Dao kề gáy - Chương 31 (hết)
Một tư liệu
Ngày đăng 28-12-2015
Tổng cộng 31 hồi
Đánh giá 8.5/10 với 43795 lượt xem
Hôm sau, tôi phải đi Argentina gấp. Do đấy tôi không gặp lại Jane Wilkinson. Tôi chỉ biết việc xét xử và thi hành bản án qua báo chí tường thuật.
Nhưng tôi đã nói, lần gặp Jane Wilkinson cuối cùng của tôi là tại khách sạn Claridge. Tuy nhiên mỗi lần nghĩ đến bà ta, tôi lại hình dung thấy bà ta trong căn phòng ở khách sạn Savoy đang thử các kiểu mũ trước tấm gương lớn. Tôi tin rằng cho đến giờ phút ấy bà Jane Wilkinson vẫn hoàn toàn yên tâm. Kế hoạch vạch ra đạt kết quả mỹ mãn, và bà ta không hề hối hận hoặc lo lắng gì hết.
Tôi chép ra ở đây một tư liệu mà chiếu theo nguyện vọng cuối cùng của bà, tôi phải đưa cho Poirot. Văn bản cuối cùng này nói lên đầy đủ chân dung một con người hình dạng thiên thần nhưng ruột gan ác quỷ.
Ông Poirot thân mến,
Tôi ôn lại các sự kiện và thấy phải kể hết ra với ông. Tôi biết thỉnh thoảng ông có công bố những bản tổng kết về những vụ án hình sự ông đã chỉ đạo công việc điều tra, nhưng tôi nghĩ có lẽ đến giờ phút này ông chưa hề công bố một tư liệu nào do chính tay thủ phạm viết ra. Hơn nữa, tôi mong muốn mọi người đều biết chi tiết về những kế hoạch của tôi mà tôi cho rằng được xây dựng tuyệt vời. Nếu không có ông, mọi thứ đã hoàn toàn trôi chảy. Đã có lúc tôi oán giận ông, nhưng bây giờ tôi hiểu ra rằng ông không thể làm khác. Nếu bức thư này đến tay ông, tôi đề nghị ông công bố nó cách nào rộng rãi nhất. Tôi muốn người đời nhớ đến tôi, bởi tôi không phải một người đàn bà tầm thường. Tất cả mọi người đều công nhận như thế.
Câu chuyện của tôi khởi đầu tại Hoa Kỳ, từ khi tôi gặp công tước Merton. Tôi lập tức hiểu rằng nếu tôi góa chồng, anh ấy mới chịu lấy tôi. Anh ấy mang một định kiến lạ lùng đối với việc ly hôn. Tôi đã cố giảng giải nhưng không sao lay chuyển được cái định kiến ấy. Tôi không dám thuyết phục thêm nữa, sợ đụng đến các nguyên tắc sống của anh ấy.
Thế là tôi thấy chỉ còn một lối thoát: chồng tôi phải chết. Đúng thế, nhưng bằng cách nào? Tôi nghĩ đi nghĩ lại, tính đủ mọi cách nhưng chưa tìm ra thì tôi nhìn thấy Carlotta Adams mô phỏng tôi trên sân khấu. Thế là tôi nẩy ra giải pháp. Nhờ cô ấy giúp đỡ tôi có thể tạo ra được bằng chứng ngoại phạm. Ngay tối hôm đó tôi lại gặp ông và tôi nẩy ra ý tưởng tuyệt vời là nhờ ông đến gặp chồng tôi thuyết phục ông ấy đồng ý ly hôn. Sau đó tôi nói rằng tôi sẽ giết chồng. Tôi nhận thấy nếu ông nói ra sự thật theo kiểu đùa vui thì sẽ không ai tin. Đã bao nhiêu lần tôi nhận thấy tốt nhất là nên tỏ ra ngu dốt hơn là mình thật. Ngay trong lần thứ hai gặp cô Carlotta Adams, tôi đã nói đến kế hoạch của tôi và giải thích đấy là một sự đánh cuộc. Cô ấy sẽ đóng giả là tôi trong một bữa tiệc và nếu cô ấy thành công, không bị ai nghi ngờ thì tôi sẽ thưởng cho cô ấy mười ngàn đô la. Thấy số tiền quá lớn, cô ấy rất mừng và chính cô ấy đề ra các cách đổi quần áo, vân, vân … hai chúng tôi bàn sẽ đổi quần áo cho nhau không ở nhà tôi cũng không ở nhà cô ấy để đầy tớ không biết. Carlotta Adams không hiểu tại sao, tôi cũng không nói lý do, và để cắt ngắn cuộc trò chuyện, tôi chỉ từ chối không nói chi tiết thêm. Hẳn cô ấy cho tôi là ngu ngốc, khờ dại chứ không cho là tôi ngoan cố. Nhưng cuối cùng cô ấy đồng ý. Hai chúng tôi cùng dựng lên lớp kịch ở khách sạn Piccadilly, và tôi đeo chiếc kính cận của chị giúp việc Ellis.
Chẳng bao lâu tôi nhận ra rằng phải thủ tiêu cả Carlotta Adams. Tôi rất tiếc cô ấy, nhưng tôi không tán thành cách cô ấy mô phỏng những nhân vật nổi tiếng, vì theo tôi, làm như thế là thiếu sự tôn trọng. Tôi còn giữ một ít chất veronal vì thỉnh thoảng tôi vẫn dùng. Điều này làm cho mọi việc đơn giản thêm nhiều. Tôi lại nảy ra một ý tưởng tuyệt vời: tại sao không tạo cho mọi người tin rằng Carlotta Adams vẫn thường xuyên sử dụng thứ thuốc ngủ đồng thời là ma túy ấy? Tôi bèn đặt làm một chiếc hộp nhỏ mỹ nghệ bằng vàng, giống như chiếc hộp tôi đã được người ta tặng, yêu cầu nạm thêm hai chữ đầu của tên cô ấy, mặt sau nắp hộp khắc dòng chữ đề tặng. Một chữ đầu do tôi bịa ra, rồi đến Paris và ngày tháng bất kỳ, cốt để gây rắc rối thêm cho việc điều tra. Một hôm ngồi ăn ở khách sạn Ritz, tôi lấy giấy viết thư của khách sạn đặt cửa hiệu làm, rồi cử cô giúp việc Ellis đến cửa hiệu lấy và trả tiền. Tất nhiên tôi không cho Ellis biết là thứ gì.
Đêm hôm đó, mọi thứ đều hoàn toàn trôi chảy. Tôi đem theo con dao nhỏ nhưng rất sắc lấy được của Ellis trong chuyến chị ta theo tôi sang Paris. Ellis không nhận thấy vì ngay sau khi dùng xong tôi lại trả con dao vào chỗ cũ … Một bác sĩ ở San Francisco tình cờ cho tôi biết rạch cách nào để chết ngay. Ông ta giảng cho tôi hiểu là nếu làm hết sức cẩn thận thì sẽ cắt đứt dây thần kinh cổ và nạn nhân chết ngay lập tức. Mấy lần tôi bảo ông ta chỉ chính xác chỗ rạch, nghĩ rằng mình sẽ có lúc dùng đến trong một bộ phim.
Carlotta Adams đã vi phạm lời hứa và để lộ ra cho em gái cô ấy. Vậy mà cô ta thề sẽ không nói ra với bất cứ ai. May mà tôi phát hiện kịp thời và khéo léo thủ tiêu cái tờ thư ấy để tạo thêm phức tạp cho việc điều tra. Ý tưởng này hoàn toàn của tôi. Vậy mà người ta bảo tôi kém thông minh … Theo tôi, phải có một lượng thông minh đến mức nào mới nghĩ ra được cách thức ấy.
Tôi đã tính toán từng chi tiết cho ăn khớp, và thực hiện từng bước theo đúng kế hoạch. Lúc đầu tôi hơi sợ bị phát hiện và bị bắt, nhưng dần dần tôi yên tâm, bởi không ai nghi ngờ lời khẳng định của các thực khách trong bữa tiệc ở Chiswick, và tôi không tin người ta có thể khám phá ra việc đổi quần áo giữa Carlotta Adams và tôi. Mọi thứ diễn ra trót lọt. Bà quận chúa Merton đối xử với tôi hết sức tồi tệ, nhưng ông Công tước lại rất tốt. Ông ấy không nghi ngờ gì và muốn làm lễ cưới với tôi càng sớm càng tốt. Việc anh cháu chồng tôi bị bắt càng làm tôi yên tâm. Mỗi ngày tôi lại tự khen mình đã thông minh xé đi cái tờ nguy hiểm trong bức thư của Carlotta Adams.
Về Donald Ross thì chỉ là anh chàng diễn viên ấy không gặp may. Trong bữa ăn đó anh ta đã vạch mặt tôi theo cách tôi không sao hiểu nổi. Hình như Pâris mà anh ta nói đến là tên một người chứ không phải tên một thành phố. Đến nay tôi vẫn chưa biết Pâris ấy là ai … Dù sao tôi cũng cho rằng tên đàn ông mà đặt là “Pâris” thì đúng là kỳ cục. Tôi thấy phải chặn ngay không để điều băn khoăn của Donald Ross lan truyền. Không còn thời gian để suy nghĩ nữa!! Nhưng cách tôi làm với anh ta có thể nói tuyệt vời. Sau đó tôi thấy mình hoàn toàn không còn sợ gì nữa! Nhưng cách tôi làm với anh ta có thể nói tuyệt vời. Sau đó tôi thấy mình hoàn toàn không còn sợ gì nữa.
Ellis cho tôi biết ông gọi chị ta đến nhà để thẩm vấn. Tôi nghĩ ông muốn hỏi về mối quan hệ giữa tôi với Bryan Martin, không biết ông còn nhằm tìm cái gì nữa. Ông cũng hỏi xem Ellis có sang Paris nhận chiếc hộp nhỏ bằng vàng kia không. Tuy nhiên tôi vẫn hơi lấy làm lạ và lo lắng thấy dường như ông biết rõ mọi việc tôi làm.
Từ lúc đó, tôi cảm thấy vận may đã đổi chiều. Gây cho tôi những đau khổ ông có ân hận không?
Nói cho cùng, tôi chỉ muốn được hưởng hạnh phúc theo cách tôi quan niệm. Nếu không gặp tôi hôm ở khách sạn Savoy, hẳn ông đã không tiến hành điều tra vụ này. Tôi không ngờ ông lại tinh tường đến thế. Nhìn ông, không ai nghĩ ông thông minh đến như vậy.
Bất chấp mọi sự khủng khiếp mà phiên tòa gây ra cho tôi, tôi vẫn không mất đi nhan sắc kiều diễm của tôi. Tuy có gầy và xanh xao hơn đôi chút, tôi thấy lại đẹp thêm. Tất cả mọi người đều thán phục sự gan góc của tôi.
Trường hợp của tôi là một không hai trong lịch sử hình sự.
Bây giờ tôi sắp phải chia tay ông. Vĩnh biệt!! Tôi vẫn giữ được bình tĩnh và không hề sợ chút nào. Ngày mai tôi sẽ gặp linh mục.
Tôi tha thứ cho ông. (Phải chăng người ta không nên tha thứ cho kẻ thù ?)
Tái bút: Ông có tin người ta sẽ tạc tượng bằng sáp cho tôi để lưu giữ trong viện bảo tàng Tussaud không?
Jane Wilkinson