Cô gái chọc tổ ong bầu - Chương 33

Cô gái chọc tổ ong bầu - Chương 33

Cô gái chọc tổ ong bầu
Chương 33

Ngày đăng
Tổng cộng 34 hồi
Đánh giá 9.7/10 với 61322 lượt xem

Giannini gặp Salander ở bar nhà hát Sodra lúc 9 giờ. Salander đang uống bia và sắp xong cốc thứ hai.
- Xin lỗi đến muộn, - Giannini nói, liếc đồng hồ. - Tôi phải làm việc với một thân chủ khác.
- OK thôi, - Lisbeth nói.
- Cô mừng chuyện gì thế?
- Chả gì cả. Chỉ là muốn say tí ti.
Ngờ vực nhìn cô, Giannini ngồi xuống:
- Cô có hay thích say như thế này không?
- Sau khi được tha tôi đã bị say ngu say ngơ nhưng tôi không có xu hướng nghiện. Tôi chỉ thế này cho cái lần đầu trong đời tôi được quyền say ở Thụy Ðiển.
Giannini gọi một campari.
- OK. Cô muốn uống một mình, - chị nói, - hay muốn uống có bạn?
- Một mình thì hơn. Nhưng nếu chị không nói quá lắm thì chị có thể ngồi với tôi. Tôi cho rằng chắc chị chẳng muốn về nhà với tôi rồi ngủ với nhau đâu.
- Xin lỗi?
- Không, tôi không nghĩ thế. Chị là một trong những người dị tính ái không lành mạnh.
Giannini thình lình nom thú vị.
- Lần đầu tiên trong đời, tôi có một thân chủ gạ tình tôi đây.
- Chị có thích không?
- Không, ít ra thì cũng không, xin lỗi. Nhưng cảm ơn là đã gạ nhé.
- Vậy chị muốn gì chứ cố vấn?
- Hai điều. Hoặc tôi thôi là luật sư của cô ngay tức khắc hoặc cô trả lời điện thoại khi tôi gọi. Khi cô được tha ra, chúng ta đã nhất trí như thế.
Salander nhìn Giannini.
- Tôi cố liên hệ với cô suốt cả tuần. Tôi gọi điện, tôi gửi thư.
- Tôi đi xa.
- Thật ra gần như suốt mùa thu tôi không liên hệ được với cô. Thế là không được. Tôi đã nói tôi sẽ thay mặt cô trong mọi cuộc thương lượng với Chính phủ rồi cơ mà. Có những thủ tục cần phải chú trọng. Những giấy tờ cần ký. Những câu hỏi cần phải trả lời. Tôi phải liên hệ được với cô và tôi không muốn bị biến thành một đứa ngu vì không biết cả đến cái chỗ cô ở là cái con khỉ gì ở đâu nữa.
- Tôi đi xa hai tháng. Về nhà hôm qua mới biết chị đang tìm là tôi gọi chị ngay đấy thôi.
- Tốt bụng như thế chưa đủ đâu. Cô phải luôn báo tôi biết cô đang ở đâu và cho tới khi các vấn đề về bồi thường, v.v… nhiều thứ khác nữa, đã được giải quyết xong, thì ít nhất hãy liên hệ với tôi mỗi tuần một lần.
- Tôi hê vào bồi thường. Tôi chỉ muốn Chính phủ để cho tôi yên.
- Nhưng Chính phủ sẽ không để cô yên, bất cần cô muốn yên nhiều đến đâu. Việc tha cô trắng án đã làm cho cả một chuỗi đài dằng dặc các thứ hệ quả liền lập tức mở máy. Không chỉ là chuyện về cô thôi đâu. Teleborian sẽ bị khởi tố về những điều hắn đã làm với cô. Cô sẽ phải làm chứng. Ekstrom là đề tài của một cuộc điều tra vì làm sai phận sự và ông ta có thể cũng bị khởi tố nếu rút cục ông ta vì theo lệnh của Bộ phận mà cố tình sao nhãng phận sự.
Salander nhướng lông mày lên. Cô có vẻ thích thú một lúc.
- Tôi không ngờ lại thành ra có cả một cáo trạng. Ông ta đã bị Bộ phận dắt mũi trong khi thực tế ông ta chả có dính líu gì đến chúng. Nhưng vừa mới tuần qua một công tố viên đã mở một cuộc điều tra sơ bộ với Sở Giám hộ. Họ dính đến mấy bản báo cáo gửi lên Nghị viện cũng như một báo cáo gửi đến Bộ Tư pháp.
- Tôi không báo ai cả.
- Đúng. Nhưng rõ ràng là đã có chuyện sao nhãng phận sự một cách trắng trợn. Cô không phải là người duy nhất bị hại.
Salander nhún vai.
- Cái này chả dính gì đến tôi. Nhưng tôi hứa sẽ liên hệ chặt chẽ hơn với chị. Hai tháng qua là một ngoại lệ. Tôi làm việc.
Giannini nom cô vẻ không tin cô.
- Cô đang làm gì?
- Tham vấn.
- Tôi thấy rồi, - chị nói. - Điều thứ hai là về kiểm kê di sản.
- Kiểm kê di sản gì?
- Di sản của bố cô. Người đại diện hợp pháp của di sản đã tiếp xúc với tôi vì hình như không còn ai biết làm như thế nào để liên hệ được với cô. Cô và em gái cô là hai người thừa kế duy nhất.
Salander ngẩn ra nhìn Giannini. Rồi bắt được ánh mắt cô phục vụ bàn, Salander chỉ tay vào cốc bia.
- Tôi không muốn bất cứ thừa kế nào của bố hết. Muốn cái khỉ gì với nó thì chị cứ việc làm thôi.
- Sai. Cô có thể làm bất cứ cái gì mà cô muốn về chuyện thừa kế. Việc của tôi là trông nom sao cho cô có dịp nhận khoản thừa kế đó.
- Tôi không muốn một xu nào của con lợn ấy.
- Vậy đem tiền ấy cho tổ chức Hòa bình xanh hay cái gì đó đi.
- Về cá voi là tôi không có cho một tí gì cả.
Giọng Gianninio chợt mềm dịu.
- Lisbeth, nếu cô sắp là một công dân có trách nhiệm về pháp lý thì cô sẽ phải bắt đầu ứng xử giống như một công dân. Tiền của cô cô làm gì thì tôi kệ. Chỉ là ký vào đây rằng cô đã nhận, rồi sau đó thì cô cứ việc tha hồ mà yên tâm say xỉn.
Salander liếc chị rồi nhìn xuống bàn. Annika cho đó là một cử chỉ làm lành, coi tương đương được với một lời xin lỗi ở trong phạm vi biểu cảm hạn chế của Salander.
- Chúng ta đang nói đến những con số gì đây chứ?
- Không xoàng đâu. Bố cô có khoảng 300.000 krona trong cổ phần. Bán bất động sản ở Gosseberga sẽ được chừng 1 triệu rưỡi - kể cả khu rừng nhỏ. Và có ba cơ ngơi khác nữa.
- Cơ ngơi kiểu gì?
- Hình như ông ấy đã đầu tư một món tiền không nhỏ. Không có gì là giá trị đồ sộ, nhưng ông ấy sở hữu một tòa nhà sáu buồng ở Udderalla, các cái này cũng mang lại được thu nhập. Nhưng cơ ngơi này không được ổn. Ông ấy không chú ý bảo quản và các căn hộ đã bị hội đồng người thuê kiện ra tòa. Cô sẽ không giàu lên vì nó nhưng nếu bán thì cô sẽ được giá hời. Ông ấy cũng sở hữu một căn nhà nhỏ mùa hè ở Smaland đáng chừng 250.000 krona. Cộng thêm ông ấy lại có một khu nhà xưởng ọp ẹp ở bên ngoài Norrtalje.
- Tại sao ông ta lại mua tất cả các cái của nợ ấy làm gì thế cơ chứ?
- Tôi không hiểu. Nhưng bất động sản ấy có thể mang lại hơn bốn triệu krona sau khi đã đóng thuế, nhưng...
- Nhưng gì?
- Di sản được chia đều cho hai chị em cô. Vấn đề là không ai biết em cô ở đâu cả.
Salander im lặng nhìn Giannini.
- Ừm...
- Ừm gì?
- Em cô ở đâu?
- Tôi không biết. Tôi không gặp nó mười năm nay rồi.
- Hồ sơ cô ấy được xếp hạng bí mật nhưng tôi tìm ra là cô ấy đã vào danh sách người Thụy Ðiển ở nước ngoài.
- Tôi hiểu, - Salander nói, tỏ ra hờ hững.
Giannini cáu thở dài.
- Có lẽ tôi gợi ý chúng ta cứ thanh lý hết các tài sản rồi gửi ngân hàng một nửa số tiền thu được, chờ cho đến khi tìm ra cô em cô. Tôi sẽ tiến hành thương lượng nếu cô bằng lòng.
Salander nhún vai.
- Tôi không muốn dính một tí nào vào tiền của lão ta.
- Tôi hiểu chỗ đó. Nhưng giấy tờ quyết toán thì vẫn cứ phải làm cho xong. Ðấy là một phần trách nhiệm của cô ở tư cách công dân.
- Thế thì bán cái đống đồng nát ấy đi. Ðể một nửa vào ngân hàng còn chị muốn cho ai chỗ còn lại thì tùy chị.
Giannini nhìn cô chằm chằm. Chị biết Salander tiêu tiền như nước nhưng chị không ngờ nổi thân chủ của chị lại đoạn tuyệt với mọi sự đến độ có thể lờ đi một khoản thừa kế có lẽ lên tới một triệu krona hay hơn. Hơn nữa, chị không hiểu Salander đã lấy ở đâu ra tiền hay là đã bập vào tiền đến đâu. Mặt khác chị thạo việc hoàn tất các thủ tục giấy tờ quan liêu.
- Lisbeth, xin cô đấy... Cô có thể đọc bản kiểm kê di sản rồi bật đèn xanh cho tôi để chúng ta giải quyết chuyện này được không nào?
Salander càu nhàu một lúc rồi cuối cùng bằng lòng, nhét tập hồ sơ vào túi khoác vai của cô. Cô hứa sẽ đọc hết rồi gửi ý kiến cho Giannini biết là cô muốn chị làm gì. Rồi cô quay lại với bia. Giannini ngồi với cô một giờ nữa, phần lớn uống nước khoáng.
*

Phải vài ngày sau, khi Giannini gọi điện thoại nhắc chuyện kiểm kê di sản, Salander mới lấy các giấy tờ nát nhàu ra. Cô ngồi ở bàn bếp, vuốt phẳng lại các tài liệu và đọc hết.
Bản kiểm kê dài mấy trang. Có một danh sách cụ thể về các thứ bà dằn – đồ sứ trong tủ bát đĩa ở trong bếp tại Gosseberga, quần áo, camera và các đồ dùng cá nhân khác. Zalachenko không để lại nhiều các thứ có giá trị thực sự, còn đồ đạc có chút giá trị tình cảm nào thì tuyệt đối không với Salander. So với hôm cô gặp Giannini ở quầy bar nhà hát, cô vẫn quyết định không thay đổi thái độ. Bán chỗ đồng nát ve chai ấy đi và cho một nơi nào đó món tiền ấy. Hay một cái gì đó đại khái như vậy. Cô khẳng định không thiết một xu trong tài sản của ông bố nhưng cô cũng hoàn toàn tin rằng trong thực tế Zalachenko đã giấu tài sản vào một chỗ mà không thanh tra thuế vụ nào có thể tìm ra.
Rồi cô mở chứng thư về bất động sản ở Norrtalje.
Ðấy là một khu công nghiệp gồm ba tòa nhà, tổng cộng hai chục nghìn mét vuông ở lân cận Skederid, giữa Norrtalje và Rimbo.
Người đánh giá bất động sản rõ ràng chỉ đến cưỡi ngựa xem hoa rồi ghi nhận rằng đây là một công trình bằng gạch cũ kỹ ít nhiều trống rỗng và bỏ không từ khi xưởng máy phải đóng cửa hồi những năm 60, trừ hồi thập niên 70, một dạo người ta có lấy nó để chứa gỗ phiến. Ông ghi rằng thực trạng các tòa nhà là “tồi tàn” và xem chừng không còn làm mới lại để dùng cho các hoạt động khác được nữa. Thuật ngữ “tồi tàn” cũng được dùng để mô tả “tòa nhà phía bắc” đã bị hỏa hoạn phá hủy và đánh sập thực sự. “Tòa nhà chính” có được sửa chữa phần nào, ông viết.
Điều làm cho Salander sốc là lịch sử của địa điểm đó. Ngày 12 tháng Ba năm 1984, với một cải giá bèo, Zalachenko đã có được bất động sản này nhưng người ký tên trên giấy tờ mua bán lại là Agneta Sofia Salander.
Vậy thực tế người sở hữu bất động sản là mẹ của Salander. Nhưng đến năm 1987 thì quyền sở hữu của bà chấm dứt. Zalachenko đã mua đoạn của bà với cái giá 2.000 krona. Sau đó trong vòng mười lăm năm bất động sản không được dùng vào việc gì. Bản kiểm kê cho thấy ngày l7 tháng Mười hai năm 2003, công ty Nhập khẩu KAB đã thuê công ty xây dựng Norrbygg tân trang lại, gồm có sửa chữa sàn và trần, cũng như cải thiện các hệ thống nước và điện. Sửa chữa trong hai tháng nhưng đến cuối tháng Mười một thì đứt đoạn. Norrbygg có gửi hóa đơn đến và đã được thanh toán.
Trong tất cả tài vật thuộc bất động sản của ông bố, đây là khoản duy nhất đáng ngạc nhiên. Salander hoang mang. Quyền sở hữu khu công nghiệp này chỉ có ý nghĩa khi bố cô muốn tạo ra ấn tượng rằng công ty Nhập khẩu KAB đang tiến hành các hoạt động hợp pháp hay đã sở hữu một số tài vật khác. Nó cũng có nghĩa rằng ông đã dùng mẹ cô làm tiền phương cho ông kiếm lợi rồi đã mua lại bất động sản với một khoản tiền còm.
Nhưng có gì đã khiến ông chi gần 440.000 krona ra tân trang một tòa nhà rách nát mà theo lời người đánh giá tài sản thì vào năm 2005 Zalachenko cũng không dùng nó vào việc nào hết?
Không hiểu được điều này nhưng cô cũng chả mất thì giờ suy nghĩ về nó. Cô đóng tập hồ sơ lại và gọi Giannini.
- Tôi đã đọc bản kiểm kê. Tôi vẫn giữ nguyên ý kiến ban nãy. Cứ bán chỗ đồng nát ấy đi rồi chị thích làm gì với số tiền đó thì làm. Tôi không muốn cái gì của ông ta sất.
- Rất tốt. Tôi sẽ lo việc chuyển một nửa số tiền vào tài khoản của em gái cô. Và tôi sẽ gợi ý một vài nơi thích đáng để nhận chỗ còn lại.
- Ðúng, - Salander nói và đặt máy, không bàn cãi nhiều hơn.
Cô ngồi ở ghế bên cửa sổ, châm một điếu thuốc rồi nhìn về phía Saltsjon.
*

Salander bỏ tuần sau ra giúp Armansky một vấn đề khẩn cấp. Cô phải dò tung tích và nhận dạng một người bị nghi là đã thuê bắt cóc một đứa trẻ trong vụ tranh giành quyền nuôi con của một phụ nữ li hôn với ông chồng người Liban. Việc của Salander là kiểm tra thư điện tử của người bị cho rằng đã thuê kẻ bắt cóc. Vai trò của An ninh Milton đã bị đình lại khi hai bên đi tới một giải pháp hợp pháp.
Ngày 18 tháng Mười hai, Chủ nhật nước Chúa Giáng sinh, Salander dậy lúc 6 giờ và nhớ là cô phải mua quà tặng Palmgren. Thoáng một lúc cô nghĩ liệu có ai khác nữa cô nên mua quà tặng không - có lẽ là Giannini. Cô dậy, tà tà tắm gội, ăn bánh mì nướng lót dạ với phomát và mứt cùng cà phê.
Không có dự định đặc biệt gì cho hôm đó, cô bỏ một lúc ra dọn dẹp báo và tạp chí ở bàn làm việc. Rồi mắt cô đặt vào tập hồ sơ có bản kiểm kê di sản. Cô mở ra đọc lại trang đăng ký tên gọi cho cái địa điểm ở Norrtalje. Cô thở dài. OK. Mình phải tìm cho ra xem ông ta làm cái đồ quỷ gì ở chỗ ấy mới được.
Cô mặc quần áo ấm và đi ủng. 8 rưỡi thì cô lái chiếc Honda màu mận chín ra khỏi gara dưới hầm nhà số 9 Fiskargatan. Thời tiết lạnh buốt nhưng đẹp, nắng và bầu trời màu lam nhẹ phớt. Cô đi con đường qua Slussen và Klarabergsleden rồi lượn vòng vèo lên quốc lộ E18 hướng về phía bắc. Cô không vội. 10 giờ, cô rẽ vào một trạm xăng kiêm cửa hàng ở ngoài Skederid một vài dặm, hỏi đường đến khu nhà gạch cũ nát. Cô vừa đổ xe thì nhận ra ngay là chả cần phải hỏi.
Cô đang ở trên sườn đồi nhìn thông sang tới thung lũng bên kia con đường. Bên trái lối đi Norrtalje, cô có thể nhìn thấy một nhà kho sơn, một kiểu sân bãi gì đó của tòa nhà và một sân bãi nữa với các cỗ xe ủi. Ở bên phải, cuối khu vực công nghiệp, cách đường cái chừng bốn trăm mét là một tòa nhà gạch âm u với một dãy ống khói đổ nát. Cái xưởng máy đứng như một tiền đồn cuối cùng của khu công nghiệp, có phần cô quạnh heo hút ở bên kia một con đường và một khe suối hẹp. Cô đăm chiêu theo dõi tòa nhà, thầm hỏi cái của khỉ gì nó đã ám, xui khiến cô lái xe từng ấy độ đường lên tới Norrtalje đây.
Cô quay lại liếc về trạm xăng OK, ở đó một xe tải đường trường kèm xe moóc mang huy hiệu Liên hiệp vận tải đường bộ quốc tế đang đi vào. Cô nhớ rằng cô đang ở trên con đường chính của bến phà chót Kapellskar, nơi một số lượng lớn xe cộ chở hàng giữa Thụy Ðiển và các nước vùng Baltic chạy qua.
Cô nổ máy đi ra con đường dẫn tới khu nhà gạch già nua. Cô đỗ xe ở giữa sân và đi ra. Bên ngoài trời buốt cóng, cô phải đội một mũ lưỡi trai màu đen và đeo găng da.
Tòa nhà chính có hai tầng. Ở tầng dưới tất cả các cửa sổ đều bít kín bằng gỗ dán. Cô thấy nhiều cửa sổ tầng trên đã bị gẫy vỡ. So với cô tưởng tượng thì xưởng máy là một tòa nhà lớn hơn nhiều và tan hoang không thể ngờ nổi. Cô không thấy có bằng chứng sửa chữa. Không dấu vết của một bóng người nào đang sống nhưng cô có thể thấy một bao cao su đã dùng vất ở trong sân, và các nghệ sĩ vẽ graffitti đã tấn công vào một phần mặt tiền.
Tại sao Zalachenko lại có tòa nhà này?
Cô đi quanh xưởng máy, tìm thấy tòa nhà mạn bắc đổ nát ở phía đằng sau. Cô thấy các cửa vào tòa nhà chính đều khóa. Cô thất vọng xem xét kỹ một cửa ở đằng cuối của tòa nhà. Tất cả các cửa khác đều có khóa móc gắn vào các then sắt và dây an toàn mạ kẽm, nhưng cái khóa ở đằng cuối đầu hồi nom có vẻ mong manh hơn và thực tế chỉ được gắn vào những đầu nhọn sơ sài. Con khỉ, thế mà là tòa nhà của tôi đấy nha. Cô nhìn quanh thấy một ống sắt ở trong đống rác vụn. Cô lấy nó bẩy mở chiếc khóa móc.
Cô vào một lồng cầu thang có một lối cửa vào khu vực tầng trệt. Các cửa sổ bít gỗ dán có nghĩa là bên trong tối như hũ nút, trừ một ít tia sáng lọt qua khe các ván gỗ vào trong. Cô đứng im một lúc cho tới khi mắt quen với bóng tối. Cô nhìn thấy một biển những đồ bỏ đi, những palét gỗ, những bộ phận máy cũ và gỗ ván trong một gian nhà xưởng dài bốn mươi lăm mét, rộng khoảng hai chục mét, có những cây cột đồ sộ đỡ chống. Các lò gạch cũ hình như đã rệu rã, trên sàn ở chỗ của chúng là những vũng nước lớn và những vạt đất mốc meo. Có mùi hôi hám ngai ngái ở tất cả đống đổ nát này. Cô ghê rợn nheo mũi.
Cô quay lại và lên gác. Tầng trên khô ráo gồm hai phòng giống nhau, mỗi phòng khoảng hai mươi nhân hai mươi mét và cao tối thiểu tám mét. Gần trần có những cửa sổ cao không thể ra vào và không cho nhìn thấy bên ngoài nhưng để lọt vào nhiều ánh sáng. Tầng trên nữa, cũng giống xưởng máy tầng trệt đầy đồ bà dằn ba vạ. Có khoảng chục chiếc thùng đựng hàng cao mét tám chất đống lên nhau. Cô nắm lấy một thùng nhưng không xê dịch nổi nó ra được. Chữ trên thùng đề: Các bộ phận máy O-A77 với một hàng chữ Nga ở bên dưới có vẻ mang cái nghĩa tương ứng. Cô để ý thấy một thang máy chở hàng ở lưng chừng phía dưới một bức tường của phòng thứ nhất.
Một nhà kho máy móc gì đó nhưng sẽ khó lòng cho ra thu nhập chừng nào máy móc còn đứng gỉ sét cả ở đây.
Cô đi vào gian phòng bên trong và phát hiện ra đấy là chỗ người ta đã cho sửa chữa. Gian phòng lại ngập ngụa rác rến, thùng hộp và đồ dùng văn phòng để thành một trật tự bát nháo. Một phần sàn lộ ra ở chỗ mới lắp đặt ván. Salander đoán công việc sửa chữa đã bị đột ngột ngừng lại. Các dụng cụ, một bàn cưa ngang và một bàn cưa tròn, súng bắn đinh, xà beng, gậy sắt và những thùng dụng cụ vẫn còn đây. Cô cau mày. Dù công việc bị dừng đột ngột thì các thợ mộc lẽ ra cũng phải thu nhặt hết dụng cụ của họ đi chứ. Nhưng câu hỏi này đã được giải đáp khi cô giơ một tuốc nơ vít ra chỗ sáng và thấy chữ trên cán của nó là tiếng Nga. Zalachenko đã nhập dụng cụ vào và có lẽ cả công nhân.
Cô cho chiếc cưa tròn chạy thì một ánh sáng xanh bật lên. Có điện. Cô tắt máy cưa.
Ở đầu cùng gian phòng là ba cái cửa đưa đến những căn buồng nhỏ hơn, có lẽ ngày trước là các văn phòng. Cô thử tay nắm cánh cửa ở mạn bắc gian phòng. Khóa. Cô quay về đống dụng cụ lấy một xà beng. Cô mất một lúc phá mở cái cửa.
Gian phòng tối như bưng và sặc mùi mốc. Cô lướt tay lên tường, tìm được công tắc điện và bật, một bóng đèn trơ trụi trên trần sáng lên. Salander ngạc nhiên nhìn quanh.

Chương trước Chương sau