Cây dâu tầm - Chương 04

Cây dâu tầm - Chương 04

Cây dâu tầm
Chương 04

Ngày đăng
Tổng cộng 30 hồi
Đánh giá 8.7/10 với 30481 lượt xem

Sáng hôm sau thức giấc, Bailey không biết mình đang ở đâu. Khi nghe âm thanh một chiếc xe vận tải, nàng mới hoàn toàn tỉnh giấc. Quay người nhìn lên chiếc của sổ cao, nàng mới sực nhớ đến hiện tại Jimmie không bao giờ nằm cạnh nàng nữa, và nàng hoàn toàn cô độc.
Bên ngoài có tiếng chim hót, tiếng gió thổi qua cành cây và tiếng xe vận tải đang lăn bánh trên con đường lộ rải sỏi. Lâu lắm rồi nàng chưa được nghe những âm thanh ấy. Những ngôi nhà Jimmie mua thường được bao quanh bằng những bãi cỏ rộng nhiều mẫu tây, trước mặt nhà là sân rộng hàng trăm mét, hoặc là biển cả. Những con lộ trải sỏi là những thứ Jimmie không bao giờ chấp nhận.
Hai người khuân đồ hôm trước đã kê giường ngủ cho nàng. Chiếc giường mới xinh đẹp của nàng, gỗ sơn trắng được tô điểm thêm để tạo ra cái vẻ đã dùng nhiều năm rồi, đặt nằm ngay giữa căn phòng rộng nhà kho, trông như hình quảng cáo vật dụng trong nhà. Nàng đã phải lục tìm sáu thùng hàng mới thấy được đồ dùng cho chiếc giường. Rồi Phillip giúp nàng phủ các tấm vải trải giường trắng lên, trên hết là một tấm thảm bông trắng, và năm sáu chiếc gối trên đầu giường. Xong xuôi, cả hai cất tiếng cười lớn. Trông nó giống hệt cảnh một mẫu phim quảng cáo, một chiếc giường toàn màu trắng nằm giữa những bó rơm rạ.
Sau khi Phillip rời đi, Bailey đã trở về lại nhà kho và leo lên giường. Mình đã làm gì? Nàng tự hỏi, và vào lúc ấy, nếu có một chiếc điện thoại di động, chắc nàng đã gọi Phillip bảo ông đến đón nàng trở lại, nàng sẽ bằng lòng đưa đơn chống lại Atlanta và Ray để dành cho được phần tiền của mình. Nàng sẽ mua cho mình một ngôi nhà xinh đẹp ở đâu đó và...
Bailey cắt đứt luồng tư tưởng. Chiếc xe dường như đã đến gần hơn, tiếp đó nàng nghe rõ tiếng xe thắng. Mấy người khuân vác đồ ấy trở lại à. Nàng tự hỏi trong khi lật tấm chăn ra, xỏ chân vào giày.
Phải mất một lúc nàng mới mở được chiếc cửa nhà kho. Cần một thùng nhớt, nàng cố ghi nhớ những thứ cần mua sắm thêm. Nàng theo con đường mòn dẫn qua ngôi nhà chung rồi đứng trước nhà nhìn một chiếc xe vận tải lớn sơn màu trắng vừa đậu trên lối xe vào. Bên hông chiếc xe có một kẻ chữ Dịch vụ vệ sinh Viking, và hình vẽ một người đàn ông lực lưỡng đầu đội chiếc mũ chụp hình cặp sừng tay cầm một cái chổi.
Cửa xe mở, một người đàn ông mặc đồ công nhân màu xanh nước biển tay cầm một tấm bìa kẹp giấy nhảy xuống xe hỏi :
- Bà là Bailey James?
Phải mất một lúc nàng mới nhớ ra mình đã có một cái tên mới.
- Vâng, - Nàng dụi mắt đáp - nhưng tôi đâu có gọi người đến dọn dẹp lau chùi? - Từ trong xe lại có hai người khác nhảy ra.
Người đàn ông đầu tiên nhìn ngôi nhà. Cánh cửa đổ nằm lật vào phía trong nhà, nhiều ô kính của sổ bị vỡ để lộ vô số dãy mạng nhện bám đầy bụi.
- Có lẽ bà cầu nguyện dữ quá nên bà má đỡ đầu trên thiên đường đã gửi chúng tôi đến đây. - Người đàn ông nói. Nhìn thấy cái nháy mắt của ông ta, nàng mới biết ông ta đang trêu mình.
- Vậy ông tin mình là một hoàng tử đáng yêu hay sao? - Nàng tỉnh bơ đáp lại.
Giá cách đây một tháng mà nàng lên tiếng nói thế. Nàng biết là người đàn ông này sẽ chau mày bước đi ngay, nhưng giờ thì cả ba người đàn ông chỉ cất tiếng cười ha hả, và người đàn ông nọ dường như cho là Bailey nói gì cũng chả quan trọng. Ông ta nói :
- Bất cứ thứ gì bà muốn, chúng tôi ở Viking sẽ thỏa mãn. - Nói xong ông ta đưa tấm bìa kẹp giấy cho nàng.
Ở đầu trang có dòng chữ “Do ông Phillip Waterman đặt hàng”, Phillip thân mến, Bailey thầm nghĩ khi ký tên ở cuối trang giấy. Ông ta thuê toán dọn vệ sinh này. Ký xong, nàng trao lại tấm bìa kẹp cho người đàn ông nọ.
- Này, Hank! - Một người trong toán từ cổng trước gọi lớn - Chúng ta làm gì với mấy thứ này?
Bailey bước một vòng qua một bụi cây đến xem những thứ anh chàng nọ mới đề cập đến. Ở một bên cửa trước nằm trên sàn nhà là mất thùng đồ và mấy gói đồ. Còn có mấy mảnh giấy được dán vào khung chiếc của sổ, nằm phía ngoài cánh cửa bị đổ.
Người tài xế quay lại nhìn Bailey chờ câu trả lời.
Nàng bắt đầu xem xét nhanh đống đồ trên. Bên trong một chiếc hộp là cái soong chảo với một cái đĩa hiệu Pyrex. Tấm thiệp kèm theo món đồ trên có ghi “Chào mừng cô” và ký tên bên dưới là “Patsy Longrace”. Có hai con gà quay được gói bằng giấy bạc, không có danh thiếp kèm theo. Một bao bằng giấy dính dầu mở bên trong khoảng 300g đinh. Một mảnh giấy xé từ một tập vở học sinh có mấy chữ “Tôi nghĩ cô cũng cần có sẵn thứ này”. Trong một bao khác có bốn quả táo, mỗi quả đều được gói cẩn thận bằng giấy báo, một cái hũ có nắp bằng kẽm đậy bên trong đựng thứ giấm dùng cho các loại bánh làm tại nhà, bánh mì và bơ, bên ngoài để tên Iris Kotman. Trên bệ cửa sổ có ba bó hoa rừng. Một cái cuốc cũ, rỉ sét được dựng vào tường. Tấm thiếp treo cạnh không ký tên chỉ ghi dòng chữ “Cô cần nó. Ông chồng tôi chẳng bao giờ dùng nó cả”.
Trên khung cửa sổ là những tấm thiếp kinh doanh và những tập sách như quảng cáo. Tấm danh thiếp một nhân viên bảo hiểm có văn phòng trên đường Main Street ở Calburn. Một người đào giếng, và một nhân viên địa ốc bên sau tấm danh thiếp có ghi mấy chữ. “Nếu bà muốn bán, xin hãy gọi tôi”. Có danh thiếp của một người làm công việc lặt vặt. Bailey hôn tấm danh thiếp ấy, rồi nhét vào túi quần zin.
- Này, tôi còn một tấm danh thiếp đây. - Một trong toán chùi cọ nhà trêu nàng.
Bailey không đáp chỉ bảo :
- Tôi giữ những thứ này. Các ông cứ bắt đầu chùi bên trong đi.
Sau đó nàng kéo một phong bì lớn được gắn lên của sổ, mở ra. Bên trong là một tập tài liệu của phòng thương mại Calburn. Chủ tịch là Janice Nesbitt. Có một tấm bản đồ Calburn, cho thấy con đường Main Street và ba con đường chạy rẽ. Hôm qua khi Phillip lái xe đưa nàng đến là từ hướng đối ngược, vì thế mà nàng không nhìn thấy thị trấn. Ở một góc của tấm bản đồ thị trấn, nàng thấy có vẽ một mũi tên chỉ một nơi nào đó nằm ngoài bản đồ, và có chữ của ai đó viết “nhà của bà hướng này”.
- Nằm giữa một vùng hoang vu. - Nàng lẩm bẩm rồi nhìn lên thì thấy một bóng người trong nhóm trên cầm một chiếc hộp đưa cho nàng. Bailey mỉm cười cám ơn, rồi bỏ tất cả vào trong chiếc hộp nọ mang trở về nhà kho. Nàng đang đói bụng, và đang muốn một chút yên tĩnh, riêng tư để ngồi ăn và có thì giờ nghĩ đến chuyện sống ở một thị trấn mà nhiều người đã mang những món quà chào đón để ở ngưỡng cửa. Nhưng chưa kịp hưởng được những giây phút riêng tư thì nàng nghe thấy tiếng còi xe vang lên, và biết ngay có một người đang gọi mình. Một tay cầm cái đùi gà, tay kia cầm quả táo, chạy theo con đường mòn, rồi dừng lại nhìn ra. Trên lối xe vào có ba chiếc xe vận tải, hai chiếc nữa thì đang đậu trên đường lộ, rồi bên sau đó nữa ba chiếc khác đang loay hoay tìm chỗ đậu. Có tám người đàn ông đang đi về hướng Bailey với những tấm bìa kẹp đưa ra để nàng ký tên.
Một người mặc đồng phục hãng Fedex nói :
- Xin lỗi các bạn nhé. Tôi cần phải ra đây ngay. Bà Bailey James?
Rồi không đợi nàng gật đầu đưa ngay cho một xấp thư và tấm bìa kẹp.
Ký tên xong, nàng liền lột băng keo mở gói đồ ra. Bên trong có hai phong bì, cả hai đều mang tên và địa chỉ của Phillip nơi người gửi. Mảnh giấy bên trong phong bì thứ nhất ghi “Món quà để sưởi ấm ngôi nhà. Và đừng lo. Bọn họ đủ sức thanh toán”. Bailey mỉm cười. Rõ ràng là bằng cách nào đó Phillip đã tính những chi phí này cho Atlanta và Ray. Trong phong bì thứ nhì có một xấp gồm những tờ 500 đồng đô la mới toanh cột lại và mấy chữ của ông ta “Tôi biết chị thích cho tiền trà nước”.
Bailey mỉm cười, và nhìn lên chợt thấy giờ đây còn hơn chục người khác có lẽ bồn chồn chờ nàng ký giấy tờ.
Nàng đưa tay và hỏi :
- Ai trước đây? - Rồi bắt đầu ký vào các giấy tờ chẳng buồn đọc kỹ nội dung.
- Bà làm ơn chỉ cho tôi đường ống khói đốt ở đâu? - Một người hỏi.
- Bà muốn gắn điện thoại ở đâu? - Một người khác lại hỏi.
Người thứ ba lại hỏi :
- Ổ cắm điện ở đâu?
Bailey nhìn quanh nhà nói :
- Tôi cũng không biết nữa. Tôi chưa vào bên trong nhà.
Cả ba người họ im lặng sau câu trả lời của nàng. Họ nhìn nhau như muốn bảo. “Người đàn bà điên rồ”. - Nhà của bà ta mà bà ta chưa hề vào bên trong nhà!
- Tôi đến đây hai mươi phút rồi mà vẫn chưa thấy ngôi nhà. - Một người khác bước về phía nàng nói thế - Trông như một khu rừng, đến nỗi tôi sợ giẫm phải vùng cát chuối. Tôi là người của dịch vụ cây xanh Spencer. Chúng tôi được bảo phải dọn sạch mé cây và cắt cỏ, và chúng tôi phải làm tất cả trong một ngày thôi. Tôi vừa mới gửi một người về lấy cái cưa máy, và máy cắt cỏ của người anh rể anh ta đem đến đây. Bà có chỉ thị đặc biệt nào cho chúng tôi không?
Bailey chỉ biết đứng nhìn đôi mắt trân trối ông ta. Nàng không nghĩ ra được chỉ thị nào cho ông ta liên quan đến khu vườn mà nàng chưa nhìn thấy được bao nhiêu. Nàng lắc đầu, nhưng khi ông này quay đi, nàng gọi lại dặn :
- Đừng làm hại cây dâu tằm.
- Vâng. Được rồi! - Ông ta đáp, rồi quay người bước đi. Những người khác cũng bắt đầu phân tán để bắt tay làm việc.
Bailey theo họ đi vào để nhìn bên trong ngôi nhà mà Jimmie đã để lại cho nàng.
Khi bước ngang qua cánh cửa bị đổ, nàng nhắm mắt thầm cầu nguyện các thiên thần hộ mệnh, với hi vọng là bên trong khá hơn bên ngoài nhiều.
Nhưng khi được bốn bước nàng thấy ngay là các vị thần hộ mệnh của nàng đã đi nghỉ lễ hết cả. Nàng đang đứng trong một căn phòng nhỏ không cửa sổ, bịt bùng, không ánh sáng, bốn mặt tường được ốp bằng một thứ chất liệu không phải gỗ, cũng không bằng plastic, màu nâu trông thật gớm ghiếc. Bức tường phía trước mặt nàng được khoét thành một khung cửa hẹp dẫn vào một căn phòng rộng cũng được lót bằng thứ vật liệu tương tự, màu tối hơn bị trầy trụa, sứt mẻ khắp nơi. Căn phòng không có cửa sổ mà chỉ có năm cánh cửa. Bailey thận trọng mở một cánh cửa và nhìn thấy một căn phòng dài hẹp, tường cũng được lót màu tối như các phòng ngoài. Trên cao một bước tường, có một cửa sổ khung bằng nhôm, nhưng không thấy có ánh sáng lọt vào. Nàng quay trở lại căn phòng lớn, đến mở một cánh cửa khác. Đây lại là một phòng ngủ nữa cũng với một cửa sổ thật cao. Khiến nàng không thể nhìn ra ngoài được.
Cánh cửa thứ ba dẫn vào một phòng tắm, lát gạch màu hồng có những hình bông nhỏ xấu xí, trần bằng loại gỗ hồ giả loang lổ, tường bằng giấy kim loại được dán trên gạch bông.
Khi Bailey khép cửa lại nàng cố nhìn xem thử có khóa cửa được không, vì nàng không muốn ai bước vào cái phòng tắm ấy. Một người yếu tim hơn nàng, có thể ngất xỉu khi nhìn thấy nó.
Cánh cửa thứ năm dẫn vào một căn bếp nhỏ, hẹp. Trên bếp rửa chén bát có một chiếc cửa sổ nhỏ, ánh sáng lọt vào không đủ soi sáng căn phòng. Các tủ kệ của nhà bếp đều rất cũ, loại rẻ tiền và dơ dáy, và cũng không có dính vào những bức tường.
- Tôi không làm gì được cho những thứ đó cả - Người đàn ông đứng sau lưng nàng nói. Ông ta đang gật đầu chỉ những tủ kệ nọ - Tôi có thể lau chùi sạch chúng nhưng tôi không phải là thợ mộc.
- Làm được gì, xin cứ làm. - Nói xong, nàng đi đến cuối nhà bếp. Khi mở cánh cửa ở đây ra, nàng thở mạnh vì đây là căn phòng duy nhất mang những nét thật sự của một nông trại. Cuối căn phòng là một chiếc của sổ cao toàn bằng gỗ kiểu xưa. Bên dưới của sổ là một chậu rửa bát bằng đá và lọ sành, những vật dụng thường để chứa dưa cải muối. Hai bên tường đều là những dãy kệ trước kia chắc được sơn trắng, bên trên chất đầy những dụng cụ làm bếp; những hũ lớn, những ấm nấu nước lớn tráng men, những cái phễu, những cái giá treo những túi vải nhỏ, những cây kẹp đồ...những thứ đã làm cho tim Bailey suýt nhỡ một nhịp đập, là một chiếc hộp bằng kim loại cũ có chữ “Phương cách chế biến món ăn” được in bên trên.
- Bà có muốn tôi đem những thứ này vứt đi không? - Người đàn ông đứng sau nàng hỏi - Đây là căn phòng duy nhất có đồ đạc. Các phòng khác đều trống. Chúng tôi có thể đem những thứ này vứt vào đống rác cho bà.
- Không! - Bailey trả lời ngay, nhưng sau đó thêm - Không, để chúng đấy. Chùi sạch chúng tại đây, đừng ném đi bất cứ thứ gì. Tôi muốn giữ lại mọi đồ vật ở đây, từng cái bình cái nắp. - Nàng đưa tay sờ cái quai của một cái bình xưa. Loại bình như thế này hiện không còn được sản xuất nữa - Mọi thứ - Nàng nhìn ông ta bảo - Chùi sạch, nhưng để tất cả nguyên ở đấy, - rồi nàng chợt thấy mình tự động cầm lấy chiếc hộp thiếc nọ.
- Dạ dạ, được bà chủ. - Ông mỉm cười nói trong khi Bailey lách người bước đến một phòng nhỏ trong đó có một chậu giặt đồ màu xanh và một cái giá hong đồ, rồi đến một cái cửa thông ra bên ngoài. Nàng mở cánh cửa hết sức cẩn thận, sợ nó ngả ập xuống đầu mình. Nghe tiếng kêu cót két, nàng liền buông nắm tay cửa, đưa hai tay lên che đầu và chờ. Nhưng nó vẫn bám được mấy cái bản lề, và nàng đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Tại sân sau ngôi nhà là cả một toán đàn ông vừa đàn bà người nào cũng to lớn lực lưỡng cùng với một số dụng cụ máy móc. Một chiếc xe trông như xe ủi đất lớn, màu xanh lá cây, có người ngồi bên trong cái lồng kính đang cắt hạ những cây cỏ, từ ngôi nhà ra mãi không biết đến đâu. Hình như là mười mẫu tây theo giấy tờ. Một người đàn ông đang chặt bỏ các cành cây táo chết. Nàng còn nhìn thấy một người khác đang ở trên một cây thích, chặt cái cành cây khô trên cao.
Bailey đóng cửa, cắt đứt những tiếng động bên ngoài, trở lại căn phòng rộng, đến mở cánh cửa cuối cùng ở đây, cánh cửa này trổ ra một hành lang nhỏ, hai bên có nhiều cánh cửa khác ăn thông. Trước mặt nàng là một cầu thang, ánh sáng từ bên trên đã rọi xuống phía nàng. Phía bên phải nàng là một phòng ngủ có phòng tắm riêng với một vòi tắm, một bồn tắm, và có cả một phòng nhỏ nữa. Rõ ràng đây là phòng ngủ chính và đến tối Bailey sẽ ngủ.
Mặc dầu kích thước cả căn phòng và các cửa sổ cũng rất cân đối, tiếc thay các bức tường đều phủ bằng một màu tối tăm. Trong phòng tắm có một bồn tắm màu nâu, một cầu vệ sinh màu trắng và hai chậu rửa màu máu đã khô.
Bailey nhún vai bước ra cạnh hành lang và thấy hai phòng nữa và một nhà tắm, tất cả đều có những phòng nhỏ phụ. Tất cả các phòng trên tường đều được lót bằng một thứ giả gỗ màu tối.
- Mình đến phải nôn mửa mất. - Bailey tự bảo khi đóng cửa phòng lại.
Nàng hít một hơi dài, nhìn lên cầu thang. Còn thêm phòng ngủ nữa sao? Đến giờ nàng đã đếm được năm cái rồi. Người chủ nhà trước đây có nhiều con vậy sao? Hay đây có thể là nơi Jimmie đã lớn lên, và có thể gia đình thường có nhiều khách.
Chầm chậm từng bước một, để thử mức độ an toàn của cầu thang, nàng bước lần lên tầng thượng. Lên đến nơi, nàng mỉm cười. Trên mái nhà có hai lỗ hổng bằng cỡ nắm tay và có ai đó đã để hai cái thùng hứng nước mưa. Căn phòng trông xinh đẹp, ít nhất cũng ở một bên của nó. Mái ngói xuối dốc của ngôi nhà đã ngăn nó làm hai phần, nhưng ở phần có cầu thang, một dãy cửa sổ được lắp vào mái nhà, nên ánh sáng đã lọt vào được. Những cửa sổ này cao, nhưng không quá cao, nàng có thể nhìn ra được bên ngoài được. Đặt chiếc hộp thiếc nọ xuống sàn nhà, nàng quay chốt mở một cánh cửa. Không khí trong lành từ bên ngoài ùa vào. Không bị những tấm kính bẩn ngăn, ánh sáng cũng đã tràn vào thêm. Nàng quay lại nhìn toàn bộ căn phòng rộng lớn.
Ở giữa có một tấm ngăn cao đến thắt lưng, dường như để ngăn phòng thành hai. Ai đó đã ưa khoét một lối ăn thông giữa tấm ngăn này. Những bức tường của phân nửa căn phòng đầu cầu thang được tô hồ và sơn trắng, nhưng phân nửa còn lại thì được lót bằng một chất màu nâu sẫm như bên dưới.
Nhìn căn phòng rộng và trống, nàng buột miệng kêu lên.
- Một phòng ngủ nữa chăng? - Rồi nàng định qua lối ăn thông của tấm ngăn, nhưng chợt lùi lại nhìn xuống sàn nhà bên dưới do dự. Phần phân nửa sau lưng nàng có nền bằng những tấm ván rộng và dày. Nhưng ở phía bên kia thì lại lót bằng những tấm ván ép bị bật đinh. Trông thì có vẻ an toàn, nhưng không hiểu sao nàng không muốn giẫm lên nó.
Bailey chưa kịp có thì giờ thăm dò mức độ an toàn của nền phòng bên, thì chợt nghe ba tiếng còi xe. Chắc là có người gọi nàng.
- Tôi xuống ngay! - Nàng lớn tiếng nói rồi bước nhanh xuống các bậc cầu thang, ngang qua đám công nhân đang làm việc bên dưới, bảo họ đừng lên tầng trên vì có thể nguy hiểm.
Bailey nhìn thấy hai người đàn bà đang đứng trước một trong mấy chiếc xe vận tải. Cả hai đều không cao lắm, trạc ba mươi trở lại và đều xinh đẹp. Nhìn dáng người cả hai chẳng khác gì hai chị em, nhưng ăn mặc khác nhau. Một người tóc đen, áo sơ mi vải, quần jean và mang giày vải đế mềm. Người kia tóc hoe. Có lẽ tóc nhuộm, đồ bộ, bít tất dài, giày cao gót và tay mang nhiều vòng vàng.
Bailey bước đến phía họ, đưa tay ra lên tiếng :
- Xin chào. Tôi là James Bailey. - Nàng thấy hài lòng đã nói tên mình dễ dàng hơn.
- Tôi là Janice Nesbitt. - Người đàn bà mặc đồ bộ bắt tay Bailey tự giới thiệu.
- A, phải rồi. Bà từ phòng thương mại. - Bailey nói, rồi quay người sang người phụ nữ kia.
- Đúng. - Janice có vẻ hài lòng là Bailey đã đọc tập sách nhỏ quảng cáo - Thật đáng tiếc là không có người nào khác đến chào mừng chị. - Bà ta nói lớn.
- Chỉ có hai chị thôi. - Bailey mỉm cười nhìn người đàn bà thứ nhì.
- Tôi là Patsy Longrace - Bà này bắt tay Bailey nói - Tôi nghĩ là ít nhất cũng có một người ở thị trấn này đến chào chị, ngay cả một người của phòng thương mại.
Bailey nhìn Jancie có vẻ hoang mang.
- Tôi ngỡ là hai chị đều ở phòng thương mại.
- Vâng, tôi là chủ tịch. - Janice vui vẻ nói - Tôi thấy chị đang cho dọn sạch nó. Tôi không biết là đã có người mua nó rồi chứ. Chị mua khi nào vậy?
- Tôi... à... - Bailey ngập ngừng, cô nghĩ để bịa ra câu chuyện. Nàng chắc chắn không thể nói ra sự thật được.
- Chị đến để xem nó để mua khi nào? - Pasty hỏi.
Không sao nghĩ ngay được một câu trả lời bịa đặt, Bailey nhìn người này qua người nọ. Dù họ đứng khá gần nhau, cả hai đang nhìn về hướng đối nghịch nhau.
- Ngôi nhà này được người ta cho tôi - Bailey chậm rãi nói - Của thừa kế. Chị có biết người sở hữu nó không?
- Chị không biết à? - Janice nheo mắt lại, nhìn Bailey hỏi.
- Chị thừa hưởng nó từ ai vậy? - Patsy hỏi.
Bailey hít một hơi thật dài. Lẽ ra nàng đã phải nghĩ trước một câu trả lời bịa đặt.
- Chồng tôi. Tôi góa chồng. Mãi khi bản chúc thư được đọc, tôi mới biết anh ấy sở hữu nó.
- Trời đất! - Janice nói - Chị không biết tí gì về phương diện tài chính của chồng chị hay sao?
Bailey chợt muốn lên tiếng bào chữa cho mình, nhưng lại thôi. Jimmie trước đây thuê ba công ty luật lo các vấn đề tài chính cho chàng. Nàng chỉ mỉm cười nói :
- Lẽ ra tôi phải mời các chị vào nhà uống thứ gì đó nhưng...
Nàng đưa tay chỉ ngôi nhà.
- Như các chị thấy, trong đó hôm nay bận rộn sửa sang. Hiện tất cả bàn ghế đồ đạc của tôi đều chất cả trong nhà kho.
- Đâu có sao. - Nói xong Janice rảo bước nhanh qua Bailey hướng về nhà kho, như thể biết rõ nó rồi. Dường như bà ta chẳng quan tâm đến bộ quần áo của mình đang mặc và đám cỏ dại chưa được dọn ở đây.
- À tôi... - Bailey ngập ngừng một chút rồi bước theo bà ta. Nhưng rồi nàng ngừng lại khi thấy Pasty vẫn đứng nguyên tại chỗ. Nàng bảo bà ta - Xin theo chúng tôi. Chúng ta đến nhà kho. Trong đó cũng chẳng có chỗ ngồi đàng hoàng như...
- Chúng tôi? - Pasty hỏi - Hình như chị có bảo mình góa chồng. Vậy hiện tại ai đang sống với chị? Mấy đứa con à?
Bailey nhìn bà ta sửng sốt. Bà ta đã nghe được điều gì à?
- Không - Nàng trả lời - Khi bảo “chúng tôi” là tôi muốn nói tôi và Janice. Tôi nói tên bà ấy có đúng không nhỉ? Janice Nesbitt.
- Tôi không biết bà ấy. - Nói xong Patsy đi ngang qua nàng hướng về nhà kho rồi quay lại hỏi: - Chị không đi à?
- Đi chứ! - Nàng băn khoăn không biết giữa hai người đàn bà này có chuyện gì.
Khi nàng đến nơi thì cả hai người phụ nữ nọ đã có sẵn đấy và Janice đang mở một thùng đồ có ghi chữ “nhà bếp”.
- Xin lỗi, - Nàng vội đóng nắp thùng đồ lại và tiếp - như các chị cũng đã thấy rồi, tôi chưa dọn đồ. Có lẽ tốt hơn, hai chị...
- Không có người nào sống ở đây kể từ năm 1968. - Patsy nói lớn, không để Bailey nói dứt câu.
Năm ấy chắc Jimmy lên chín. Bailey thầm nghĩ. - Và từ chín tuổi đến mười sáu tuổi là một khoảng thời gian dài? Vậy ai sống ở đây? Cả hai người đàn bà quay lại trố mắt nhìn nàng như muốn hỏi “Chị không biết sao?”
- Chồng tôi... - Bailey ngập ngừng nói - ... lớn tuổi hơn tôi nhiều, và anh ấy thích giữ riêng cái quá khứ của mình. Tôi biết rất ít về thời thơ ấu của anh ấy. Có chị nào có thể cho tôi biết về nơi này không?
- Chị muốn hỏi ai trong hai chúng tôi? - Patsy hỏi - Chị làm tôi hoang mang đấy. Nếu chị định sống ở Carburn thì chị phải hiểu rằng: Trong phòng này không có ai khác ngoài chị và tôi.
Bailey chớp nhanh mắt.
- Vậy à? - Rồi quay sang Janice nói - Có phải chỉ có chị và tôi đây không?
- Vâng, đúng. - Janice nói - Ngoài chuột và những thứ khác sống trong nhà kho này, thứ gì tôi cũng không biết chắc. Tôi chẳng bao giờ là một nông dân cả.
Nghe nói thế Patsy khịt mũi vẻ chế giễu, và Bailey thấy cô Janice đỏ bừng lên vì giận, đôi tay bà ta nắm lại làm mấy chiếc vòng vàng cọ nhau bật thành tiếng. Dường như chuyện Janice có biết làm nông trại hay không là một đề tài dễ va chạm.
- Tôi cũng chẳng biết gì về nông trại. - Patsy nhẹ nhàng nói - Thế tại sao chị dọn đến Calburn?
Cái lối bà ta làm phật lòng Janice không làm nàng thấy thích mấy. Nàng liền đáp :
- Chị định bảo tôi bán nó lấy vài triệu, rồi dọn qua sống ở miền nam nước Pháp à?
Đến lượt Janice bật cười lớn.
- Xin phép chị được hỏi. - Janice lịch sự nói - Chị tính làm gì để sống ở đây? Hay chồng chị để lại một số tiền lớn dư dả.
Bailey không sao tin được đây là hai người đàn bà mình mới gặp. Có phải tất cả những người ở Virginia đều đưa ra những câu hỏi có tính chất riêng tư như thế khi mới gặp một người nào đó trong mười phút không?
- Nói thật ra tôi cũng không biết mình sẽ làm gì nữa. Chồng tôi để lại cho tôi khu trại này và một số tiền, nhưng chắc không đủ cho tôi sống trọn đời. Có lẽ tôi phải kiếm một công việc làm. Chị có biết chỗ nào trống cần người không?
Janice nhìn Bailey từ đầu đến chân rồi nói :
- Trông chị không thuộc những người làm ăn kinh doanh. Trước khi lập gia đình chị làm gì?
- Thiếu nữ choai choai. - Bailey nói.
- Tôi có hai đứa con cỡ tuổi cô ấy, - Patsy nói - nhưng chúng là con trai và đang làm việc cho chú nó. Chị không biết gì về nghề mộc phải không?
- Ước gì tôi biết, - Bailey nói - ngôi nhà bị hư khá nặng. Mái nhà bị mấy lỗ hổng, và nên nhà tầng thượng không được an toàn cho lắm. Và tôi còn muốn đập bỏ một vài bức tường để làm chỗ cho vài phòng ngủ. Có thể tôi biến nó thành nhà trọ cũng nên.
Janice lúc ấy đang đứng một bên, và đang nhìn Bailey. Đôi mắt bà chợt sáng lên.
- Điều chị cần làm là tái giá. - Bà ta nói.
Nghe nói thế nàng cười lớn :
- Tôi không có ý định làm thế. Tôi còn rất yêu chồng tôi và có lẽ không thể...
- Dĩ nhiên ở Calburn hiện không có mấy người độc thân có đủ điều kiện. - Janice vẫn tiếp tục nói càng lớn hơn làm như không nghe câu nói vừa rồi của Bailey.
- Tôi không muốn tái giá. - Bailey cố nhấn mạnh câu nói của mình. Sự thật nàng cũng chưa hề nghĩ đến chuyện ấy, và nàng không thích cái lối nói chuyện trò của hai người kỳ lạ này - Có lẽ chúng ta nên vào ngôi nhà. Để tôi chỉ cho hai chị các phòng tắm. - Nhìn thấy mấy căn phòng ấy chắc sẽ làm cho họ quên đi cái vụ mai mối này.
Bailey dợm bước ra cửa nhà kho nhưng thấy cả hai không ai chuyển động cả. Janice thì đang nhìn chăm chú nàng, nhưng Patsy lại đang nhìn lên mái nhà như cố nhớ một điều gì đó.
- Lần này chị cần một người đàn ông trẻ hơn một người hữu dụng cho ngôi nhà này. - Janice nói cố nhần mạnh từ “Có thể giúp đỡ chị”.
- Tôi không... - Bailey vừa bắt đầu.
- Phải rồi. - Patsy nói - Tôi vừa có ý kiến hay vô cùng là chị nên tái giá.
- Thì đó là điều Janice vừa nói! - Bailey chán nản nói - Chị không nghe thấy sao? Chị ấy đứng rất gần mà.
Patsy vẫn không hề nao núng.
- Chị cần tái giá. Hơn thế nữa, chị cần lấy ông anh chồng tôi là Mathew.
Bailey chỉ nhếch mép nhìn hai người nọ cười. Chõ mũi vào chuyện riêng tư của người khác là một chuyện, nhưng cái vụ mai mối này cần phải được chặn ngay lại trước khi nó đi xa hơn. Nàng nói bằng một giọng cương quyết :
- Cám ơn các chị, và tôi chắc ông anh của chị là con người tuyệt vời, nhưng tôi không nghĩ là...
Patsy làm như không nghe nàng nói :
- Anh ấy là con người rất tốt nhưng lại lấy phải một cô vợ không ra gì. Ngay khi Matt kiếm được ít tiền, cô ta lại bỏ theo người khác. Tại sao cô ta lại bỏ một người tuyệt vời như anh chồng tôi như thế tôi không biết nhưng đó là một thiệt thòi cho cô ta. Vậy là giờ đây anh ấy đang mướn một căn phòng của chúng tôi trong sáu tháng. Sao cô không thử gọi anh ấy bảo đưa cô đi ăn tối nay? - Nói xong, bà ta kéo mép áo sơ mi lên lấy ra một chiếc hộp với máy điện thoại di động.
- Không! - Nàng nói lớn làm cả hai người đàn bà trố mắt nhìn - Tôi muốn nói là - Giọng nàng trở lại nhẹ nhàng hơn - Tại vừa mới góa chồng và tôi cần thời gian. Tôi không muốn liên hệ thân mật với bất kỳ ai hiện giờ. Không hề nghĩ đến chuyện đó tôi không thể tưởng tượng được mình có thể sống với một người đàn ông nào. Chắc chị hiểu nhầm ý tôi nói.
Trong một lúc cả hai người đàn bà nọ yên lặng nhìn nàng.
- Thôi được rồi. - Patsy nói - Vậy thì ăn tối vào thứ năm tới vậy.
Bailey hít một hơi thật dài rồi từ từ thở ra. Cố tự kiềm chế.
- Khi tôi nói là cần thời gian, tôi muốn nói là...
- Ngôi nhà này đang cần một nhà thầu xây cất. - Janice nói lớn cắt ngang câu nói của Bailey.
Vậy là tốt, nàng thầm nghĩ. Như vậy là họ đổi được đề tài rồi. Nàng mỉm cười nói :
- Tôi có cái danh thiếp của một người làm đủ mọi chuyện.
- Wallter Quincey à? - Janice nói khinh bỉ - Ông ta sẽ lấy tiền của chị và ông ấy chả làm gì cả. Ông ta là người lười biếng nhất trong quận hạt này. Không, chị cần một người xây cất thực sự, một người biết rõ công việc mình làm.
Patsy không nói gì, chỉ nhìn quanh nhà kho. Bailey hi vọng mình không làm bà ta phật lòng bằng cách từ chối ông anh chồng bà ta gay gắt như thế, nhưng nàng muốn dứt khoát ngay từ lúc đầu.
Patsy nhìn nàng nói :
- Tôi chưa nói cho chị biết rằng ông anh chồng tôi là nhà thầu khoán xây cất à?
Ngay lập tức Bailey thấy mình bị giằng co giữ dội. Nàng không muốn khuyến khích hai người đàn bà này trong việc mai mối với người anh chồng của bà ta, nhưng hình ảnh của những chiếc kệ lủng lẳng trên các bức tường trong nhà bếp vẫn còn hiện ra rất rõ.
- Người anh chồng của chị là nhà thầu xây cất à? - nàng nghe mình đang hỏi bà ta như thế.
- Gấn như thế. Anh ấy là kiến trúc sư, nhưng anh ấy có thể xây cất nữa.
- Ông ấy có giỏi không?
- Trước kia anh ấy từng xây những tòa nhà chọc trời ở Dallas.
- Giá có đắt không? Tôi không có nhiều tiền.
- Ô, chuyện đó rõ quá. Mọi người trong thị trấn đang bàn tán về một người nào đó tên là Phillip chi trả cho tất cả những thứ này cho chị.
Khi Patsy không nói gì thêm, Bailey biết là cả hai người đàn bà đang chờ nàng cho biết Phillip là ai. Nàng không muốn nói, đây chẳng phải là chuyện của họ. Sau cùng nàng cũng thở dài lên tiếng nói :
- Đó là vị luật sư của chồng tôi.
- Nhưng nếu chị có ít tiền, thì đây chính là nơi tốt cho chị. - Patsy nói - Chẳng có gì ở đây đắt tiền cả, vì không ai có khả năng chi trả. Ngoài vài người. - bà ta đưa mắt nhìn về hướng Janice.
- Một số người... - Janice bắt đầu nói mà không nhìn thẳng Patsy.
- Được rồi. - Bailey nói lớn - Tôi sẽ lấy anh ta nếu anh ta tu sửa lại ngôi nhà này. Hay anh ta chỉ muốn quan hệ tình dục thôi? Hay cả hai?
Cả hai người đàn bà nọ quay lại cùng nhìn nàng miệng há hốc.
Patsy lấy lại bình tĩnh lên tiếng trước :
- Tình dục có thể làm cho anh ấy vui - Bà ta nói giọng tỉnh bơ - Nhưng nếu chị bắt đầu quan hệ tình dục với một người đàn ông ở Calburn, chuyện này sẽ làm hại cho tất cả chúng tôi. Lời khuyên của tôi là chị nên trả cho anh ấy phân nửa số tiền anh ấy đòi, và giữ phần về tình dục lại để nhử thôi. - Bà ta bắt đầu nhấn nút trên máy điện thoại - Và kinh nghiệm của tôi cho thấy là những cái ám chỉ xa gần tốt hơn hết là làm thật. Khi chị bảo anh ấy chùi sạch hệ thống khử trùng, chị nên mặc bộ đồ thật ngắn.
Bailey nhìn hai người đàn bà nọ mỉm cười. Có lẽ chúng ta hợp với nhau rồi đấy, nàng thầm nghĩ. Khi Patsy nói trong điện thoại: “Matt, tôi có công việc làm cho anh rồi đây”. Thì nụ cười của Bailey càng tươi thêm.

Chương trước Chương sau