Điệp viên 007 - Chiến dịch sấm sét - Chương 18
Làm sao cắn một cô gái
Ngày đăng 29-12-2015
Tổng cộng 24 hồi
Đánh giá 9.5/10 với 27867 lượt xem
Trên con đường trở về Nassau, James nhắc Felix nhìn xem chiếc Disco có còn đậu ở Palmyra hay không? Vẫn như hồi sáng này, nó nằm chình ình giữa gió biển. Chỉ có chút thay đổi nhỏ: Neo đã nhổ lên, không một bóng người lảng vảng trên boong.
Bỗng Felix nói to, vẻ kích động :
- Này James, nhìn bãi biển xem! Cái nhà thuyền dọc theo con lạch nhỏ. Cậu có thấy đường rãnh đôi nhô lên khỏi mặt nước cao tới cửa? Thấy lạ không? Bọn chúng đang làm gì thế?
Nheo nheo đôi mắt sau cặp kính, anh chàng nhìn xuống Đúng, hai đường rãnh chạy song song. Hẳn là có vật gì khá nặng kéo từ biển lên nhà thuyền. Giọng anh chàng căng thẳng :
- Bay nhanh lên Felix? Sao lại thế được nhỉ? Không lẽ bọn chúng ngu đến thế? Đáng lý ra phải xóa mấy đường rãnh này chớ?
Felix đáp lại, vẻ mỉa mai :
- Bọn chúng quá chủ quan. Làm sao không phạm sai lầm kia chứ? Chúng mình phải kiểm tra kỹ nơi ấy. Mình có cách dụ tên Largo rời khỏi chỗ ấy rồi. Nhân danh thân chủ tỷ phú Rockefeller Bond, mình mời hắn đến dự tiệc.
Khi hai người đến Windsor Field, lúc ấy đã hơn 1 giờ trưa. Nửa giờ trước đây, đài kiểm soát phát tín hiệu liên lạc với chiếc Grumman mãi mà không được.
Nghĩ tới cảnh đối mặt với tay sĩ quan Chỉ huy trưởng về cái tội bất tuân kỹ luật, anh chàng bực bội. Cũng còn may, viên Thống đốc A.D.C đã trao toàn quyền hành động cho James. Giờ chịu khó nghe gã sĩ quan lải nhải vài câu chắc cũng êm. Không ngoài dự đoán, bản mặt của tay sĩ quan chỉ huy quạu đeo.
Láp nháp mấy câu, gã trao cho anh chàng một phong bì to. E.T.A cho biết Manta 5 giờ chiều nay sẽ đến. Theo nguồn tin từ Interpol và cảnh sát Ý, Giuseppe Petacchi chính là anh ruột của Dominetta Vitali. Thật ngoài sức tưởng tượng. Chính anh chàng cũng không ngờ. Còn Largo đúng là một tay đại bịp có tiếng, một kẻ lừa đảo ngoại hạng dù hồ sơ của hắn không hề có phốt. Chả biết từ đâu hắn có tiền của nhưng dứt khoát không hề bắt nguồn từ các khoản tín dụng ở Ý.
Chiếc Disco được trả bằng đồng quan Thụy Sĩ. Các kỹ sư thiết kế chiếc du thuyền xác nhận có một hầm tàu ở dưới chứa tải trọng với một cần trục chạy điện và lỗ thoát cho các thiết bị cùng bọn người nhái. Hầm tàu này nằm dưới một sàn giả ngừa các đợt kiểm tra. Thông tin về bọn cổ đông trong tổ chức săn lùng kho báu không có gì mới mẻ. Chỉ là nghề nghiệp và thành tích cách đây sáu năm. Hình như bọn chúng đã thay tên, đổi họ, làm hộ chiếu giả. Có thể bọn chúng là thành viên của một tổ chức giấu mặt trong bóng tối.
Tên Kotze đã rời khỏi Thụy Sĩ cách đây bốn tuần rồi đi đâu chẳng rõ. Hình ảnh sau cùng của gã được tìm thấy trên chuyến bay buổi trưa của hãng hàng không Pan American. Bộ chỉ huy Chiến dịch sấm sét đòi hỏi thêm nhiều bằng chứng có giá trị hơn nữa. Cuộc truy tìm vẫn tiến hành trên toàn thế giới. Riêng khu vực Bahamas được ưu tiên theo dõi.
Xuất phát từ nhu cầu cấp bách, Thiếu tướng Chỉ huy trưởng Fairchild, C.B, D.S.O... tùy viên quân sự của Anh tại Washington cùng với Thiếu tướng Hải quân Carlson, U.S.N. Ret.. Trưởng ban điều tra, sẽ đến 1900 E.S.T trên chiếc Boeing 707 “Columbine” của Tổng thống trực tiếp chỉ đạo chiến dịch. Trước khi các tướng lãnh ấy tới nơi, yêu cầu James Bond cùng Felix Leiter báo cáo cụ thể mỗi giờ theo làn sóng tới Luân Đôn và Washington với chữ ký xác nhận của cả hai.
Hai anh chàng nhìn nhau trong im lặng. Chả ai nói tiếng nào. Mãi một lúc sau, Felix lên tiếng :
- Chúng mình phải báo cáo ngay. Trễ bốn tiếng rồi còn gì. Chuyện đánh điện cứ để cho mình. Mình sẽ đề nghị việc lục soát Palmyra. Sau đó chúng ta sẽ gặp nhau ở Manta lúc 5 giờ. Chuẩn bị kiểm tra chiếc Disco nếu nó định ra khơi. Tối nay chúng mình không thể tốn thời gian ở cái quán “After you Alphone” như thường lệ nữa. Đồng ý không nào?
Một lát sau, chiếc Ford chở hai anh chàng đang vượt qua khu ngoại ô của Nassau đầy những nhà ổ chuột tồi tàn. Cảnh vật ở đây dường như khác hẳn với những khu biệt thự sang trọng nhìn ra bờ biển.
Lòng dạ ảnh chàng rối bời, chả biết nên làm thế nào cho hợp lẽ. Mấy tay sếp quen thói quan liêu chết tiệt! Tình hình đang diễn biến ngày một phức tạp, thế mà bảo, chờ. Chờ thế nào được? Nội chuyện ban bệ dềnh dàng tới lui làm bọn Largo thừa cơ hội tẩu thoát. Ngồi một chỗ rồi chỉ tay năm ngón, mấy thằng cha có biết cái quái gì kia chứ? Không được. Dù có bị kỷ luật, dứt khoát mình cũng không tuân theo chỉ thị. Chụyện này đâu phải là lần đầu. Nhưng chuyến này quả hơi căng. Chống lại lịnh của Thủ tướng Anh cùng với Tổng thống Mỹ chả phải là chuyện đùa. Cũng không sao. Trước khi rời khỏi Luân Đôn, ông M từng giao cho mình tự quyện hành động, ừ, thế nào ông ta cũng chống vai cho mình. Không phải ông ta đã từng thế là gì?
Nghĩ tới đây, anh chàng cảm thấy thoải mái. Quay sang Felix, James nói ngay :
- Tao đồng ý với mày Felix. Chúng mình sẽ xoay xở với chiếc Manta. Điều quan trọng cần làm là phải tìm hiểu xem bọn chúng đã mang hai quả bom lên chiếc Disco chưa. Tao có ý kiến. Có thể đúng mà cũrig có thể sai. Cô nàng Domino đang lâm vào cảnh nan giải. Phải tiếp cận, tranh thủ ả. Tới khách sạn cho tao xuống. Hẹn với mày lúc 4 giờ 30. Tao sẽ gọi cho tay Harling xem hắn có thông tin gì mới về chiếc du thuyền. Rồi tao bảo hắn đưa mật khẩu lên phòng vô tuyến cho mày. Mày sẽ báo cáo tất cả về chiếc Vindicator? Tao đang giữ thẻ công vụ của Petacchi. Hẹn chiều nay gặp lại.
Rồi anh chàng chạy như bay qua hành lang của khách sạn. Chà, cố tranh thủ ngả lưng một cái. Từ sáng tới giờ, mệt muốn đứt hơi. Giao xong chìa khóa, tên tiếp tân đưa tiếp một lời nhắn, ủa, của Domino. Mà chuyện gì thế? Trên miếng giấy chỉ vọn vẹn mấy dòng chữ: Xin phôn ngay cho tôi. Domino.
Vài phút sau trong phòng, anh chàng gọi bọn phục vụ một ổ sandwich to với ly Bourbon ngâm trong nước đá. Ngay lập tức, anh chàng phôn cho tay Cảnh sát trưởng.
- James đây, có tin gì mới không?
- Tin sốt dẻo đấy. Từ sớm tinh mơ, chiếc Disco đã nhổ neo, chạy tới trạm nhiên liệu lấy đầy mấy bồn chứa. Rồi nó trở về Palmyra. Mới đây nửa giờ, lúc 1 giờ 30, một chiếc trực thăng lảng vầng bên mạn tàu chở đi Largo cùng một tên nữa về hướng Đông. Nhận được tin này, tôi chạy ngay tới đài kiểm soát không lưu Windsor Field yêu cầu ra-đa dò theo. Nhưng nó bay thấp quá, chỉ là đà ở độ cao chín mươi thước. Một lúc sau, nó mất dạng giữa quần đảo cách đó năm mươi dặm về hướng Đông nam. Còn chuyện nữa. Ban quản lý cảng thông báo chiếc tàu ngầm hạt nhân của Mỹ, Manta sẽ đến lúc 5 giờ chiều. Ông bạn có tin gì không?
- Ừmmm... Chỉ có chút manh mối nhưng chưa rõ lắm. Cần thêm chút thời gian. Nhớ theo dõi chiếc trực thăng khi nó quay trở về Disco. Điều này quan trọng đấy. Ông chuyển tin này đến Felix được không? Hắn đang ở phòng vô tuyến. Mà này, kiếm giùm tôi một chiếc xe. Thứ nào cũng được. Land Rover càng tốt.
Bước vào toa lét rửa mặt rồi anh chàng trở ra, nhấc phôn gọi cho Domino ở Palmyra.
Giọng cô ả háo hức lắm :
- Từ sáng tới giờ anh đi đâu mất biệt vậy James? Trưa nay anh có rảnh không? Đến bơi vài vòng với em? Largo báo tối nay anh ta đi tìm kho tàng. Chuyến này em có đi cùng đấy. Mà này, nhớ đừng tiết lộ cho ai biết. Vô cùng bí mật đó. Anh ta chả nói bao giờ quay trở lại. Chỉ nói điều gì đó về Miami. Khi bọn em trở về, có lẽ anh đã tới New York. Không còn dịp gặp lại anh nữa rồi. Sao tối qua anh bỏ về nửa chừng vậy? Hẹn với em nào phải không?
- Làm gì có. Đột nhiên, tôi bị nhức đầu. Có lẽ bị trúng nắng. Từ sáng tới giờ, tôi nằm một chỗ, Chả muốn bước chân xuống giường. Sao, bơi vài vòng hả? Ở đâu thế?
- Anh có biết bãi biển cách Palmyra một dặm. Nó nằm cạnh con đường.
- OK. Hẹn gặp lại sau.
Làm sao anh chàng không biết chỗ ấy chứ. Cát ở đó trắng phau phau, sạch đẹp hơn bãi ở Palmyra nhiều. Gần đấy còn có một túp lều tranh, chung quanh thật thưa thớt. Hiếm hoi lắm mới có vài người qua lại. Hình như nó thuộc về một tay triệu phú Thụy Sĩ nào đó. Rồi hắn bỏ đi đâu mất tiêu. Chà, nghe tới lặn trần, anh chàng khoái chí tử. Chừng nửa tiếng sau, mình sẽ tới chỗ ấy. Hẹn với Felix 4 giờ 30 lận mà: Thời gian còn thừa thãi chán.
Vừa ngồi ăn, anh chàng vừa suy nghĩ. Rồi anh chàng chợt nhớ lại buổi đầu tiên gặp cô nàng... Cái nón rơm ngộ nghĩnh che khuất cả gương mặt. Dải nơ màu xanh nhạt phất phơ trong gió khi cô nàng lạng lách trên con đường Bay. Còn gì nữa? Rồi buổi trưa tình tứ ấy sẽ ra sao khi mình tiết lộ một bí mật?
Cuộn chiếc quần bơi trong cái khăn tắm, anh chàng khoác lên người chiếc sơ mi màu xanh thẫm rồi đeo cái Geiger mượn của Felix lên vai. Đứng trước gương nhìn ngắm, James thấy mình bảnh tỏng lắm. Chả khác nào một tay công tử hào hoa đi du lịch. Đưa tay vào túi sờ cái thẻ bài, anh chàng bước ra khỏi phòng, đi xuống cầu thang.
Chiếc Land Rover có hai băng chờ sẵn trước cửa khách sạn. Nhảy lên rồi mở công tắc, anh chàng lướt nhanh trên con đường trải đá dăm, ngập tràn ánh nắng.
Một lát sau, James cho xe rẽ vào con đường đất hướng ra biển. Ngừng xe lại, anh chàng dạo bước về phía túp lều làm bằng tre nứa. Ngay bên trong có hai phòng thay đồ với hàng chữ: QUÝ ÔNG, QUÝ BÀ.
Mặc chiếc quần bơi vào người, James đi thong thả trên bờ cát trắng mịn có dãy đá nhấp nhô bao phủ. Đảo mắt nhìn quanh, anh chàng không nhìn thấy bóng dáng của Domino. Mặt nước phía trước chuyển từ xanh nhạt sang sậm màu.
Từng bước từng bước chân tiến về phía trước rồi anh chàng nhảy ùm xuống biển. Thật khoan khoái! Làn sóng mát mơn man quanh người, ve vuốt từ đầu tới chân. Thả người theo con sóng nhỏ, anh chàng tận hưởng những giây phút tuyệt vời. Mãi một lúc lâu sau đó, anh chàng ngước đầu lên nhìn. Lạ thật! Vẫn không thấy cô nàng.
Rồi anh chàng bước trở lại bờ, nằm sấp, đầu tựa lên cánh tay rắn rỏi. Nhiều phút trôi qua, bờ biển vẫn vắng tanh. Quái, cô nàng chui đâu mất tiêu. Định chơi trò cút bắt với mình sao?
Đột nhiên, phía trước mặt James, ngay giữa vùng nước yên lặng xuất hiện vài bọt khí nhỏ. Thấp thoáng trong đó là chiếc bình dưỡng khí màu vàng cùng với chiếc mặt nạ bên dưới bờ tóc dài đen sẫm. Thình lình Domino nhô lên.
Vừa gỡ chiếc mặt nạ, cô nàng nói nhanh :
- Đừng nằm đấy mà mơ mộng. Kéo em lên đi nào.
Nhổm dậy ngay, anh chàng chạy vội tới trước :
- Lẽ ra em không nên lặn một mình. Chuyện gì thế? Một con cá mập rượt theo à?
- Đừng có đùa nữa mà. Em đạp phải con cầu gai. Đau quá. Anh gỡ giùm em cái bình dưỡng khí. Chân bị thương, em không thể nào đứng lên nổi.
Giúp cô nàng tháo mớ đồ lặn ra, James đem chúng để dưới gốc cây. Còn Domino ấy à, ngồi bẹp xuống, vừa xem bàn chân, vừa hít hà.
Quỳ bên cạnh cô nàng, James cầm bàn chân ấy quan sát. Hai vết bầm đen nằm cạnh nhau chỗ ngón chân giữa. Đứng lên, đưa tay đỡ cô nàng dậy, James vỗ về :
- Cũng không đến nỗi nào đâu. Nhớ đừng bỏ chân xuống cát. Nếu không, chúng chạy sâu vào bên trong nữa đấy. Thôi nào, để anh bồng em.
Bỗng đôi mắt cô nàng sáng rực lên, miệng mỉm cười tình tứ :
- Xin chân thành cám ơn, hoàng tử của lòng em. Nhớ đừng buông em rớt cái bịch là được rồi.
Vòng tay qua cổ anh chàng, đôi môi Domino mời gọi. Tần ngần một lúc, anh chàng vẫn đứng yên trong vũng nước. Bốn mắt nhìn nhau chẳng nói nên lời. Rồi ánh mắt đa tình trên gương mặt điển trai, rắn rỏi đầy nam tính sao mà quyến rũ cô nàng quá. Domino giờ như con chim bị tên không còn chút sức lực, ngả đầu vào vai anh chàng.
Nghiêng mặt xuống, anh chàng hôn thật lâu lên bờ môi khát khao, hé mở.
Vâng, thời gian như ngừng trôi. Gió vẫn mơn man làn nước biếc.
Mãi lâu sau đó, Domino xoay mặt đi, hơi thở hổn hển. Bước những bước chân chắc nịch, vững chãi về phía bụi bàng biển, James đặt cô nàng trên bờ cát mịn, bên dưới bóng râm.
Đặt một tay qua đầu, đôi mắt Domino nhắm hờ. Bờ ngực căng phồng nhấp nhô theo từng nhịp thở.
Cố dằn lòng, anh chàng nói nhanh :
- Nào, cô em. Xoay người qua một bên.
Rồi anh chàng cúi người xuống, nhấc bàn chân nhỏ nhắn, mềm mại lên. Lấy tay phủi sạch lớp cát bám bên ngoài, anh chàng đưa môi hút mạnh hai vết bầm đen.
Vài phút sau, James phun ra hai cái gai nhỏ.
- Chưa đến nỗi nào. Nếu không, anh phí cả ngày với bàn chân bị thương.
Nghiêng mặt xuống lần nữa, anh chàng hút mạnh. Cái bàn chân cọ quậy, hai hàm răng của cô nàng cắn chặt. Chả bao lâu, có chút máu ứa ra từ hai lỗ nhỏ. Vết bầm đen không còn.
- Chà, lần đầu tiên anh mới biết ăn thịt một cô gái. Cũng thú vị lắm.
Cô nàng đỏ mặt, miệng không nói tiếng nào.
Nâng bàn chân cô ta lên, James đặt một nụ hôn nhẹ vào đây.
- Ổn rồi đấy. Nhưng em không thể bước chân xuống cát. Thôi nào, để anh ẵm vào lều rồi xỏ đôi dép vô.
Đôi bờ mi cô nàng còn đẫm vài giọt nước mắt. Chả biết Domino cảm động hay vì đau? Lấy tay chùi vội, cô nàng vòng tay qua cổ James.
- Lần đầu tiên em biết khóc vì một người đàn ông đấy.
Nâng bổng cô ta lên, anh chàng đi thẳng vào phòng mang hai chữ “Quý Ông”. Giơ tay lấy chiếc quần soóc và áo sơ mi ném lên giường, anh chàng đặt Domino nằm xuống.
Ấy, cô nàng vẫn không chịu buông tay ra. Ánh mắt quyến rũ trên gương mặt điển trai như có ma lực. Quả tim nào mà không thổn thức kia chứ? Tiếp xúc với thân hình lực lưỡng, cân đối, cơ bắp cuồn cuộn, làn da sạm nắng, Domino cảm thấy toàn thân rạo rực, nóng rang, đầu óc cứ mụ mẫm đi, đôi má đỏ bừng. Khao khát như đợt sóng trào dâng mãi, dâng mãi trong toàn cơ thể cô nàng.
Chả biết từ bao giờ, mấy mảnh bikini rơi ào xuống đất bên cạnh chiếc quần bơi của anh chàng. Thời gian như ngừng trôi. Chỉ còn tiếng thở dồn dập hổn hển. Thế rồi, anh chàng cắn làn da ngọt ngào làm sao!