồ.
Họ đã nhìn thấy hắn rời khỏi nhà trên chiếc Beetle màu đỏ. Tin báo lại rằng hắn có vẻ vội vã. Hắn lái xe băng ngang qua thị trấn tới sân bay, nhảy lên một chiếc máy bay chở khách cỡ nhỏ vào phút chót, và biến mất. Xe của hắn được để trong cái bãi gửi xe duy nhất, và họ đã không hề rời mắt khỏi nó cho dù là một giây. Chiếc máy bay đó hay đi hướng São Paulo, với bốn chặng dừng dọc đường.
Ngay lập tức có một kế hoạch đột nhập ngôi nhà của hắn và rà soát mọi thứ. Hẳn phải có các hồ sơ giấy tờ liên quan tới tiền bạc. Guy đã mường tượng tới việc tìm thấy những thông báo của nhà băng, những giấy tờ liên quan tới việc chuyển tiền, các thông báo về tài khoản; tất cả các loại giấy tờ được xếp gọn gàng trong một chiếc cặp và dẫn họ thẳng tới chỗ tiền kia.
Thế nhưng, anh ta khôn ngoan hơn thế. Nếu Danny Boy đã chạy trốn họ thì hắn sẽ không để lại đằng sau một chứng cớ nào hết. Và nếu thực sự hắn là kẻ mà họ muốn tìm kiếm thì ngôi nhà của hắn phải được bảo vệ rất kỹ lưỡng. Cho dù là đang ở đâu thì Danny Boy có thể cũng sẽ biết ngay khi họ mở cửa ra vào hoặc cửa sổ của ngôi nhà.
Họ đã chờ đợi, chửi thề, cãi cọ và mỗi lúc trở nên căng thẳng hơn. Guy vẫn hàng ngày gọi điện về Oasinhtơn, một việc chẳng thú vị gì. Họ tiếp tục dán mắt vào chiếc Beetle. Mỗi chuyến bay hạ cánh là ống nhòm và điện thoại di động lại nháo nhào cả lên. Ngày thứ nhất có sáu chuyến và ngày thứ hai năm chuyến. Ngôi nhà nhỏ trở nên nóng bức hơn và họ tỏa cả ra bên ngoài - những người Mỹ thì ngủ gà ngủ gật dưới tán cây ở vườn sau còn những người Braxin thì chơi bài bên hàng rào ở phía trước.
Guy và Osmar sau cùng quyết định sẽ tóm hắn nếu như hắn quav lại- Osmar tin tưởng là hắn sẽ quay lại. Có thể là hắn đi khỏi chỉ vì công chuyện gì đó. Họ sẽ tóm hắn, nhận dạng và nếu chẳng may lại nhầm ngưòi thì đơn giản là lại ném hắn xuống một cái rãnh nào đó và rút êm. Đó là chuyện đã từng xảy ra mà.
Hắn trở về vào ngày thứ năm. Họ bám thep hắn tới phố Tiradentes, và tất cả đều thở phào.
Vào ngày thứ tám, ngôi nhà nhỏ bẩn thỉu trở nên trống rỗng vì cả nhóm đã chiếm lĩnh các vị trí.
Tuyến đường của hắn dài sáu dặm. Từ hôm về, ngày nào hắn cũng chạy, rời nhà vẫn cùng giờ đó, vẫn bộ đồ màu xanh da trời và da cam cùng đôi giày Nike cũ mèm.
Địa điểm thuận tiện nhất cách nhà hắn hai dặm rưỡi, lưng chừng một ngọn đồi nhỏ, không xa điểm vòng trở về của hắn cho lắm. Sau hai mươi phút chạy, Danilo lên tới đỉnh đồi, sớm hơn bình thường ít giây. Hắn chạy nhanh hơn, vì một lý do nào đó. Có thể là do những đám mây.
Một chiếc xe nhỏ bị xẹp lốp dừng chắn ngang đường, cốp sau xe mở toang, đuôi xe đang được kích nâng lên. Lái xe là một gã đàn ông to con, có vẻ như giật mình vì sự xuất hiện của cái người vừa chạy vừa thở hồng hộc kia. Danilo chậm bước lại trong một giây. Phía bên phải có lối rộng hơn.
“Xin chào,” gã đàn ông to con kia vừa nói vừa bước lại phía Danilo.
“Xin chào” Danilo đáp, vẫn tiến lại phía chiếc xe.
Gã lái xe bất chợt rút một khẩu súng to tướng ra khỏi cốp xe và chĩa vào mặt Danilo. Hắn sững lại, mắt dán vào khẩu súng, miệng vẫn há ra để thở. Đôi tay lực lưỡng của gã lái xe tóm lấy cổ hắn và đẩy hắn dúi dụi về phía chiếc xe rồi ghì hắn xuống cái bađờxốc. Gã nhét súng vào túi và dùng hai tay gập người Danilo lại, ấn vào trong cốp xe. Danny Boy giẫy giụa nhưng không ăn thua gì.
Gã lái xe sập nắp cốp, quay kích hạ chiếc xe xuống, ném cái kích ra bên đưòng rồi cho xe vọt đi. Được một dặm, gã rẽ vào con đường nhỏ đầy bụi bặm, nơi các đồng sự của gã đang sốt ruột chò đợi.
Họ trói hai tay Danny Boy bằng dây nilông, dùng một mảnh vải đen bịt mắt và rồi đẩy hắn lên đằng sau một chiếc xe van. Osmar ngồi bên phải hắn, một người Braxin ngồi bên trái. Một người khác lấy ra chùm chìa khóa đeo ở cạp quần hắn. Danilo không hề mở miệng khi chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Mồ hôi hắn vẫn đang túa ra và hắn thở còn mạnh hơn lúc chạy.
Khi chiếc xe dừng lại trên con đường đất gần một cánh đồng, Danilo mới lần đầu tiên cất tiếng. “Các anh muốn gì?” Hắn hỏi bằng tiếng Bồ Đào Nha.
“Im đi,” Osmar đáp bằng tiếng Anh. Anh chàng người Braxin ngồi bên trái Danilo lấy ra một chiếc xilanh từ một cái hộp nhỏ bằng kim loại và hút đầy vào đó một thứ chất lỏng. Osmar kéo hai cổ tay hắn về phía mình trong khi anh chàng kia chọc kim tiêm vào phía trên cánh tay của hắn Danilo cứng người lên, cố vùng vẫy nhưng rồi hiểu ra là không có hy vọng gì. Người hắn lỏng ra khi giọt thuốc cuối cùng được bơm vào thân thể. Nhịp thở của hắn chậm lại và cái đầu bắt đầu chúi xuống. Khi cằm hắn chạm vào ngực, Osmar nhẹ nhàng dùng ngón tay trỏ kéo gấu quần soóc của hắn lên một chút và thấy rõ điều mà anh ta chờ đợi. Nước da hắn trắng nhợt.
Việc tập chạy đã làm cho hắn gầy bớt đi và cũng làm cho hắn có nước da màu nâu.
Những vụ bắt cóc là quá quen thuộc ở cái vùng biên này. Người Mỹ thường dễ là những mục tiêu. Nhưng vì sao lại là hắn ? Danilo tự hỏi trong khi đầu trĩu xuống và mắt khép lại, trước khi hoàn toàn lịm đi.
Họ nhét hắn xuống phía dưới những chiếc thùng cáctông đựng đầy dưa và quả dâu. Đám lính biên phòng gật đầu mà không thèm cả rời khỏi ghế, và lúc này Danny Boy đã ở trên đất Paragoay, tất nhiên, hắn vẫn không hề biết gì cả. Người hắn chao đi chao lại trên sàn xe trong khi đường mỗi lúc một trở nên xấu hơn và nhiều dốc hơn. Osmar liên tục đốt thuốc và thỉnh thoảng lại chỉ trỏ này nọ. Sau một giờ kể từ lúc tóm hắn, họ đã đến được chỗ rẽ cuối cùng. Đó là một căn nhà nhỏ trong một hẻm núi khó mà có thể nhìn thấy được từ ngoài con đường bụi bặm kia. Họ mang hắn xuống như một cái bao thịt và đặt hắn lên một chiếc bàn ở trong nhà, và Guy cùng một chuyên gia vân tay bắt đầu vào việc.
Danny Boy vẫn ngáy như sấm trong khi người ta lấy dấu tay hắn. Những người Mỹ và người Braxin quây lại xung quanh nhìn chằm chặp từng động tác. Trong cái thùng đặt bên cửa có một chai uytxki chưa mở, để uống mừng, nếu đây đúng là Danny Boy.
Tay chuyên gia vân tay đột ngột bỏ sang căn phòng ở phía sau, chốt cửa lại và trải những dấu vân tay mới ra trước mặt. Ông ta chỉnh lại ánh sáng và rồi lôi ra bộ vân tay mẫu của Danny Boy được lấy từ hồi hắn còn trẻ hơn nhiều và đang xin vào Hội luật gia tiểu bang Louisiana.
Cả hai bộ đều ở trong tình trạng tốt và ngay lập tức có thể thấy rõ là chúng hoàn toàn trùng khớp với nhau. Tuy nhiên, ông ta vẫn cẩn thận kiểm tra lại cả mười ngón. Không vội vã gì. Cứ để bọn họ đợi ngoài đó, ông ta cảm thấy khoan khoái cái giây phút này. Sau cùng, ông ta mở cửa và nghiêm nghị nhìn vào cả hơn một chục gương mặt đang nhìn mình chờ đợi. Thế rồi, ông ta mỉm cười. “Đúng là hắn,” ông ta nói bằng tiếng Anh, và cả bọn vỗ tay ầm lên.
Guy cho phép uống rượu, nhưng chỉ ở mức vừa phải. Còn có việc phải làm. Danny Boy, vẫn còn hôn mê, được tiêm cho một mũi nữa và bỏ vào trong căn phòng ngủ không hề có cửa rả gì ngoài cánh cửa ra vào nặng trịch được khóa từ bên ngoài. Ngay tại đó, hắn sẽ bị thẩm vấn, và tra tấn, nếu cần thiết.
Những đứa trẻ để chân đất đá bóng trên hè phố quá mải mê với trận đấu của chúng và chẳng thèm để ý gì đến ai. Chùm chìa khóa của Danny Boy chỉ có bốn chiếc và bởi vậy cánh cổng dược mở ra một cách nhanh chóng và để ngỏ ở đó. Một gã trong bọn chờ sẵn trong chiếc xe đi thuê đậu dưới bóng cây lớn cách đó bốn ngôi nhà. Một gã khác, trên một chiếc môtô, chờ ở cuối phố và luôn ở tư thế sẵn sàng.
Nếu một hệ thống bảo vệ báo động về vụ đột nhập, kẻ đột nhập sẽ dễ dàng biến mất, còn nếu không gã sẽ tha hồ ở trong đó mà lục lọi.
Cánh cửa vào nhà được mở ra mà không gây nên sự báo động nào. Bảng điều khiển của hệ thống bảo vệ gắn ngay trên tường cho thấy hệ thống đã bị ngắt. Gã thở nhẹ và đứng im một phút trước khi bắt đầu di quanh. Gã tháo cái ổ cứng khỏi chiếc máy tính cá nhân của Danny Boy, và lượm lặt tất cả những cái đĩa. Gã lục lọi đống hồ sơ trên bàn nhưng không thấy gì ngoài những hóa đơn thông thường, cái đã được thanh toán, cái thì chưa. Chiếc máy facx là loại rẻ tiền và quá thường, thoáng trông cũng biết ngay là đã hỏng. Gã chụp ảnh đám quần áo, thức ăn, đồ đạc, tủ sách và cả cái giá để tạp chí.
Năm phút sau lúc cánh cửa vào nhà bị mở ra, một tín hiệu câm đã được kích hoạt từ căn phòng áp mái của Danilo và một cú điện thoại đã được tự động gọi đến một hãng bảo vệ tư nhân nằm cách dó mười một khúc phố, ở khu trung tâm Ponta Porã. Cú điện thoại này không được đáp lại bỏi lẽ tay trực ban của hãng lại đang nằm đu đưa trên chiếc võng mắc ở sân sau. Mẩu thông tin xuất phát từ ngôi nhà của Danilo được tự động ghi lại và sẽ báo cho ngưòi nghe nó biết rằng đã có một vụ đột nhập. Mười lăm phút sau đó mới có người nghe được thông tin này và cho đến khi tay trực ban lao đến nhà Danilo thì kẻ đột nhập đã biến mất. Không thấy ông Silva đâu. Mọi thứ vẫn có vẻ như đâu vào đấy, kể cả chiếc Beetle trong nhà xe, cửa nhà lẫn cánh cổng đều được khóa.
Các chỉ dẫn trong hồ sơ là rất cụ thể. Với những cú báo động như vậy, không gọi cảnh sát. Trước tiên là tìm cách liên lạc với ông Silva, và trong trường hợp không thể tìm ngay được thì gọi một số điện thoại ở Rio - Xin gặp Eva Miranda.
Với một sự phấn khích khó dằn xuống nổi, Guy gọi cú điện thoại thường ngày của anh ta về Oasinhtơn. Thực sự là anh ta đã nhắm mắt và mỉm cười khi thốt lên, “Đúng là hắn.”
Đầu kia ngừng lại đôi chút và một câu hỏi, “Anh chắc chứ ?”
“Vâng. Vân tay hoàn toàn khớp.”
Một thoáng ngừng nữa trong khi Stephano sắp xếp các ý nghĩ của lão, điều thường chỉ diễn ra trong một vài phần triệu giây. “Còn tiền ?”
“Chúng tôi chưa bắt tay vào việc đó. Hắn còn chưa tỉnh.”
“Khi nào ?”
“Đêm nay.”
“Tôi chờ.” Stephano gác máy, mặc dù lão có thể nói cả vài tiếng đồng hồ.
Guy ngồi xuống một gốc cây to ở phía sau căn nhà. Cây cối xung quanh rậm rạp, bầu không khí thoáng đãng và mát mẻ. Những giọng nói hồ hởi của những con người đang vui vẻ vang tới tai anh ta. Phần lớn công việc đã kết thúc.
Guy đã kiếm dược thêm năm mươi nghìn đôla. Tìm ra chỗ tiền sẽ có nghĩa là thêm một khoản nữa, và anh ta tin chắc là sẽ tìm thấy.

Chương sau