Điệp viên 007 - Chiến dịch sấm sét - Chương 21

Điệp viên 007 - Chiến dịch sấm sét - Chương 21

Thật chậm rãi, êm ả

Ngày đăng
Tổng cộng 24 hồi
Đánh giá 9.5/10 với 27872 lượt xem

Như trái ngư lôi đen sậm, Disco lao vút đi trên mặt nước xanh chàm. Trong cái ca-bin to, mọi vật đều yên lặng ngoại trừ tiếng máy nổ buồn tẻ hòa cùng với tiếng vù vù của chiếc máy lạnh đời mới. Thỉnh thoảng vài cái ly trong tủ buýp phê phát ra tiếng leng keng. Cánh cửa chớp sập xuống kín mít tự bao giờ. Chỉ có tia sáng từ chiếc đèn bão treo trên trần sáng lấp lánh rồi tỏa bóng xuống hai mươi gương mặt bặm trợn đang ngồi quanh chiếc bàn dài. Chúng hệt như bầy quỷ dữ nơi địa ngục xổng chuồng lên thế gian bàn chuyện hại người.
Ngồi ngay đầu dãy là tên Largo, mồ hôi thấm ra ướt cả mặt. Giọng của hắn khá căng thẳng, khô khốc :
- Xin thành thật thông báo cùng các chiến hữu: Chúng ta đang lâm vào tình trạng khẩn cấp. Nửa giờ trước đây, số 17 phát hiện ả Domino lang thang trên boong tàu, tay nghịch chiếc camera. Khi số 17 bước tới gần, ả giả vờ đưa máy lên chụp Palmyra dù nắp ống kính vẫn còn đóng. Nghi ngờ, số 17 đến báo cáo với tôi. Sau đó tôi đưa ả xuống cabin, ả chống cự dữ dội. Hành vi của ả thật đáng khả nghi. Tôi phải dùng biện pháp mạnh nện cho ả một trận mới lấy được cái camera.
Hắn ngừng lại một chút, giọng nhỏ đi :
- Thật không ngờ. Cái camera là giả. Bên trong là một chiếc Geiger với công suất hơn 500 mili rơngen. Khi tạt nước cho ả tỉnh lại, tôi tra hỏi nhưng ả cứ một mực làm thinh. Tôi xin hứa, điều tra xong vụ này, tôi sẽ thủ tiêu ả ngay lập tức. Rồi giờ khởi hành đã đến, buộc lòng tôi phải đập cho ả bất tỉnh, trói vào bốn góc giường. Ngay lập tức, tôi đã báo cáo về cho số 2 và triệu tập các chiến hữu lại đây.
Nghe xong, mười chín tên kia giận điên lên. Thậm chí nhiều thằng còn văng tục. Tiếng chửi vang dội khắp cả phòng.
Hai hàm răng nghiến kèn kẹt, mồm tên số 14, người Đức, ong óng :
- Thế số 2 nói sao về điều này?
- Sếp bảo cứ tiến hành kế hoạch. Cả thế giới là những chiếc Geiger đang theo dõi chúng ta. Lực lượng Phản gián toàn cầu đang rình mò từng đường đi, nước bước của chúng ta. Bọn cớm, bọn Không quân, Hải quân ở Nassau hẳn đang canh me từng chiếc tàu ra vào cảng. Có thể ả Domino bị mua chuộc mang chiếc Geiger lên tàu. Sếp còn nói thêm: Một khi chúng ta đưa quả bom vào mục tiêu tấn công, chả có gì phải sợ. Tôi đã lịnh cho tên trực tổng đài vô tuyến dò theo làn sóng của Nassau và đất liền. Không có gì khả nghi. Tất cả đều bình thường. Nếu nghi ngờ, hẳn Nassau phải tràn ngập các tín hiệu từ Luân Đôn và Washington. Vì thế, kế hoạch vẫn tiến hành theo dự định. Khi rời mục tiêu an toàn, chúng ta sẽ sẵn sàng ngòi nổ cùng với ả Vitali.
Tên số 14 vẫn khăng khăng :
- Liệu chiến hữu có lấy được sự thật từ con ả chết tiệt ấy hay không? Chương trình hành động của chúng ta gặp trở ngại rồi đấy.
- Khi cuộc họp chấm dứt, tôi sẽ tiến hành thẩm tra ngay. Theo ý kiến của riêng tôi, hai gã lên tàu ngày hôm qua, một gã tên James Bond, còn gã kia là F. Larkin, có thể dính líu vào vụ này. Chắc bọn chúng là mật vụ. Gã Larkin có một máy camera hơi giống cái trong tay ả Domino. Tôi tự trách mình sao không để ý hai thằng đó. Sáng mai, khi trở về Nassau, chúng ta nên thận trọng. Tôi sẽ đích thân điều tra vụ này cho ra lẽ. Thế nào bọn cớm cũng yêu cầu chúng ta trình bày việc vắng mặt đêm nay. Không sao, nhân chứng của chúng ta đã có đủ. Số 5 lo kiếm mớ tiền vàng như thêm chút bằng chứng ngoại phạm.
Tên Kotze, số 5 tiếp lời, giọng khề khà :
- Xin cứ an tâm. Vào tay tôi chuyện gì chả xong. Toàn là những đồng đublum và rêan của Tây Ban Nha vào đầu thế kỷ 17. Còn việc của ả Domino, tôi có chút đề nghị: dùng điện với cường độ nhất định tra tấn ả. Ai có thể chịu nổi kia chứ? Nhớ lại cái hồi còn làm cho mật vụ Đức...
Largo lên tiếng ngay :
- Cám ơn chiến hữu rất nhiều. Tôi sẽ cố gắng moi tin từ ả. Nếu không xong, tôi phải nhờ đến chiến hữu.
Rồi hắn nhìn lướt qua mấy thằng găng tơ đang ngồi cùng bàn.
- Giờ chúng ta đi vào chi tiết cuối cùng.
Nhìn vào đồng hồ, hắn nói tiếp :
- Lúc này là nửa đêm. Ánh trăng vẫn còn sáng cho đến 3 giờ. Tia nắng đầu tiên xuất hiện lúc 5 giờ. Vì thế, chúng ta chỉ có hai tiếng hành động. Chiếc Disco sẽ đưa chúng ta tới West End ở miền Nam. Đó là tuyến đường bình thường cho dù đám ra đa có dò xét cũng không có lý do nghi ngờ. Đúng 3 giờ, chúng ta neo lại. Rồi đội bơi mười lăm người của chúng ta theo đội hình mũi tên vượt nửa dặm tới điểm cất giấu. Nhớ bám sát đội hình. Ngọn đèn xanh trên lưng tôi đủ sức chiếu sáng cho toàn đội. Nếu ai bị lạc, cứ trở lại tàu. Nhiệm vụ đầu tiên là phải canh chừng bọn cá mập, cá nhồng. Tôi xin nhắc nhở một chuyện: cự ly của súng không quá sáu thước. Khi bắn nhớ báo cho người bên cạnh. Chúng ta đã thực tập nhiều lần trong những điều kiện tương tự. Mong rằng cuộc hành trình của chúng ta sẽ tốt đẹp. Có ai hỏi gì không?
Trong suốt thời gian chuẩn bị mấy tháng trời ở Pari, Blofeld đã nhắc nhở Largo nên lưu ý hai tên số 10 và 11. Blofeld đã nói tới, nói lui :
- Xảo trá, đa nghi đã ăn sâu vào da thịt của chúng. Chúng luôn nghi ngờ sẽ bị người khác cướp công lao, giành mất phần ăn. Nếu cảm thấy bất mãn, chúng sẽ lôi kéo những người khác vào cuộc tạo áp lực, đòi phần hơn. Những tên như thế này dùng làm gián điệp quả tuyệt vời. Nhưng nên nhớ một điều: Nếu bọn chúng gây bất lợi, gây hoang mang, mất lòng tin trong toàn đội, mầy phải nhanh chóng ra tay, xử chúng cho đẹp mắt, không được nhân nhượng. Nếu không, toàn bộ kế hoạch sẽ đổ vỡ.
Quả đúng như vậy, tên Strelik số 10, ngồi cách Largo hai ghế về bên trái bắt đầu lên tiếng. Nó không nhìn Largo mà hướng về toàn đội :
- Thưa các chiến hữu, tôi lấy làm vui mừng được thấy kế hoạch của chúng ta vô cùng thuận lợi. Tương lai ở trước mặt quá đã. Theo tôi, mục tiêu thứ II không cần thiết. Bởi vì sao? Bởi vì chỉ cần nổ quả bom thứ I, đám chính quyền phương Tây sẽ bát nháo lên. Con số thương vong không ít hơn hai ngàn người sẽ gây nên làn sóng căm phẫn rất lớn. Rồi bọn chính quyền dứt khoát phải giao nộp số tiền chuộc. Tôi có đề nghị chúng ta nên dành quả bom thứ II bán mắc, bán rẻ cho một tổ chức nào, một chính quyền nào có hứng thú chạy đua vũ trang kiếm thêm ít vốn nữa.
Ngừng lại một tí, miệng nó lép nhép, nước miếng văng tùm lum :
- Trong khoảng thời gian không quá hai mươi bốn tiếng sắp tới, kế hoạch của chúng ta hoàn thành. Ôi, số tiền khổng lồ sẽ hiện ra trước mắt. Nhưng tôi còn có chút e ngại...
Lúc này, Largo đưa tay vào túi áo vét, gạt khóa an toàn khẩu Colt 25 ly.
Liếm mép, nuốt nước bọt, tên Strelik lải nhải tiếp :
- Ấm ức mà cứ giữ mãi trong đầu thì còn gì là chiến hữu.
Cả bàn đồng loạt im lặng. Dựa vào cách nói cù nhằng, cù nhưa của tên này, bọn chúng đều biết sắp có dấu hiệu bất ổn. Mà chuyện gì? Chả lẽ tên số 10 ngửi thấy điều chi đáng nghi ngờ sao?
Largo lẳng lặng móc khẩu Colt ra, đặt lên giữa hai đùi. Đảo đôi mắt gian giảo quanh mấy bản mặt mốc đang lắng nghe, Strelik vừa nói, vừa văng nước bọt thúi ùm :
- Khi đội chúng ta, mười lăm người bơi đi một dặm trong đêm tối, ai dám bảo đảm rằng bọn còn lại trên tàu gồm năm thành viên cùng sáu nhân viên tép riu không nổ máy bỏ chúng ta lại giữa biển khơi kia chứ?
Tiếng xì xào nổi lên.
Giơ một bàn tay lên nhằm ngụ ý xin giữ yên lặng, Strelik khề khà tiếp :
- Ý tưởng khá nực cười, đúng không? Nhưng tôi nghĩ các chiến hữu ngồi đây ít nhiều đều thấy cả như vậy. Chúng ta là những kẻ có máu mặt chốn giang hồ. Chuyện gian giảo gì mà không từng gặp. Đa nghi vẫn tốt hơn. Lúc ấy số tiền quá lớn, một trăm triệu đô có thể làm người ta chói mắt. Ông bà, cha mẹ còn dám bán đứng, chớ nói gì đến chiến hữu, anh em. Phần chia lúc đó không phải cho hai mươi người mà chỉ còn năm. Đau khổ nhất là mười lăm tên còn lại phải chống chọi với bầy cá mập giữa biển khơi trong vô vọng.
Gằn giọng, Largo lên tiếng hỏi :
- Nào số 10, có đề nghị gì?
Lần đầu tiên, tên Strelik nhìn vào mặt Largo. Hình như vẻ mặt nó khinh khỉnh, coi thường tên số 1.
- Tôi, nhân danh quyền lợi của tập thể có một đề nghị: Mỗi thành viên của một nhóm quốc gia sẽ ở lại trên tàu để bảo vệ lấy quyền lợi của thành viên khác của nhóm quốc gia đó. Thí dụ như nếu số 11 xuôóig biển, tôi sẽ ở lại cho an toàn. Điều này càng củng cố niềm tin tuyệt đối cho những người lặn hụp dưới biển. Họ tin chắc rằng công sức của họ không bị kẻ xấu cướp trắng.
Largo đáp lại ngay, giọng vô cảm, lạnh lùng :
- Vâng, với yêu cầu này, tôi xin có một câu trả lời vô cùng ngắn gọn, đơn giản.
Một làn chớp đỏ lóe lên từ họng súng đen ngòm trong bàn tay gân guốc, đầy lông lá của Largo.
Bùng... Bùng... Bùng...
Ba viên đạn bay nối đuôi nhau về phía đầu gã Strelik tạo thành một lỗ to. Máu phun ra ướt đẫm mặt bàn. Mò mẫm hai bàn tay vô vọng, nó ngã lăn quay ra sàn, kéo theo cái ghế gỗ.
Ầmmmm...
Đưa họng súng lên mũi ngửi rồi rà qua, rà lại hệt như hít một mùi hương tuyệt diệu, quét đôi mắt sắc lạnh khắp cả phòng, Largo gằn giọng :
- Buổi họp tới đây chấm dứt. Mỗi thành viên trở về cabin của mình chuẩn bị các dụng cụ. Thức ăn đã có sẵn ở dãy bàn dưới bếp. Rượu, thuốc hút đều đầy đủ. Hai người, ai cũng được, hãy mau quăng cái xác của tên phản loạn số 10 xuống biển.
Còn lại một mình, đứng lên, Largo ngáp dài, ngáp vắn. Bước tới tủ buýp phê, hắn lấy hộp xì gà ra, chọn lấy một điếu rồi đốt nó. Xách cái thùng đựng đá, hắn băng qua cửa để đi về phía cabin của Domino. Khép cửa lại rồi hắn khóa chặt.
Ngay trên trần, ngọn đèn bão phát ra ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Rồi trên chiếc giường sắt đôi lót nệm dầy, cổ tay cổ chân của Domino bị trói vào bốn góc. Đặt thùng đá lên cái tủ, gạt tàn thuốc cho ngọn lửa cháy đỏ hơn, Largo bước tới gần.
Đôi mắt Domino sáng quắc lên trong ánh sáng mờ mờ, tỏ tỏ.
- Nào em yêu. Anh sẽ bắt đầu tận hưởng da thịt của em đây. Rất khoái cảm, dục lạc. Nếu muốn tránh điều này, em phải báo cho anh biết ai đưa cho em cái máy đem xuống tàu?
Rít điếu xì gà một hơi cho ngọn lửa cháy sáng, hắn dí dí vào mặt cô nàng.
- Em sẽ được tận hưởng khoái cảm từ nhiệt độ của điếu thuốc này và sự lạnh buốt của mấy viên nước đá. Thật ra anh chẳng muốn thấy thân hình bốc lửa của em tàn tạ. Nói mau đi! Em làm điều ấy vì tiền hay thằng nào đó hấp dẫn, đẹp trai quyến rũ em?
Giọng cô nàng vang lên, vẻ căm thù :
- Mầy đã giết anh trai của tao. Giờ tao đòi nợ máu, thế thôi. Hãy tận hưởng hành vi man rợ, trái khuấy của mầy đi. Bản thân mầy cũng đang lâm vào đường cùng rồi. Chúa sẽ giáng tội lên đầu lũ quỷ dữ chúng mầy. Rồi mầy phải chịu đau khổ hơn ngàn lần chúng tao.
Largo cười to.
Haaaaaaaaaa...
Tiếng cười của hắn khô khốc, tàn nhẫn :
- Được thôi, con quỷ cái. Mầy sẽ nếm mùi khoái lạc thật êm dịu, thật chậm rãi.
Cúi người xuống, hắn thò mấy ngón tay giựt phăng chiếc áo ngực của Domino. Lần xuống dưới, hắn xé nốt lớp vải còn lại. Miết ngón tay trên da thịt mềm mại, những đường cong tuyệt mỹ, đôi mắt hắn như điên dại.
Mãi mấy phút sau hắn bước tới thung đá, gắp từng viên ra cái ly rồi trở lại giường Ngồi xuống một bên mép, hắn rít điêu xì gà một hơi thật sâu, gạt tàn thuốc trên sàn và ngả người xuống.
Arrrrrggggghhhhh.

Chương trước Chương sau