Cô gái đùa với lửa - Chương 06

Cô gái đùa với lửa - Chương 06

Chủ nhật, 23 tháng Một
Thứ Bảy, 29 tháng Một

Ngày đăng
Tổng cộng 32 hồi
Đánh giá 9.4/10 với 30960 lượt xem

Salander đi thang máy từ nhà xe lên tầng bảy, tầng cao nhất trong ba tầng mà An ninh Milton thuê tại cao ốc văn phòng gần Slussen. Cô mở cửa thang máy bằng một thẻ chìa khóa cô đã làm mạo vài năm trước. Cô tự động nhìn đồng hồ khi bước vào hành lang tối đèn. Chủ nhật, 3 giờ 10 sáng. Người gác đêm chắc đang ngồi ở trung tâm báo động dưới tầng năm cách đường giếng thang máy một quãng xa, và cô biết gần như chắc chắn là cô làm chủ dãy hàng lang này.
Cô ngạc nhiên, như vẫn luôn luôn thế, một công ty an ninh mà lại có những khe hở cơ bản như vậy trong thao tác của nó.
Tầng bảy không có gì thay đổi lắm trong năm vừa rồi. Cô bắt đầu thăm văn phòng cũ của mình, một hộp vuông con con đằng sau một bức vách toàn kính trong hành lang mà Armansky bố trí cho cô ở đó. Cửa không khóa. Tuyệt đối không thay đổi, trừ ai đó đã đặt một hộp các tông đựng rác vào bên trong cửa: bàn giấy, ghế văn phòng, sọt rác, một giá sách (rỗng) và một máy tính Toshiba cũ rích cùng với một ổ đĩa cứng bé đến tội nghiệp.
Salander không thấy bất cứ cái gì gợi ý rằng Armansky đã giao gian buồng này cho một người nào khác. Cô coi đó là dấu hiệu tốt nhưng cô biết nó cũng chả nói lên gì nhiều. Đây là không gian khó đem dùng vào một việc thực tế nào được.
Salander đóng cửa rồi đi dọc hành lang, cầm chắc là không có một con cú đêm nào trong bất cứ văn phòng nào. Dừng lại ở máy pha cà phê, cô bấm nút lấy một tách cappuccino rồi mở cửa văn phòng Armansky bằng chiếc thẻ chìa khóa làm mạo.
Như vẫn luôn luôn thế xưa nay, văn phòng của ông sạch sẽ làm tức cả con mắt. Cô làm một vòng kiểm soát nhanh và xem xét giá sách rồi ngồi vào bàn làm việc của ông, mở máy tính.
Cô nhót ở túi trong jacket ra một đĩa CD, đẩy nó vào ổ đĩa cứng. Cô khởi động một chương trình có tên Asphyxia 1.3. Cô tự viết ra nó, chức năng duy nhất của nó là nâng cấp Internet Explorer ở máy tính của Armansky sang một bản hiện đại hơn. Việc làm này mất năm phút.
Xong cô lấy CD ra, cho máy tính hoạt động lại theo bản mới của Internet Explorer. Chương trình nom và hoạt động đúng như bản gốc, nhưng nó có lớn hơn chút ít và chậm hơn chừng một phần triệu giây. Mọi cài đặt giống như nguyên gốc, kể cả ngày cài đặt. Sẽ không có dấu vết nào về tệp tin mới hết.
Cô gõ một địa chỉ FTP cho một máy chủ ở Hà Lan và có được màn hình lệnh. Cô bấm copy, viết tên Armansky/ANMilton rồi bấm OK. Máy tính lập tức sao ổ cứng của Armansky sang máy chủ ở Hà Lan. Một đồng hồ cho biết việc sao chép này sẽ mất ba mươi tư phút.
Trong khi máy tính chuyển dữ liệu, cô lấy ở chậu hoa trên giá sách chiếc chìa dự trữ để bàn làm việc của Armansky rồi bỏ nửa giờ ra để cập nhật các tài liệu Armansky cất trong ngăn kéo trên cùng bên phải bàn làm việc, các việc quan trọng, hiện hành của ông. Khi chuông máy tính kêu báo đã chuyển xong, cô để các tập tài liệu trở lại trật tự vốn dĩ của nó.
Rồi cô tắt máy tính, tắt đèn bàn làm việc, mang theo tách cappuccino đi. Cô rời cao ốc An ninh Milton đúng như cách cô đã vào. Đang là 4 giờ 12 sáng. Cô đi bộ về nhà, ngồi vào máy tính PowerBook của cô rồi đăng nhập máy chủ ở Hà Lan, cô khởi động ở đây một bản sao của Asphyxia 1.3. Một cửa sổ mở ra hỏi tên ổ cứng. Có bốn chục lựa chọn khác nhau, cô cho chúng rải mành mành ra. Cô đi qua ổ cứng tìm NilsEBjurman, trước đây tháng tháng cô vẫn ghé mắt qua nó. Cô ngừng lại một thoáng ở MikBlom/laptop và MikBlom/văn phòng. Hơn một năm qua cô không click vào các biểu tượng này, cô lờ mờ nghĩ có nên bỏ chúng đi không. Nhưng rồi cô quyết định, như một vấn đề nguyên tắc, là cứ giữ chúng lại - khó nhọc mới đột nhập được một máy tính thì có là ngu mới đem bỏ thông tin đi mà một ngày nào đó cần đến có khi lại phải làm lại tất cả các thủ tục đột nhập. Với biểu tượng có tên Wennerstrom mà lâu rồi cô không mở ra thì cũng đúng như thế. Người mang tên này đã chết. Biểu tượng Armansky/ANMilton, mới đặt ra, nằm ở dưới cùng danh sách.
Cô có thể nhái đĩa cứng của Armansky sớm hơn nhưng cô không lo cho chuyện ấy vì cô làm việc cho An ninh Milton và có thể dễ dàng thòi ra bất cứ thông tin nào mà Armansky muốn giấu kín với mọi người. Cô vào máy tính của Armansky là không có ác ý: cô chỉ là muốn biết công ty đang làm gì, nhìn thấy hướng công việc của nó. Cô click và một thư mục lập tức mở ra với một biểu tượng có tên là ArmanskyHD. Cô thử xem có vào được ổ cứng không và kiểm tra các tệp tin có đâu vẫn đấy cả không.
Cô đọc hết các báo cáo, các số liệu tài chính và thư điện tử của Armansky cho tới 7 giờ sáng. Cuối cùng cô bò lên giường ngủ tới 12 rưỡi trưa.
Thứ Sáu tháng Giêng mới rồi, ban quản trị của Millennium họp với sự có mặt của các cổ đông công ty, một kiểm toán viên ở bên ngoài và bốn thành viên: Berger (30 phần trăm), Blomkvist (20 phần trăm), Malm (20 phần trăm) và Harriet Vanger (30 phần trăm). Eriksson dự với tư cách đại diện cơ quan báo, ủy ban cơ quan và chủ tịch công đoàn của tạp chí. Công đoàn gồm có Eriksson, Lottie Karim, Cortez, Nilsson và Sonny Magnusson, người phụ trách tiếp thị. Đây là cuộc họp tòa soạn đầu tiên của Eriksson.
Cuộc họp bắt đầu lúc 4 giờ và kéo dài một tiếng. Phần lớn thời gian dành cho vấn đề tài chính và báo cáo kiểm toán. Millennium rõ ràng là đang vững chân, khác xa với cuộc khủng hoảng mà nó sa vào hai năm trước. Kiểm toán cho hay đã có một lợi nhuận 2,1 triệu curon trong đó áng chừng một triệu là từ cuốn sách của Blomkvist về vụ Wennerstrom.
Berger đề nghị, và được tán thành, sẽ để ra một triệu làm quỹ đề phòng các khủng hoảng trong tương lai; 250.000 curon cho các đầu tư quan trọng như máy tính mới và các thiết bị mới cũng như sửa chữa các văn phòng của tòa soạn; 300.000 curon dành riêng ra cho việc tăng lương và cho phép tạp chí ký với Cortez hợp đồng làm việc trọn thời gian, về thanh khoản, đề nghị mỗi thành viên được một cổ tức 50.000 curon cũng như chia đều cho bốn nhân viên làm thuê 100.000 curon bất kể họ làm việc chính thức hay bán thời gian. Magnusson sẽ không nhận tiền thưởng. Hợp đồng của anh cho anh hưởng hoa hồng ở các quảng cáo anh bán được, như vậy anh là người được đều đặn trả cao nhất tòa soạn. Các đề nghị này đều được nhất trí chấp nhận.
Blomkvist đề nghị giảm quỹ nhuận bút người viết tự do để ưu đãi cho một phóng viên làm bán thời gian. Blomkvist nghĩ đến Svensson; lúc ấy Svensson sẽ có thể dùng Millennium làm cứ địa để viết tự do rồi nếu mọi sự trơn tru thì sẽ được mướn chính thức. Berger chống lại đề nghị này với lý lẽ là nếu không sử dụng một lượng lớn các bài báo của người viết tự do thì tạp chí không thể phát triển mạnh được. Harriet Vanger ủng hộ Berger; Malm không có ý kiến. Đã quyết định không dụng đến quỹ người viết tự do nhưng sẽ điều tra xem liệu có thể có những điều chỉnh trong các chi phí khác không. Ai cũng muốn Svensson ở trong tòa soạn, ít nhất thì cũng là người đóng góp nửa ngày công.
Tiếp sau đó bàn chóng vánh đến phương hướng và các kế hoạch phát triển trong tương lai; Berger được bầu lại làm chủ tịch hội đồng quản trị trong năm tới rồi ngừng họp.
Eriksson không nói gì. Cô vui lòng với triển vọng cô và các đồng nghiệp sẽ được nhận 25.000 curon tiền thưởng, nhiều hơn một tháng lương.
Họp hội đồng xong, Berger triệu tập họp các đối tác. Berger, Blomkvist, Malm và Harriet Vanger ở lại còn những người khác rời phòng họp.
Berger tuyên bố khai mạc hội nghị.
- Chỉ có một mục trong chương trình làm việc. - Chị nói. - Harriet, căn cứ hợp đồng định chúng tôi làm với Henrik thì phần sở hữu của ông ấy có thời hạn hai năm. Hợp đồng sắp hết hạn. Chúng ta cần quyết định xem lợi ích của chị - hay đúng hơn lợi ích của Henrik - ở Millennium rồi sẽ nên như thế nào.
- Ai cũng biết chú tôi đầu tư vào tạp chí là một hành động bồng bột do một tình huống bất thường nhất nó kích động ông già. - Harriet nói. - Tình huống này không tồn tại nữa. Các anh chị định đề nghị sao nào?
Malm ngán ngẩm cau mày. Anh là người duy nhất trong đám họp không hiểu cái tình hình bất thường nhất kia là gì. Blomkvist và Berger phải giữ kín với anh. Berger chỉ bảo anh đây là chuyện rất riêng tư liên quan đến Blomkvist mà trong bất cứ hoàn cảnh nào anh cũng đừng bàn đến. Rõ ràng sự im lặng của Blomkvist là có dính dáng gì với Hedestad và Harriet Vanger.
Anh không cần đến mọi chi tiết để có thể ra quyết định còn với Blomkvist thì anh đủ tôn trọng để không làm cho to chuyện này ra.
- Ba chúng tôi đã bàn chuyện này và chúng tôi đã đi tới quyết định. - Berger nói. Chị nhìn vào mắt Harriet. - Nhưng trước khi nói rõ ý chúng tôi, chúng tôi muốn biết ý chị đã nhỉ.
Đến lượt Harriet Vanger nhìn họ. Mắt chị hơi dừng lại ở Blomkvist nhưng chị không thấy bất cứ điều gì trên mặt họ.
- Nếu các anh chị muốn mua cổ phần của gia đình thì đó sẽ là vào khoảng ba triệu curon cộng thêm lãi. Các anh chị có thể mua lại của gia đình chúng tôi không? - Chị nhẹ nhàng hỏi.
- Vâng, chúng tôi có thể. - Blomkvist mỉm cười nói.
Anh đã được Henrik Vanger trả cho năm triệu curon vì cái việc anh làm cho vị tài cống công nghiệp già này. Nực cười là một phần công việc đó lai là tìm xem chuyện gì đã xảy ra với cháu gái ông, Harriet.
- Nếu thế thì quyết định là ở trong tay của các anh chị. - Harriet nói. - Hợp đồng quy định đến lúc này các anh chị có thể bỏ được phần sở hữu của gia đình Vanger mà. Tôi thì sẽ không soạn hợp đồng nào luộm thuộm như bản hợp đồng Henrik đã ký đâu.
- Nếu cần chúng tôi có thể mua lại của chị. - Berger nói. - Nhưng với chúng tôi, vấn đề thực sự là chị muốn thế nào. Chị là giám đốc của một công ty công nghiệp quan trọng - thật ra là hai công ty cơ. Cái thứ mà chị mua vào bán ra trong một bữa cà phê giải lao của chị thôi cũng có thể bằng cả ngân sách năm của chúng tôi. Thế thì sao chị lại bỏ thì giờ vào một công việc bên lề như Millennium?
Harriet Vanger bình thản nhìn chiếc ghế tòa soạn, một lúc lâu không nói. Rồi chị quay sang Blomkvist đáp:
- Từ khi sinh ra đời tôi đã là chủ sở hữu của một cái gì đó rồi. Tôi đang trông nom một tập đoàn mà mớ bòng bong của nó còn nhiều hơn cả một cuốn tiểu thuyết lãng mạn 400 trang. Lần đầu tiên tôi tham gia ban lãnh đạo của các anh chị là để làm trọn những phận sự mà tôi không thể lơ là. Nhưng các anh chị biết không? Trong mười tám tháng qua, ở ban lãnh đạo này, tôi vui hơn tất cả các nơi khác gộp lại.
Blomkvist tư lự nghe. Rồi Vanger quay sang Malm:
- Các vấn đề các anh chị gặp phải ở Millennium là nhỏ thôi và có thể giải quyết được. Dĩ nhiên công ty muốn hoạt động có lãi - đó là chuyện tất nhiên. Nhưng tất cả các anh chị đều có một mục đích khác - các anh chị muốn làm được điều gì đó.
Chị nhấp nước trong cốc, đăm đăm nhìn Berger.
- Đúng ra thì với tôi cái điều gì kia vẫn còn đôi chút không rõ. Mục đích khá là lờ mờ. Các anh chị không phải là một chính đảng hay một nhóm lợi ích đặc biệt. Các anh chị không phải xét lòng trung thành của mình với ai, trừ với bản thân. Có điều là khi nhận ra các tiêu cực trong xã hội, các anh chị lại không có ý nhập cuộc đấu tranh với các nhân vật nổi nênh trong cộng đồng. Các anh chị thường muốn thay đổi sự vật và tạo ra một cái khác thực sự. Tất cả các anh chị đều cho mình là những người hoài nghi, vô chính phủ nhưng chính đạo lý của các anh chị lại đang dắt đưa tờ tạp chí và tôi đã mấy lần nhận thấy đó là một kiểu đạo lý hoàn toàn đặc biệt. Tôi không biết gọi nó là gì, trừ nói rằng Millennium có một linh hồn. Đây là một ban lãnh đạo mà tôi tự hào và thích thú được đứng ở trong đó.
Chị lặng một lúc quá lâu khiến Berger phì cười.
- Nghe rất hay. Nhưng chị vẫn chưa trả lời câu hỏi đấy nhé.
- Đây là cái món dớ dẩn nhất, phi lý nhất mà tôi dính dáng vào, nhưng tôi thích có các anh chị ở bên và tôi đã có những ngày thật tuyệt. Nếu các anh chị muốn tôi tiếp tục thì tôi vui mừng ở lại.
- OK. - Malm nói. - Chúng tôi đã bàn tới bàn lui và tất cả chúng tôi đều tán thành. Chúng tôi sẽ mua lại phần của chị.
Mắt Harriet mở to:
- Vậy anh muốn rũ tôi chăng?
- Khi ký hợp đồng, chúng tôi kê đầu chúng tôi lên thớt chờ lưỡi búa phập xuống. Chúng tôi không được lựa chọn. Ngay từ đầu chúng tôi đếm ngày đếm tháng xem tới khi nào mua lại được phần của ông chú chị.
Berger mở một tập hồ sơ, đặt một số giấy tờ lên bàn rồi đẩy về Vanger, cùng với một ngân phiếu ghi chính xác món tiền phải thanh toán. Vanger đọc các giấy tờ rồi ký, không nói một lời.
- Xong rồi. - Berger nói. - Hoàn toàn không đau đớn gì cả. Chúng tôi muốn ghi lại lòng biết ơn của chúng tôi với Henrik Vanger về tất cả những gì ông đã làm cho Millennium. Tôi mong chị chuyển điều đó tới ông.
- Tôi sẽ chuyển. - Harriet Vanger nói, giọng bình thường, không để lộ ra cảm nghĩ. Chị vừa thấy bị xúc phạm lại vừa thất vọng sâu sắc vì đã để cho họ buộc chị phải nói ra là chị muốn ở lại và chị nói rồi thì họ lại đơn giản đá chị đi.
- Thế bây giờ để xem tôi có thể làm cho chị thích thú được với một hợp đồng hoàn toàn khác không nhé. - Berger nói. Chị lại lấy ra một tập giấy và cho nó trượt qua trên mặt bàn. - Chúng tôi đang nghĩ liệu cá nhân chị có thích thú gì đó với việc là một thành viên ở Millennium không. Giá tiền làm thành viên này sẽ tương tự với khoản tiền chị vừa mới nhận lấy kia. Bản thỏa thuận không có giới hạn thời gian hay các điều khoản ngoại lệ. Chị sẽ là thành viên chính thức với tất cả các trách nhiệm giống như tất cả chúng tôi.
Vanger nhướng lông mày:
- Sao phải vòng vèo như vậy nhỉ?
- Sớm muộn thì cũng phải làm thôi. - Malm nói. - Chúng tôi có thể hằng năm vào một lúc nào đó làm mới lại bản hợp đồng hay đợi khi nào ban lãnh đạo cãi nhau là đưa chị ra. Nhưng đó vẫn là một bản hợp đồng sớm muộn cũng phải hủy
Harriet chống khuỷu tay lên bàn, liếc anh dò hỏi. Chị nhìn Blomkvist rồi Berger.
- Chúng tôi kí với Henrik khi tài chính của chúng tôi đang khó khăn. - Berger nói. - Chúng tôi cho chị thỏa thuận này vì chúng tôi muốn thế. Không như bản cũ, nó không cho chúng tôi mai này hê chị quá dễ dàng được đâu.
- Với chúng tôi, hợp đồng này khác bản cũ rất lớn. - Blomkvist hạ giọng nói. Trong cuộc thảo luận anh chỉ góp duy nhất câu này.
- Thật ra ngoài hòn đá tảng tài chính mà tên của Vanger đem đến, chúng tôi còn tin chị sẽ cho thêm một cái gì đó vào Millennium. - Berger nói. - Chị thông minh, nhạy bén, có được các giải pháp xây dựng. Cho đến nay chị vẫn giữ mình lu mờ, gần như một vị khách đến thăm chúng tôi mỗi quý một lần nhưng với tòa soạn này thì chị là sự ổn định và phương hướng trước đây chúng tôi chưa có. Chị hiểu kinh doanh. Chị có lần hỏi liệu có thể tin được tôi không thì tôi cũng đã hỏi thầm tương tự về chị. Nay chúng ta đã biết câu trả lời. Tôi mến chị và tin chị - tất cả chúng tôi đều thế. Chúng tôi không muốn chị là một bộ phận của chúng tôi theo kiểu một tấm bùa hợp pháp rắc rối nào đó. Chúng tôi muốn chị là một thành viên và một cổ đông thực sự.
Harriet giơ tay kéo bản hợp đồng lại, đọc nó năm phút, cuối cùng ngửng lên nhìn.
- Các anh chị cả ba đều tán thành chứ? - Chị nói.
Ba cái đầu gật. Vanger nâng bút ký.
Các thành viên của Millennium ăn tối với nhau ở quán Vạc bếp Samir trên đường Tavastgatan. Một bữa liên hoan êm ả - mừng một quan hệ đối tác mới - với vang ngon và thịt cừu nấu món couscous. Chuyện trò thoải mái và Vanger ngạc nhiên ra mặt. Nó có chút nào giống như cuộc hò hẹn đầu tiên lấn bấn: một cái gì đó sắp diễn ra, nhưng không ai biết đích xác nó có thể là gì.
Vanger phải đi lúc 7 giờ rưỡi. Chị xin lỗi, nói chị phải về khách sạn nghỉ sớm. Đến nhà chồng, Berger đi bộ với chị một quãng. Họ chia tay nhau ở Slussen. Blomkvist và Malm nán lại một lúc rồi Malm cáo lỗi nói cần về nhà.
Vanger ngồi taxi đến khách sạn Sheraton, đi thẳng lên phòng ở tầng chín. Chị cởi quần áo, tắm, mặc áo khoác của khách sạn vào. Rồi chị ra cửa sổ ngồi nhìn về phía Riddarholmens. Chị lấy bao Dunhill trong ví ra. Mỗi ngày chị hút ba bốn điếu, quá ít đến mức chị có thể coi mình là dân không hút và vẫn được thưởng thức mà không áy náy vì có lỗi.
9 giờ, có tiếng gõ cửa. Chị mở và để cho Blomkvist vào.
- Nhảm nhí nhà anh này. - Chị nói.
Anh cười, hôn má chị.
- Tôi đã thật lòng nghĩ là các tướng đá tôi đấy.
- Chúng tôi không bao giờ làm thế. Chị có biết tại sao bọn tôi muốn viết lại hợp đồng không?
- Dĩ nhiên biết. Như thế cho ra ấn tượng hoàn hảo.
Blomkvist mở áo chị ra, đặt tay lên ngực chị, thận trọng vuốt ve.
- Nhà anh này nhảm nhí đấy nhé. - Chị lại nói.
Salander dừng lại ở cái cửa có biển đề tên “Wu”. Cô đã nhìn thấy ánh đèn đường và nay thì có thể nghe thấy tiếng nhạc ở trong nhà. Vậy là Miriam Wu vẫn sống ở đây, trong căn hộ nhỏ trên đường Tomtebogatan gần St Erikplan. Đang tối thứ Sáu, Salander chỉ hy vọng có một nửa vì Mimmi chắc đã ra ngoài và căn hộ sẽ tối om. Các câu hỏi vẫn cần giải đáp là liệu Mimmi có còn muốn dính dáng gì đó với cô, liệu Mimmi có sống một mình và có sẵn sàng quan hệ với cô không.
Cô bấm chuông.
Mimmi mở cửa, lông mày nhếch hết lên vì ngạc nhiên. Rồi tựa vào thành cửa, tay chống nạnh lên hông.
- Salander, tớ tưởng cậu chết hay làm sao đó rồi cơ đấy.
- Hay làm sao đó rồi.
- Cậu muốn gì?
- Có nhiều cách trả lời cho câu này.
Mimmi nhòm khắp lòng giếng cầu thang rồi nhìn chằm chằm Salander.
- Thử một câu xem nào.
- Được, tớ đang muốn xem cậu có vẫn còn độc thân và có thể muốn một bạn giường tối nay hay không.
Mimmi nom sửng sốt một thoáng giây rồi bật cười to.
- Tớ chỉ biết mỗi đứa dám sau một năm rưỡi im lặng mà mơ chuyện bấm chuông nhà tớ để hỏi tớ có muốn lên giường không.
- Cậu có muốn tớ đi không?
Mimmi thôi cười. Im một lát.
- Lisbeth... Trời đất, cậu nghiêm túc đấy chứ?
Salander chờ.
- Vậy thì vào nào. Ít ra tớ cũng mời cậu cà phê được.
Salander theo Mimmi vào nhà, ngồi xuống một trong hai chiếc ghế đẩu ở cạnh cái bàn nho nhỏ trong sảnh. Bếp bé hơn một cái hốc để nấu nướng, ở một góc của gian sảnh. Mimmi đã đặt một vòi cao su từ trong buồng tắm ra chậu rửa bát đĩa.
Mẹ Mimmi là người Hồng Kông, bố Thụy Điển ở Boden. Salander biết bố mẹ Mimmi đang sống ở Paris. Mimmi học xã hội học ở Stockholm, cô chị của Mimmi học nhân học ở Hoa Kỳ. Gien mẹ thấy rõ ở bộ tóc đen như quạ, cắt ngắn và nét mặt hơi hơi châu Á. Bố cho cô đôi mắt xanh nước biển nhạt. Cái miệng rộng, hai lúm đồng tiền thì chả đến từ ai, bố cũng như mẹ.
Mimmi ba mươi mốt. Cô thích mặc đồ da, đến các câu lạc bộ, nơi họ biểu diễn nghệ thuật - đôi khi cô xuất hiện trên các sô tivi. Từ mười sáu tuổi Salander đã không đến một câu lạc bộ nào.
Ngoài việc học, mỗi tuần một ngày Mimmi đi làm nhân viên bán hàng tại Thời Trang Domino trên một phố gần Sveavagen. Các khách hàng thèm có những quần áo như đồng phục bằng vải cao su của nữ y tá hay bộ đồ phù thủy bằng da đen thì hay đến Thời Trang Domino, ở đây vừa thiết kế vừa quần áo. Mimmi là đồng sở hữu tiệm này với vài ba bạn gái; cửa hàng đã thêm một phụ khoản khiêm tốn vào món nợ ít nghìn curon mỗi tháng của sinh viên. Salander lần đầu tiên gặp Mimmi khi Mimmi biểu diễn một tiết mục kỳ dị ở Liên hoan Tự hào Đồng tính ái trước đó một hai năm rồi tình cờ đâm bổ phải cô ta trong một lều bán bia khuya đêm hôm đó. Mimmi mặc một váy dài kỳ cục bằng chất dẻo màu vàng chanh, bày biện ra nhiều hơn là cất giấu đi. Salander không thấy gì là khiêu dâm trong bộ đồ nhưng đã đủ say đến mức thình lình muốn nhót đi một đứa con gái trông giống như quả chanh. Salander hết sức ngạc nhiên thấy quả chanh nhìn mình, cười hơ hớ, hôn mình chả chút ngượng nghịu rồi nói: Cậu là người tớ muốn đấy. Họ đã về chỗ của Salander rồi cả đêm làm tình.
- Là thế nào thì tớ cứ là thế. - Salander nói. - Tớ đã bỏ mọi người mọi cái mà đi. Lẽ ra nên chào bái bai.
- Tớ nghĩ có cái gì đó đã xảy ra với cậu. Không phải vì tớ và cậu đã tiếp xúc với nhau nhiều trong những tháng vừa qua mà cậu ở đây.
- Tớ bận.
- Cậu lúc nào cũng bí mật. Cậu không nói về cậu bao giờ. Cậu làm việc ở đâu hay tớ nên gọi ai khi cậu không trả lời điện thoại, tớ cũng chả biết nữa.
- Ngay bây giờ tớ chẳng làm ở đâu, với lại cậu giống y như tớ mà. Cậu thích làm tình nhưng cậu đặc biệt không thích có một quan hệ. Hay cậu thích?
- Cậu nói đúng đấy. - Cuối cùng Mimmi nói.
- Tớ cũng như vậy. Tớ không có hứa hẹn bao giờ.
- Cậu đã thay đổi. - Mimmi nói.
- Chả mấy.
- Cậu nom già hơn. Trưởng thành hơn. Quần áo khác. Rồi cậu nhét vào xú chiêng cái gì đó.
Salander không nói. Mimmi đã trông thấy cô trần truồng - dĩ nhiên phải nhận thấy sự thay đổi. Cuối cùng cô cúi đầu lầm bầm:
- Tớ độn ngực.
- Cậu nói gì kia?
Salander ngước mắt lên, cao giọng, không biết như vậy giọng mình hóa ra như thách thức.
- Tớ đã đến một bệnh viện ở Ý và độn ngực. Tớ biến đi vì thế. Rồi tớ cứ đi du lịch miết. Bây giờ tớ quay về.
- Cậu đùa đấy chứ?
Salander thản nhiên nhìn Mimmi.
- Tớ mới ngu thật chứ lại. Xưa nay cậu có biết đùa là gì đâu nhỉ.
- Tớ sẽ không xin lỗi. Tớ chỉ muốn trung thực. Nếu muốn tớ đi, chỉ cần nói một câu thôi.
Mimmi cười phá lên.
- Được, tớ chắc chắn không muốn cậu đi nếu cậu chưa để tớ nhòm xem nó nom ra thế nào. Làm ơn mà.
- Tớ luôn thích làm tình với cậu, Mimmi. Cậu chả thiết khỉ gì đến việc tớ làm nó ra sao và nếu tớ bận thì cậu kiếm luôn một đứa nào đó khác.
Ngay từ ở trường phổ thông, Mimmi đã dứt khoát rằng mình đồng tính ái. Mười bảy tuổi, sau một số toan tính lăng nhăng, cuối cùng cô nhập môn vỡ lòng về các bí mật tính dục ở một dạ hội liên hoan do Liên hiệp Thụy Điển vì các Quyền lợi Đổi giới tính, Đồng tính ái nam, nữ, Lưỡng tính tổ chức ở Goteborg. Sau đó cô không màng đến bất cứ lối sống nào khác nữa. Một lần lúc hai mươi ba, cô đã thử ăn nằm với một người đàn ông. Cô chờ anh ta bảo làm gì thì làm theo như máy nhưng chả thấy thú vị gì. Cô cũng ở trong cái số ít thuộc số ít không quan tâm đến hôn nhân hay chung thủy hay những buổi tối êm ấm trong nhà.
- Tớ trở về đã vài tuần. Tớ cần biết là phải ra ngoài nhót lấy một đứa hay là cậu vẫn còn thú.
Mimmi cúi xuống hôn phớt lên môi cô.
- Tớ đang nghĩ tối nay nên học hành bài vở. (Cô cởi cúc trên của chiếc áo sơmi của Lisbeth ra). Nhưng đồ quỷ gì... (Cô lại hôn Lisbeth và cởi cúc tiếp). Tớ phải trông thấy nó mới được. (Lại hôn). Hoan nghênh trở về.
Harriet Vanger ngủ đi vào khoảng 2 giờ sáng. Blomkvist nằm thức nghe chị thở. Một lúc, anh đứng dậy, móc một điếu trong gói Dunhill để trong ví chị. Anh ngồi vào chiếc ghế bên giường nhìn chị.
Anh không định làm người tình của Harriet Vanger. Và có thế. Sau thời gian ở Hedestad về, anh không muốn gì hơn là không gần gũi lắm với gia đình Vanger. Anh có gặp Harriet ở các cuộc họp ban lãnh đạo và giữ khoảng cách. Hai người biết bí mật của nhau, nhưng ngoài vai trò của Harriet ở ban lãnh đạo Millennium ra, công chuyện của họ đã chấm hết.
Trong kỳ nghỉ lễ Whitsuntide năm ngoái, lần đầu tiên trong vài tháng Blomkvist đã đến căn nhà nhỏ của anh ở Sandhamn để có đôi chút yên bình và tĩnh lặng, ngồi đọc tiểu thuyết trinh thám ở trên cổng. Chiều thứ Sáu đang trên đường tới kiốt mua thuốc lá thì anh vồ phải Harriet. Chị rõ ràng cũng đang có nhu cầu đi khỏi Hedestad và đã đặt trước phòng trọ cuối tuần ở khách sạn tại Sandhamn. Chị đã không ở đây từ ngày bé. Mười sáu tuổi chị lìa Thụy Điển và quay về khi đã năm mươi ba. Chính Blomkvist đã mò được ra chị.
Sau mấy lời chào hỏi ngạc nhiên của hai bên, Harriet chìm vào im lặng lúng túng. Blomkvist biết chuyện đời chị và chị biết là anh đã vi phạm các nguyên tắc nghề nghiệp của anh để giấu những bí mật khủng khiếp của nhà Vanger. Và phần nào anh làm thế là cho chị.
Blomkvist mời chị đến nhà mình. Anh pha cà phê rồi hai người ngồi ở cổng chuyện trò suốt mấy giờ. Từ ngày chị về nước, đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện lâu với nhau.
Blomkvist không kìm được hỏi:
- Chị đã làm gì với các thứ dưới tầng hầm của Martin?
- Anh muốn biết thật sự ư?
- Muốn.
- Tôi tự mình dọn dẹp. Tôi đốt hết tất cả những gì có thể đốt được. Tôi cho đánh sập ngôi nhà. Tôi không thể sống ở đó, tôi không thể bán nó hay để cho ai sống ở đó. Với tôi mọi liên hệ với nó là đều dính đến cái xấu xa. Tôi đang định xây một ngôi nhà khác ở trên nền đất cũ, một căn nhà nhỏ bằng gỗ.
- Khi chị cho phá sập nhà, mọi người có sửng sốt không? Nó khá đẹp và sang trọng mà.
Chị mỉm cười.
- Dạo này Frode dựng lên câu chuyện là dưới nền nhà có nhiều túi khí cho nên xây lại thì đắt hơn hạ nó xuống.
Frode là luật sư của gia đình.
- Dạo này Frode ra sao?
- Ông ta sắp bảy mươi rồi. Tôi khiến ông ta bận bịu luôn.
Họ ăn trưa với nhau. Blomkvist nhận thấy Harriet Vanger đang ngồi nói với anh những chuyện thầm kín và riêng tư nhất về cuộc đời chị. Anh hỏi tại sao, chị nghĩ một lúc rồi nói trên thế giới này thật tình không có ai mà chị lại có thể cởi mở được như với anh. Vả lại khó mà không cởi mở được với một đứa trẻ bốn chục năm trước chị đã từng săn sóc.
Chị đã có chuyện tính dục với ba người đàn ông trong đời chị. Đầu tiên là bố chị, rồi anh chị. Chị đã giết bố rồi bỏ trốn người anh. Không biết sao chị đã sống sót và gặp một người mà cùng với anh ta chị đã tạo ra được một đời sống mới cho mình.
- Anh ấy dịu dàng và đáng yêu. Đáng tin và trung thực. Tôi hạnh phúc với anh ấy. Chúng tôi có hai chục năm tuyệt vời bên nhau rồi anh ấy ốm.
- Chị không tái hôn ư? Sao thế?
Chị nhún vai.
- Tôi là mẹ của hai đứa con trai ở Úc, tôi sở hữu một doanh nghiệp nông nghiệp lớn. Tôi không thể bỏ đi vì một cuối tuần lãng mạn. Và tôi không nhớ tính dục
Họ ngồi lặng lẽ một lúc.
- Muộn rồi, tôi nên quay về khách sạn thôi.
Blomkvist cứ ngồi im, không đứng lên.
- Anh muốn dụ dỗ tôi sao?
- Muốn.
Anh đứng dậy cầm tay chị dắt vào trong nhà, lên gác xép phòng ngủ. Thình lình chị giữ anh lại.
- Tôi thật không hiểu sao lại thế này. Đây không phải là chuyện tôi làm hàng ngày.
Họ ở với nhau hết cuối tuần rồi cứ ba tháng sau cuộc họp ban lãnh đạo tạp chí thì lại một lần. Đây không phải là một quan hệ có thể duy trì được. Chị làm việc suốt ngày đều đặn và thường đi xa, rồi hàng tháng lại về Úc. Nhưng chị đã đi tới hẹn hò thi thoảng với Blomkvist.
Hai giờ sau Mimmi pha cà phê trong khi Salander nằm trần truồng, vã mồ hôi trên lớp khăn trải giường. Cô hút thuốc lá nhìn Mimmi qua khung cửa. Cô thèm thân hình Mimmi. Cơ bắp nom ấn tượng. Mimmi tập ở nhà thể dục ba tối một tuần, một tối tập bốc Thái hay một thứ karate con khỉ gì đó, tất cả đã cho cô một thân hình đáng sợ.
Cô đúng là nom ngon ăn. Không đẹp như người mẫu nhưng thực chất hấp dẫn. Cô thích khêu gợi và tán tỉnh. Khi ăn mặc để dự tiệc, cô có thể làm cho bất cứ ai cũng phải để ý đến. Salander không hiểu tại sao Mimmi lại quan tâm đến một con ngỗng như mình. Nhưng cô thích được Mimmi quan tâm. Làm tình với Mimmi có sức giải tỏa ghê gớm đến mức Salander thấy thanh thản và khoái chuyện đó, lấy về cái cô muốn có cho mình và đổi lại thì cô cũng cho đi.
Mimmi quay vào để hai hũ cà phê lên chiếc ghế đẩu cạnh giường Cô bò toài lên giường cúi xuống nhay nhay vào một đầu vú của Salander.
- Tớ sẽ làm chúng nó như cậu.
Salander không nói gì. Cô nhìn ngực Mimmi. Vú Mimmi cũng bé nhưng nom rất tự nhiên ở trên người Mimmi.
- Nếu thật thà thì tớ phải nói là cậu kỳ ảo đấy.
- Chuyện điên rồ ấy mà. Cách nào thì cách, ngực tớ cũng chả có khác đi gì, nhưng ít ra thì tớ cũng đã có tí ti.
- Cậu bị ám ảnh quá về thân hình cậu.
- Cậu chỉ nói thôi, tập luyện cơ thể cứ y như một con ngu.
- Tớ tập luyện như con ngu vì tớ thích thế. Nó như là một cú đá cũng tốt như làm tình vậy. Cậu nên thử đi.
- Tớ có chơi một tí quyền Anh.
- Trò rác, cho cậu tối đa một tháng đấm bốc một lần. Mà phần lớn là do cậu phởn đã đánh được mấy thằng oe ở xung quanh. Cái đó khác với tập tành để cho người khỏe mạnh.
Salander nhún vai. Mimmi cưỡi lên cô.
- Lisbeth, cậu bị thân hình cậu nó ám ghê quá. Nay cậu nên biết tớ thích ngủ với cậu không phải vì cậu trông như thế nào mà vì cái cách làm lụng của cậu. Tớ nghĩ cậu rất gợi dục, y như quỷ ấy.
- Cậu cũng thế. Chính vì thế mà tớ cứ quay lại.
- Không phải vì yêu hả? - Mimmi nói, làm như bị xúc phạm.
Salander lắc đầu.
- Cậu đang có một đứa nào?
Ngừng một lát rồi Mimmi gật.
- Có lẽ. Một cách nào đó. Có thể. Hơi phức tạp một tí.
- Tớ không tọc mạch đâu.
- Tớ biết nhưng tớ muốn kể với cậu. Đó là một người ở cùng trường đại học hơn tuổi tớ một ít. Chị ấy lấy chồng đã hai chục năm nhưng chồng đi xa nhiều cho nên chúng tớ gặp nhau những khi anh ta không ở nhà. Ngoại thành, biệt thự, tất cả các thứ đó. Chị ấy là một ô môi bí ẩn. Chuyện từ mùa thu năm ngoái và đang hơi có tí ti phiền phiền. Nhưng chị ấy khêu gợi thực sự. Rồi tớ vẫn còn bạ với băng nhóm quen cũ, dĩ nhiên.
- Tớ đúng là đang nghĩ có thể đến gặp lại cậu được không.
- Nghe cậu nói thế tớ thật sự là thích.
- Ngay cả nếu tớ biến thêm sáu tháng nữa?
- Cốt sao cứ giữ liên hệ. Tớ muốn biết cậu sống hay chết. Muốn gì chứ ngày sinh của cậu tớ vẫn nhớ nha.
- Không có chuỗi ư?
Mimmi thở dài rồi mỉm cười.
- Cậu biết, cậu là một con ô môi tớ có thể tưởng đến chuyện sống chung. Cậu biết để tớ một mình khi tớ muốn yên.
Salander không nói gì.
- Trừ việc cậu không thực sự là một con ô môi. Cậu chắc là lưỡng tính. Nhưng trên hết tất cả là cậu gợi dục - cậu thích làm tình và cậu bất cần nam nữ. Cậu là một nhân tố hỗn loạn.
- Tớ chả biết tớ là gì. - Salander nói. - Nhưng hiện giờ tớ đang ở Stockholm và rất tồi tệ về mặt quan hệ. Thật ra, tớ chả biết ai ở đây hết. Cậu là người đầu tiên tớ nói chuyện từ khi về nhà.
Mimmi nghiêm túc quan sát cô.
- Cậu có thật lòng muốn biết thế gian không? Cậu là đứa bí mật nhất, không thể đến gần nhất mà tớ biết. Nhưng vú cậu nom ngon lành thật. - Cô để các ngón tay vào dưới núm vú rồi kéo da căng ra. - Hợp với cậu. Không quá to, không quá bé.
Salander thở dài nhẹ người thấy các cuộc xét duyệt đều dẫn tới chỗ hài lòng.
- Và nom chúng thật.
Cô bóp mạnh vú một cái đến nỗi Salander há mồm ra. Họ nhìn nhau. Rồi Mimmi cúi xuống hôn một cái sâu vào trong miệng. Salander đáp lại, quàng hai tay quanh người Mimmi. Cà phê đành chịu để cho nguội ngắt.

Chương trước Chương sau