Cát bụi thời gian - Chương 05
Cát bụi thời gian
Chương 05
Ngày đăng 25-12-2015
Tổng cộng 19 hồi
Đánh giá 9.5/10 với 18437 lượt xem
Lucia carmine cảm thấy xốn xang khi đi trên phố. Tuyệt diệu biết bao khi lại được mặc lên người bộ váy áo mềm mại và được nghe tiếng thầm thì của lụa cọ sát vào làn da.
Cô liếc nhìn hai bà bạn. Họ bước đi ngượng ngùng, xa lạ trong bộ trang phục mới, dụt dè, bối rối trong những chiếc váy, chiếc tất. Trông họ cứ như từ hành tinh khác rơi xuống. Bọn khỉ ấy không thuộc thế giới này. Lucia nghĩ. Khác nào chúng đeo biển “hãy bắt tôi đi”.
Theresa khó chịu lắm. Ba mươi năm nơi tu viện đã hằn sâu trong bà sự nhu mì, khuôn phép mà giờ đây nó đang bị xúc phạm bởi những cái mới lạ đang dồn ép lên bà:
Cái thế giới mà một thời bà thuộc về nó, giờ đây như vô thực. Chính tu viện của bà mới là thực. Vì thế, bà khao khát được trở về chốn ẩn náu với những bức tường che chở của mình.
Megan thấy những gã đàn ông đang nhìn mình theo từng bước chân thì đỏ mặt. Cô sống trong một bóng tối hoàn toàn, và đã quá lâu, tới mức không còn cớ thể hình dung ra nổi một người đàn ông là như thế nào, chưa nói đến chuyện “chúng” lại cười với mình. Nó ngượng ngượng, thiếu đứng đắn ...nhưng thinh thích. Đàn ông làm thức dậy những cảm giác đã bị chôn chặt từ lâu trong Megan. Lần đầu tiên trong ngần ấy năm, cô ý thức được cái nữ tính của mình.
Họ tới cái quán giải khát mà lúc trước họ đã đi qua, tiếng nhạc từ bên trong vọng ra đường phố. Ông tu sĩ Carril1o gọi là gì nhỉ? Rock and Roll. Rất quen thuộc với bọn trẻ. Một cái gì đó khiến Megan chau mày. Đột nhiên cô nhận ra điều đó. Lúc đi qua rạp hát, ông tu sĩ nói thật đáng hổ thẹn với những cái mà cái rạp chiếu bóng đưa lên màn ảnh. Một cảnh khiêu dâm thuần túy. Những hành động riêng tư nhất, kín đáo nhất cũng đem bày ra cho mọi người xem.
Tim Megan đập nhanh. Nếu tu sĩ Carrillo đã thật sự giam mình nơi tu viện đến hai chục năm thì làm sao ông ta có khả năng biết về nhạc Rock hay những cảnh trong phim? Có cái gì đó thật không ổn?
Cô quay sang Lucia và Theresa, giọng khẩn cấp:
– Chúng ta phải quay lại cửa hàng ngay.
Họ nhìn theo, rồi cùng nhanh chóng bám theo Megan.
Graciela nằm trên sàn đang cào cấu Carril1o, tuyệt vọng chống cự hòng thoát thân.
– Đồ con khỉ! Nằm yên! - Hắn bắt đầu cảm thấy mệt.
Hắn nghe thấy tiếng động và ngước lên nhìn. Hắn thấy một cái gót giày đang lao tới đầu mình và đó là hình ảnh cuối cùng hắn nhớ được.
Megan nâng Graciela đang run rẩy ngồi dậy và đỡ cô trong tay, thở phào:
– Tốt rồi. Lão sẽ không thể làm phiền sơ được nữa.
Phải mấy phút sau Graciela mới mở miệng được.
– Nó, nó, lần này không phải lỗi ở tôi, - cô thanh minh.
Lucia và Theresa đã vào tới trong, và chỉ liếc nhìn Lucia đã hình dung được sự việc.
– Thằng chó đẻ.
Cô nhìn xuống cái thân hình nửa trần truồng đang bất tỉnh trên sân. Khi mọi người còn đứng nhìn, cô đã gỡ mấy cái dây lưng trên giá và trói chặt tay Miguel Carrillo ra sau.
– Trói chân nó lại, - cô bảo Megan.
Megan lẳng lặng làm theo. Cuối cùng, Lucia đứng dậy, hài lòng.
– Thế, chiều nay, khi nào họ mở cửa, hắn sẽ giải thích cho họ rằng hắn đang làm gì ở đây. - Rồi nhìn kỹ Graciela. - Sơ không sao chứ?
– Tôi ... tôi ... không. - Cô gượng cười.
– Chúng ta phải rời khỏi đây. - Megan nói. - Mặc quần áo nhanh lên.
Khi họ chuẩn bị đi, Lucia nói:
– Đợi một tí Cô đến chiếc máy đếm tiền và vặn mạnh chìa khóa. Bên trong có vài tờ một trăm Peseta. Lucia gom lại, lấy một cái ví trên giá rồi đút tiền vào trong. Để ý thấy biểu hiện bất bình thường trên nét mặt Theresa, cô nói:
– Xin sơ hãy nhìn đây. Nếu Chúa không muốn cho ta chỗ tiền này thì người đã chẳng để nó ở đây.
Họ ngồi nói chuyện trong quán cà phê. Sơ Theresa nói:
– Ta phải đưa cây thánh giá này tới tu viện ở Mendavia càng sớm càng tốt.
Nơi đó sẽ an toàn cho tất cả chúng ta.
Không phải cho ta, Lucia nghĩ. Sự an toàn của ta là ở ngân hàng Thụy sĩ kia.
Nhưng trước tiên, ta phải lấy được cây thánh giá đã.
– Tu viện ở Mendavia ở phía Bắc phải không?
– Phải.
– Bọn lính sẽ tìm ta ở tất cả các thị trấn. Tối nay ta phải lên đồi ngủ.
Sẽ chẳng ai nghe thấy tiếng mụ cho dù mụ có gào lên. - Lucia nghĩ.
Cô hầu bàn mang tới bốn tờ thực đơn. Ba bà sơ cầm ngắm nghía, bối rối.
Lucia hiểu ngay. Đã bao năm qua họ không được phép chọn lựa bất cứ cái gì. ở tu viện, họ ăn như máy các thứ đồ ăn nghèo nàn được đặt trước mặt. Giờ đây họ đối mặt với một số lượng vĩ đại những món ăn ngon lành, xa lạ.
Sơ Theresa lên tiếng đầu tiên:
– Tôi ... Tôi dùng chút cà phê và bánh mì.
Sơ Graciela nói:
– Tôi cũng thế.
– Ta còn phải đi đường dài. Tôi thấy nên gọi món gì đấy có chất. Trứng chẳng hạn. - Megan nói.
– Lucia nhìn Megan với ánh mắt khác. Phải để mắt vào con bé này, cô nghĩ, rồi nói to:
– Sơ Megan nói phải. Các sơ để tôi gọi.
Cô gọi món cam thái lát, trứng trộn khoai rán, thịt xông khói, bánh mì nóng, mứt và cà phê.
– Chúng tôi đang vội, - cô bảo người hầu bàn.
Giờ nghỉ trưa hết vào bốn rưỡi, lúc đó toàn thị trấn sẽ tỉnh lại. Cô muốn ra khỏi nơi đây trước khi có người phát hiện Carrillo trong hiệu trang phục.
Khi đồ ăn được mang ra, các bà sơ ngồi nhìn chúng chằm chặp.
– Ăn tự nhiên đi. - Lucia giục.
Họ bắt đầu ăn, lúc đầu từ tốn, sau thì hào hứng, vượt qua mọi lo sợ về tội lỗi.
Sơ Theresa là người duy nhất gặp trở ngại. Bà cắn một miếng thịt, rồi nói:
– Tôi ... Tôi không thể. Thế này là ... là từ bỏ ...
– Thưa sơ, sơ muốn tới tu viện phải không? Thế thì phải ăn mới có sức khỏe mà đi chứ. - Megan nói.
Sơ Theresa nói vẻ đạo đức:
– Rất đúng. Tôi sẽ cố ăn. Nhứng tôi hứa với các sơ là tôi không thích đâu.
Lucia cố gắng mới làm được vẻ ngây ngô:
– Phải lắm. Thôi, sơ ăn đi.
Ăn xong, Lucia lấy tiền của hiệu trang phục ra trả rồi cả bọn hỏa vào cái nắng nóng ngoài đường phố đang bắt đầu nhộn nhịp trở lại. Các cửa hiệu lục tục mở cửa.
Bây giờ chắc họ đã tìm ra Carrillo. - Lucia nghĩ.
Lucia và Theresa nóng ruột muốn ra khỏi thị trấn sớm nhưng Graciela và Megan thì lại cử chậm chạp. Hai người bị hấp dẫn bởi cảnh sắc, âm thanh và mùi vị phố phường.
Mãi tới khi ra tới ngoài thị trấn hướng về dãy núi phía trước, thì Lucia mới dám đi thong thả.
Họ chậm chạp tiến theo hướng Bắc, trèo lên mạn đồi lởm chởm. Lucia sốt ruột muốn hỏi xem sơ Theresa có chịu đưa cho cô mang hộ cái bọc vải không nhưng lại chẳng muốn nói ra điều gì có thể gây cho bà nghi ngờ.
Khi tới một khoảng trống trên đồi cao xung quanh um tùm cây cối, Lucia nói:
– Chúng ta có thể nghỉ đêm ở đây. Sáng mai ta sẽ đi tới tu viện ở Mendavia.
Ba người gật đầu tin tưởng.
Mặt trời chậm chạp đi ngang bầu trời xanh, khoảng đất trống yên tĩnh, chỉ có những tiếng động dịu dàng của mùa hè. Cuối cùng, đệm cũng đổ xuống.
Lần lượt, các bà sơ duỗi đài trên thảm cỏ xanh.
Lucia nằm yên, thở nhè nhẹ, lắng tai nghe một sự yên lặng mỗi lúc một sâu hơn, đợi cho mọi người ngủ say để thực hiện kế hoạch của mình.
Sơ Theresa thấy khó nghĩ. Nằm dưới trời sao giữa các sơ thế này, với bà thật là xa lạ. Họ bây giờ có tên, có khuôn mặt, có giọng nói và bà lo sợ bị Chúa trừng phạt vì những hiểu biết bị cấm đoán này. Bà thấy bị mất mát kinh khủng.
Sơ Megan cũng không ngủ được. Trong cô tràn ngập sự xáo động của những sự kiện diễn ra ban ngày.
“Sao mình lại biết được mưa gian của lão tu sĩ nhỉ” Cô tự hỏi. Rồi mình lấy đâu ra can đảm để cứu sơ Glaciela? Cô mỉm cười, không thể giấu được một chút hài lòng với mình, mặc dầu cô biết sự tự hào là một tội lỗi.
Graciela đã ngủ, cảm thấy kiệt sức bởi những gì trải qua. Cô trằn trọc trở mình, bị đè nặng bởi giấc mơ bị rượt đuổi theo những hành lang tối om dài vô tận.
Lucia Camine vẫn nằm yên đợi. Khoảng hai tiếng sau, cô nhẹ nhàng trở dậy và rón rén trong đêm tới chỗ sơ Theresa. Cô sẽ lấy cái gói và biến đi.
Khi tới gần, Lucia thấy sơ Theresa vẫn thức, đang quỳ gối lẩm nhẩm đọc Kinh. Mẹ kiếp! Cô vội vàng tháo lui.
Lucia lại nằm xuống, buộc mình phải kiên nhẫn. Sơ kia không thể cầu nguyện cả đêm. Bà ấy rồi cũng phải ngủ.
Lucia phác trong đầu các kế hoạch. Tiền lấy được trong cửa hiệu đủ cho cô đi xe buýt hoặc tầu hỏa tới Madrid. Một khi đã ở đó thì tìm một hiệu cầm đồ là chuyện đơn giản. Cô thấy mình đang đưa cho người chủ hiệu cây thánh giá vàng. Ông ta có thể nghi đây là đồ ăn cắp, nhưng chẳng hề gì. Sẽ có khối kẻ muốn mua nó.
– Tôi xin gửi bà một ngàn Peseta.
Cô cầm lấy cây thánh giá trên bàn.
– Thà tôi bán người tôi còn hơn.
– Một trăm năm mươi ngàn.
– Thà tôi đun chảy nó ra rồi đổ xuống cống.
– Hai trăm ngàn. Giá cuối cùng đấy.
– Ông đang ăn cướp của người mù. Nhưng thôi được, tôi chấp nhận giá đó.
Người chủ hiệu hớn hở với tay ôm lấy cây thánh giá.
– Phải, tôi để quên đâu đó hộ chiếu rồi. Ông biết ai có thể thu xếp cho tôi một hộ chiếu không?
Tay cô mơn man cây thánh giá lấp lánh ánh vàng.
Ông chủ hiệu ngập ngừng, rồi nói:
– Tình cờ tôi có một người bạn thường làm những việc tương tự.
Và thỏa thuận đã đạt được. Cô sẽ lên đường tới Thụy Sĩ, tới tự do. Cô nhớ lời cha cô:
ở đó có nhiều tiền, con tiêu cả mười đời cũng không hết.
Đôi mắt cô bắt đầu khép lại. Một ngày quá dài.
Trong giấc ngủ chập chờn, Lucia nghe thấy tiếng chuông nhà thờ vang lên từ ngôi làng nhỏ. Tiếng chuông làm thức dậy trong cô những ký ức xa xôi về một miền đất khác, một thời gian khác.
TAORMINA, SICILY 1968
Cứ mỗi buổi sáng cô lại tỉnh giấc bởi tiếng chuông từ nhà thờ San Domenico, cao cao trên dãy núi Peloritani bao quanh Taormina. Cô thích tỉnh dậy từ từ, được uể oải vươn người như một con mèo. Cô vẫn nhắm mắt, và cố nhớ ra một điều gì đó thật tuyệt diệu. Điều gì nhỉ? Câu hỏi đó như một sự quấy rầy, và cô gạt nó khỏi đầu, không thích đoán ra ngay mà muốn thưởng thức sự bất ngờ. Cuối cùng, sự sung sướng bùng lên và tràn ngập. Cô là Lucia Maria Carmine, con gái của Angelo Carmine. Chỉ điều đó thôi cũng đủ làm cho bất ký ai trên thế giới cũng đều cảm thấy hạnh phúc.
Họ sống trong một không gian rộng lớn như thần thoại. Người hầu kẻ hạ nhiều hơn con số mà cô gái Lucia mười lăm tuổi có thể đếm được. Sáng sáng, một vệ sĩ đưa cô tới trường bằng chiếc xe hơi sang trọng. Cô lớn lên trong các bộ váy đẹp nhất và những đồ chơi đắt tiền nhất mà Sicily có thể có được, cô là sự ghen ty của bạn học.
Cha cô là trung tâm cuộc sống của cô. Trong mắt Lucia, đó là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới. Người đàn ông thấp đậm, khuôn mặt rắn rỏi và cặp mắt nâu luôn toát ra sức mạnh quyền lực. Ông có hai con trai, Arnaldo và Victo, nhưng Angelo Carmine cưng chiều cô con gái hơn cả. Lucia hết sức tôn kính cha mình. Ở nhà thờ, trong khi linh mục nói về Chúa thì Lucia luôn nghĩ đến cha.
Vào mỗi buổi sáng ông đến bên giường cô và nói:
– Tới giờ dậy đi học rồi, gương mặt thiên thần của cha.
Không phải như thế. Lucia biết cô không thật đẹp. Mình hấp dẫn; cô nghĩ bụng mỗi khi ngắm mình trong gương. Phải, hấp dẫn chứ không là đẹp. Hình ảnh phản chiếu cho thấy một cô gái trẻ có khuôn mặt trái soan, làn da dịu dàng, hàm răng trắng, cằm khỏe khỏe quá chăng? Cặp môi dày khêu gợi dày quá chăng? Và cặp mắt đen ranh mãnh.
Nếu khuôn mặt cô thiếu một chút xinh đẹp thì thân xác cô lại như một sự bù đắp còn hơn cả mong đợi. Ở tuổi mười lăm thân hình Lucia đã phát triển hoàn thiện với bộ ngực căng tròn, eo nhỏ và cặp mông chuyển động hứa hẹn đầy khoái lạc.
– Thế này thì bố phải đến phải gả chồng sớm cho con mất. - Người cha thường trêu con gái. - Chẳng mấy chốc mà con sẽ khiến các chàng trai phát điên lên, cô gái trong trắng và bé bỏng của cha.
– Con muốn lấy một người như cha, nhưng chẳng có ai được như cha đâu.
Ông cười.
– Không sao. Cha sẽ tìm cho con một hoàng tử. Con sinh ra dưới ngôi sao may mắn. Một ngày nào đó con sẽ biết đến cảm giác khi một người đàn ông ôm con trong vòng tay.
Lucia đỏ mặt.
– Vâng, thưa cha.
Đúng là không có ai làm việc đó với cô. Trong suốt mười hai giờ qua, Benito Patas, một trong những gã bảo vệ, luôn có mặt trên giường cô khi người cha vắng mặt ở thị trấn. Lucia biết, nếu bị cha phát hiện ông sẽ giết chết cả hai.
Benito ở tuổi ba mươi, và cái việc cô con gái xinh đẹp và trinh trắng của dòng họ Angelo Carmine vĩ đại đã chọn gã để phá trinh mình luôn làm gã tự hào.
– Có được như em muốn không? - Hắn hỏi sau lần đầu chung đụng.
– Ồ được - Lucia hổn hển. - Khá hơn.
Cô nghĩ thầm, Tuy hắn không được như Mario, Tomy hay Ennco, nhưng chắc chắn là khá hơn Boberto hay Leo.
Mười ba tuổi, Lucia thấy mình giữ trinh tiết thế là đã quá lâu Cô ngó quanh và quyết định người may mắn sẽ là Paolo Costel1o, con trai của một trong những bác sĩ của Angelo Carmine. Paolo mười bảy tuổi, người vạm vỡ, là ngôi sao bóng đá ở trường. Lần đầu nhìn thấy Paolo cô đã ham mê ham mệt.
Lucia tìm mọi cách để tiếp xúc với người mình yêu được nhiều nhất. Paolo không hay biết rằng những gặp gỡ thường xuyên đó đã được tính toán kỹ càng.
Cậu vẫn coi cô gái hấp dẫn của Angelo Carmine như đứa trẻ. Vào một ngày đầu tháng Tám, Lucia quyết định không thể cứ ngồi chờ được nữa. Cô gọi điện cho Paolo.
– Lucia Carmine! đây Bố em có chuyện muốn bàn với anh, cụ hỏi chiều nay anh có thể đến nhà bể bơi không?
Paolo ngại ngùng lẫn mừng rỡ. Angelo Carmine là một cái tên mà ai cũng nể sợ, nhưng không ngờ con người Maftoso hùng mạnh này lại biết đến sự tồn tại của cậu.
– Anh rất sung sướng. - Paolo nói. - Cụ muốn anh đến vào lúc nào?
– Ba giờ.
Giờ nghỉ trưa, lúc cả thế giới còn đang ngủ. Nhà bể bơi đứng lẻ loi ở tận tít một đầu của vùng đất rộng của gia đình cô, cha cô lại đã ra khỏi thị trấn. Sẽ chẳng có gì cản trở ...
Paolo đến đúng giờ hẹn. Qua chiếc cổng để ngỏ dẫn tới khu vườn, cậu đi thẳng vào dẫy nhà và đứng trước cánh cửa đóng kín, gõ nhẹ.
– Thưa ngài Carmine ...?
Một bóng người tiến về phía cậu.
– Paolo ...
Cậu nhận ra giọng nói của cô.
– Lucia, anh tìm cha em. Cụ có đây không?
Lucia đã đến sát bên Paolo, đủ để cậu thấy cô không váy áo gì trên người.
– Lạy Chúa Paolo hổn hển. - Cái gì ...?
– Em muốn anh ... với em.
– Điên à? Em còn là đứa trẻ con. Thôi, anh phải chuồn đây. Cậu bắt đầu đi ra cửa.
– Cứ đi đi Em sẽ mách cha là anh muốn cưỡng hiếp em.
– Đừng. Em đừng làm thế.
– Về đi, rồi anh sẽ thấy.
Cậu dừng lại. Nếu Lucia làm thật, trong đầu cậu không một mảy may nghi ngờ về số phận của mình. Chặt phăng cái của ấy đi chỉ là việc mở đầu.
Cậu bước tới gần Lucia để giãi bày:
– Lucia, em thân yêụ. – Anh gọi vậy nghe được đấy.
– Không ... Hãy nghe anh, Lucia. Điều này rất nghiêm trọng, cụ sẽ giết anh, nếu em nói là bị anh cưỡng hiếp.
– Em biết.
Cậu cố thêm một nước:
– Cha anh sẽ bị mang tiếng. Cả gia đình anh sẽ bị phỉ nhổ.
– Em biết.
Vô vọng.
– Thế em muốn gì ở anh?
– Em muốn anh ... làm nó cho em.
– Không. Không thể được. Nếu cha em biết, ông cụ sẽ giết anh ngay.
– Còn nếu anh đi khỏi đây, bố em chắc chắn sẽ cho anh toi mạng. Anh không có cách thứ ba để lựa chọn, đúng không”.
– Nhưng tại sao lại là anh, Lucia? - Anh nhìn cô hoang mang.
– Bởi vì em phải lòng anh, Paolo.
...Cuối cùng, Lucia tỉnh trước. Cô lên tiếng:
– Mai lại thế nhé.
Khi Lucia mười tuổi, Angelo Carmine nghĩ rằng đã đến lúc cho con gái mở tầm mắt ra thế giới bên ngoài. Cùng bà dì già Rosa đi kèm, Lucia trải qua những kỳ nghỉ hè ở Capri, Ischia, ở Venice, Rome, và ở chục nơi khác.
– Con phải được mở mang đầu óc. Chứ không phải cứ là ông nông dân như bố con đây. Đi du lịch sẽ giúp con hoàn thiện vốn kiến thức. Đến Capri, dì Rosa sẽ đưa con đi xem tu viện Carthusian của thánh James, thăm villa An Michele, rồi Palazza a More ...
– Vâng, thưa cha ...
– Rome là kho báu của thế giới. Tới đó con phải thăm thành phố Vatican, Hoàng cung Santa Maria Maggiore và tất nhiên là cả bảo tàng Borghese nữa.
– Vâng, tất nhiên.
– Còn ở Milano? Con phải đến Cung hòa nhạc để nghe âm nhạc là như thế nào. Cha sẽ thu xếp vé xem vở La Scala cho dì và con. Đến Florence, con sẽ đi Bảo tàng nghệ thuật thành phố, Bảo tàng Uflri và hàng chục nhà thờ, viện bảo tàng khác.
– Vâng, thưa cha.
Với những kế hoạch chặt chẽ. Lucia cố gắng để không đặt chân tới một nơi nào trong số những địa chỉ kể trên. Dì Rosa thì duy trì chặt chẽ những giấc nghỉ trưa vào ban ngày và đi ngủ sớm vào buổi tối.
– Cháu cũng phải nghỉ ngơi, Lucia.
– Hẳn rồi, thưa dì Rosa.
Và khi dì Rosa ngủ, Lucia đi khiêu vũ tại Quisisana ở Capri, nhập vào một nhóm sinh viên đại học ở Mamna Piccola, đi picnic ở Bangi di Tiberio, đi đường cáp lên núi Ancapi. Tại đó, cô nhậu nhẹt ở quảng trường Ulberto với một đám sinh viên Pháp.
Ở Venice, một tay chèo thuyền đẹp trai đưa cô tới câu lạc bộ disco, một chàng đánh cá đưa cô đi câu ở Chiogga. Còn dì Rosa thì đi ngủ.
Tại Rome, Lucia uống rượu từ Apulla và tìm đến được tất cả những nhà hàng kỳ thú khác thường như Marte, Ranieni hay Giggifari.
Bất kỳ tới đâu Lucia cũng tìm ra được những quán rượu nhỏ, những hộp đêm giấu kín và những chàng trai ưa nhìn, lãng mạn. Cha thân yêu nói đúng làm sao.
Đi du lịch đã giúp con hoàn thiện được kiến thức của mình.
Nằm trên giường, cô học những cách nói và những ngôn ngữ khác nhau. Và nghĩ, Học ngoại ngữ thế này thích hơn học ở trường nhiều.
Sicily cũng là một kỳ quan để Lucia mặc sức khám phá. Đây là một hòn đảo của những chùa tháp Hy Lạp, những nhà hát, nhà thờ Roman và Byzantine, nhà tắm Arab và những lâu đài Swabian.
Lucia tìm thấy Palermo hấp dẫn và sống động. Cô thích thú đi lang thang quanh Klasa, một khu Arab cổ, đi tham quan Opera dei Pupi, một nhà hát múa rối, nhưng chính Taomirna, nơi cô sinh ra, mới thực sự là chốn cô yêu Nó là hình ảnh thu nhỏ của một thành phố.
Ở bờ biển Lon có một ngọn núi trông ra thế giới. Đó là thành phố của những cửa hiệu trang phục và kim hoàn, của những quán rượu và quảng trường cổ kính, của những khách sạn rực rỡ và lộng lẫy như ở Excelsior Palace và San Domenico.
Con đường ngoằn ngoèo dẫn tới hải cảng Naxos dốc, hẹp và nguy hiểm.
Nhưng khi Lucia Carmine nhận được chiếc ôtô, quà tặng sinh nhật lần thứ mười lăm, thì cô bất chấp mọi luật lệ giao thông, nhưng không một lần bị cản trở.
Hơn hết thảy, cô là con gái của Angelo Carmine.
Đối với những ai có đủ can đảm hoặc ngu ngốc để tìm hiểu thì Angelo Carmine chỉ là một người buôn bán bất động sản. Điều đó có phần đúng, vì dòng họ Carmine là chủ của khu vila ở Taormina, của một ngôi nhà bên hồ Como ở Cernobbio, một nhà trọ ở Gstaad, một lâu đài ở trung tâm và một mảnh đất rộng ở ngoại ô Rome. Nhưng đó chỉ là phần nổi, bởi gia đình carmine còn có những kinh doanh màu mỡ gấp nhiều lần. Ông là chủ của hàng chục nhà chúa, hai sòng bạc, sáu con tàu chuyên chở cocain từ những vùng trồng trọt của ông ở Colombia và hàng lô những tổ hợp sinh lợi, khác, gồm cả cho vay nặng lãi. Angelo Carmine là một capo của các Mafioso người Sicily, vì thế ông giàu có, uy quyền, sung sướng là điều dễ hiểu. Cuộc sống của ông là nỗi ao ước của người khác, là một bằng chứng đầy thuyết phục rằng một nông dân Sicily nghèo, nếu có những khát khao và chịu khó làm lụng, thì sẽ có ngày thành công.
Carmine bắt đầu cuộc đời mình khi mười hai tuổi, giúp việc cho Mafioso.
Mười lăm tuổi cậu trở thành người đi đòi nợ của những khoản vay nặng lãi.
Sang tuổi mười sáu, cậu tham gia giết chết người và bắt đầu lập nghiệp.
Ít lâu sau, ông cưới Anna, mẹ Lucia. Những năm tiếp theo, ông leo tới tột đỉnh của bậc thang xảo trá, để lại sau hàng dãy xác chết kẻ thù. Ông đã đổi khác, nhưng Anna vẫn nguyên là một cô gái nông dân giản dị mà ông đã cưới.
Bà sinh cho ông ba đứa con kháu khỉnh, nhưng rồi sự đóng góp của bà với cuộc đời ông cũng dừng lại. Dường như ý thức được rằng mình không còn vai trò gì trong gia đình nữa, bà lặng lẽ rời bỏ cuộc sống. Sự quan tâm dành cho bà cũng chỉ đủ để gầy ra một ồn ào nho nhỏ mà thôi.
Arnaldo và Victo cùng lo chuyện làm ăn với cha. Ngay khi còn nhỏ, Lucia đã thích thú nghe trộm những cuộc nói chuyện kỳ thú giữa cha với các anh mình, về chuyện họ đã xỏ mũi hay khuất phục đối thủ của họ ra sao. Đối với Lucia, cha cô như một hiệp sĩ trong bộ áo giáp sáng bóng. Cô không thấy điều gì sai trái trong việc làm của cha và các anh mình. Ngược lại, họ đang giúp đỡ mọi người. Nếu người ta muốn đánh bạc, tại sao lại để những điều luật ngu xuẩn ngăn cản họ? Nếu đàn ông cảm thấy sung sướng khi chung chạ với đàn bà, tại sao lại không giúp họ? Cha và các anh cô thật tất bụng biết bao đã cho người ta vay tiền khi họ bị đám chủ nhà băng nhẫn tâm từ chối. Đối với Lucia, cha và các anh là những công dân kiểu mẫu. Bằng chứng hiển nhiên được thể hiện trong sự lựa chọn bạn bè của các anh cô. Mỗi tuần một lần Angelo Carmine lại tổ chức tiệc linh dình tại vila riêng. Và ồ, hãy xem những ai ngồi dự tiệc tại gia đình Carmine? Ngải thị trưởng, vài ủy viên Hội đồng thành phố, các vị quan tòa ... Bên họ là những minh tinh màn bạc, các ca sĩ opera, và thường xuyên có cả ngài cảnh sát trưởng cùng một tay vệ sĩ. Chưa kể năm nào đích thân ông Thống đốc cũng xuất hiện vài lần.
Lucia sống một cuộc đời thơ mộng, đầy ắp các bữa tiệc, quần áo đẹp, đồ trang sức quý, ô tô, kẻ hầu hạ và những người bạn đầy thần thế. Cho tới một tháng Hai, vào đúng ngày sinh nhật lần thứ hai mươi ba của cô thì tất cả những cái đó bỗng dưng kết thúc.
Nó đến thật bình thường. Hai người đàn ông tới vila tìm cha cô. Một là ông cảnh sát trưởng và người kia là phụ tá của y.
– Xin ngài lượng thứ, - cảnh sát trưởng giãi bày, đây là cái việc xuẩn ngốc mà cấp trên giao cho tôi phải thực thi. Một ngàn lần xin lỗi ngài. Xin ngài rộng lòng cùng tôi tới trụ sở cảnh sát, tôi sẽ đảm bảo đưa ngài về kịp dự sinh nhật con gái ngài.
– Không hề gì. - Carmine vui vẻ. - Ai cũng phải làm nhiệm vụ của mình. - Ông mỉm cười. - Tay ủy viên mới được Tổng thống bổ nhiệm này, theo cách nói của người Mỹ, khá xun xoe.
– Có lẽ là như thế. - Cảnh, sát trưởng thở dài. - Nhưng ngài đừng lo. Ngài và tôi đều đã thấy những kẻ bợ đỡ thì lên nhanh như diều, nhưng cũng đứt nhanh thôi phải không?
Họ phá lên cười rồi cùng đi tới trụ sở cảnh sát.
Hôm đó Angelo Carmine không về dự tiệc được, và cả những ngày sau nữa.
Thực sự ông đã không một lần được gặp lại những người thân của mình.
Chính quyền lập hồ sơ truy tố ông với hàng trăm thứ tội, nào giết người, buôn lậu ma túy, mại dâm, phá hoại, nào hàng lô các tội khác ... Việc bảo lãnh bị bác.
Mẻ lưới của cảnh sát tung ra đã chụp trúng tổ chức tội ác của Carmine. Ông trông cậy vào những quan hệ có thế lực ở Sicily để bác bỏ những lời buộc tội, nhưng thay vào đó, ông lại bị đưa tới Rome vào nửa đêm và bị giam tại Regina Corli, nhà tù Queen of Heaven nổi tiếng.
Ông bị nhốt trong một xà lim chật chội có vài ô cửa sổ chấn song sắt, một lò sưởi, một chiếc giường đơn và toalet không có chỗ ngồi. Thật là một sự xúc phạm, một điều sỉ nhục ngoài sức tưởng tượng.
Lúc đầu Carmine tin tưởng luật sư của mình, Tommaso Contorno, sẽ giải thoát ngay cho ông.
Khi Contorno đến gặp tại nhà tù, Carmine nổi giận với ông ta.
– Họ đã đóng cửa các nhà chứa và các tụ điểm ma túy họ biết rất rõ về hoạt động kiếm tiền của ta. Có kẻ nào đã khai. Hãy tìm ra kẻ đó và mang cái lưỡi của nó vào cho ta.
– Xin ngài đừng lo. - Contorno trấn an. - Chúng tôi sẽ tìm ra hắn.
Sự lạc quan của ông ta hóa ra không có cơ sở. Để bảo vệ các nhân chứng, chính quyền địa phương đã kiên quyết từ chối tiết lộ họ, cho tới khi phiên tòa bắt đầu.
Hai ngày trước phiên tòa, Angelo Carmine cùng những thành viên mafia khác được đưa tới Ribibbia Prigione, nhà tù có hệ thống an ninh nhất cách, Rome mười hai dặm. Phòng xử án cạnh đó được củng cố như pháo đài. Một trăm sáu mươi bị cáo mafia xích chân tay đưa đến phòng xử án qua một đường ngầm rồi bị nhốt vào ba mươi chiếc lồng thép có kính chống đạn. Lính bảo vệ nai nịt tận răng vây quanh trong và ngoài phòng. Người tới dự bị khám xét kỹ trước khi được phép vào.
Khi Angelo Carmine bước vào phòng xử án, tim ông đập rộn lên vì sung sướng. Vị quan tòa ngồi đó là Glovanni Buscetta, người đã nằm trong danh sách ăn lương của Carmine suốt mười lăm năm và cũng là vị khách thường xuyên của gia đình. Carmine biết rằng cuối cùng thì công lý của ông cũng sẽ được thực hiện.
Phiên tòa bắt đầu. Angelo Carmine nhìn lên vị quan tòa Sicily đang im lặng để cầu cứu. Thật kinh ngạc, nhân chứng chính của phiên tòa không ai khác, mà là Benito Patas, tên cận vệ thân tín của ông.
Patas đã sống trong gia đình Carmine từ rất lâu và được tin cẩn hết mức nên hắn nắm khá rõ các chuyện làm ăn tuyệt mật của “gia đình.” Bị cảnh sát tóm cổ vài phút sau khi lạnh lùng sát hại một bạn trai mới của tình nhân hắn, và bị dọa sẽ phải ngồi tù chung thân, thì Patas đành nhận giúp cảnh sát chống lại Carmine để được hưởng mức án nhẹ hơn. Giờ đây Angelo ngồi trong phòng xử án, hoảng hốt .và kinh ngạc nghe Patas lôi ra những bí mật sâu kín nhất của lãnh địa Carmine.
Ngày nào Lucia cũng có mặt ở phòng xử án để nghe con người đã từng là bạn tình của cô đang hãm hại cha và các anh cô.
Lời khai của Benito Patas như kéo cửa đập ngăn lũ. Hàng chục nạn nhân kéo đến kể lại những chuyện mà Angelo Carmine và đồng bọn của ông đã gây ra cho họ, nào Mafia đã bóp nghẹt việc làm ăn, đã đe dọa họ, đã sát hại hoặc biến những người thân của họ thành tàn tật, nào bán ma túy cho con cái họ. Cái dây tội ác thật vô tận.
Nguy hiểm hơn là lời khai của những thành viên trong tổ chức ăn năn hối lỗi và quyết định lên tiếng.
Lucia được phép vào thăm cha trong tù.
Vui mừng khôn tả, ông ôm chặt cô và thì thầm.
– Đừng lo, chánh án Giovanni Buscetta là quân át chủ bài của cha. Hắn biết tất cả mọi trò lừa đảo của luật pháp. Hắn sẽ làm cho các anh con và cha trắng án.
Angelo Carmine đã tỏ ra là một nhà tiên tri tồi.
Công chúng cảm thấy bị lăng nhục bởi sự quá đáng của Mafia và cuối cùng vị chánh án Giovanni Buscetta, một con thú chính trị láu cá, đã tuyên án tù dài hạn đối với mọi thành viên của tổ chức, và dành cho Angelo Carmine cùng hai con trai mức án là hai mươi tám năm.
Đối với Angelo Carmine, đó có nghĩa là án tử hình.
Cả nước Ý hân hoan. Công lý cuối cùng đã chiến thắng. Song đối với Lucia thì đó là cơn ác mộng không thể tưởng tượng ra nổi. Cả ba con người mà cô yêu quý nhất đời đang bị đẩy xuống địa ngục.
Một lần, Lucia vào thăm cha tại xà lim. Sự thay đổi bỗng chốc trong ông, nhìn mà đau xé ruột. Chỉ vài ngày, ông đã biến thành một cụ già. Thân hình lẩy bẩy và sắc thái hồng hào ở ông bỗng trở nên vàng vọt.
– Chúng đã phản bội ta. - Ông rên rỉ. - Tất cả bọn chúng đã phản bội ta.
Thằng Giovanni Buscetta. Món nợ lớn quá, Lucia, ta biến hắn thành kẻ giàu có, vậy mà hắn làm ta thế này đây. Còn thằng Patas. Ta như cha nó. Ôi, cái thế giới này ở đâu ra vậy” Ôi, cái điều khủng khiếp này ở đâu ra vậy” Chúng cũng là người Sicily như ta mà.
Lucia cầm tay cha trầm trầm nói:
– Con cũng là người Sicily, thưa cha. Mối thù của cha sẽ được trả, xin thề trước cha, bằng cả cuộc đời con.
– Đời cha thế là hết:
– Ông nói. - Nhưng đời con vẫn ở cả phía trước. Cha có một tài khoản ở Zurich. Tại nhà băng Leu. Rất nhiều tiền, con tiêu suốt đời không hết. Ông thì thầm vào tai cô những con số. - Hãy rời bỏ nước Ý đáng nguyền rủa này. Hãy lấy tiền ấy mà hưởng thụ nghe con.
Lucia ôm chặt ông.
– Cha!
– Nếu khi nào cần một người bạn, con có thể tin tưởng Dominic Durell. Ông ta có một căn nhà ở Pháp tại Beziers, gần biên giới Tây Ban Nha.
– Con sẽ nhớ.
– Hãy hứa với cha con sẽ rời bỏ nước Ý!
– Vâng, thưa cha. Nhưng con phải làm vài việc đã.
Ấp ủ khát vọng trả thù là một việc, tìm ra cách để thực hiện nó là việc khác.
Cô đơn độc, mà việc đó lại chẳng dễ dàng gì.
Lucia nhớ đến một thành ngữ Ý:
Ruban il mestiele Mình phải nghĩ xem họ làm thế nào.
Vài tuần sau, Lucia Carmine xuất hiện tại nhà ông chánh án Giovanni Buscetta. Chính ông ta mở cửa.
Ông ta nhìn Lucia, hết sức ngạc nhiên. Ông thường nhìn thấy cô mỗi khi là khách của gia đình Carmine. Nhưng họ chẳng có gì để nói với nhau.
– Lucia Carmine! Cô tới đây làm gì vậy? Lẽ ra cộ .... – Cháu tới để cảm ơn ngài. Thưa ngài kính mến :
Ông nhìn cô nghi ngại – Cảm ơn tôi về cái gì?
Lucia nhìn sâu vào mắt ông – Vì ngài đã đưa được ông bố và các anh cháu về đúng con người họ. Cháu là một con bé ngây thơ sống trong ngôi nhà ghê tởm đó. Cháu không hề biết họ là một lũ ... - cô bật khóc sụt sịt.
Ông chánh án hoang mang, rồi vỗ nhẹ vào vài cô.
– Thôi nào, thôi nào. Vào nhà uống nước.
– Cảm ... cảm ơn ngài.
Khi đã ngồi trong phòng, Buscetta nói:
Tôi đã không biết là cô cũng nghĩ được như thế về cha mình. Tôi có cảm giác cha con cô rất thuận hòa.
– Chỉ tại cháu đã không biết sự thật về cha và các anh cháu là như thế nào.
Khi chưa hiểu được thì ... người cô rung lên:
– Ngài không biết đâu, cháu đã muốn thoát ra, nhưng không biết cách nào có thể ...
– Bác đã không hiểu. - Ông vỗ vào tay cô. - Tội nghiệp, bác đã hiểu nhầm cháu.
– Cháu rất sợ ông ấy. - Giọng cô chứa chan gợi cảm.
Không phải lần đầu tiên quan tòa Buscetta để ý Lucia trẻ đẹp ra sao. Cô mặc trên người bộ váy đen giản dị làm nổi bật những đường nét nhấp nhô của một cơ thể tràn căng sức sống. Ông để mắt nhiều nhất vào bộ ngực và không thể không công nhận cô đã lớn biết bao.
Ngủ với con gái Angelo Carmine thì thật thú vị, Buscetta nghĩ. Hắn bây giờ không thể làm gì được ta. Thằng già nghĩ rằng hắn là chủ nợ của ta. Nhưng ta xử án thế đã lịch sự với hắn lắm rồi. Con bé này chắc hẳn còn trinh tiết. Ta sẽ dạy cho nó vài điều trên giường.
Người quản gia có tuổi mang tới khay trà và hộp bánh quy. Bà đặt chúng trên bàn.
– Tôi rót trà nhé?
– Để em. - Lucia nói. Giọng cô ấm áp và đầy hứa hẹn.
Chánh án Buscetta mỉm cười với Lucia.
– Bà đi được rồi. - Ông ta nói với bà quản gia.
Ông chánh án nhìn theo Lucia bước tới chiếc bàn nhỏ nơi đặt khay trà, cẩn thận rót trà cho ông và cho mình.
– Tôi có cảm giác là cô với tôi sẽ trở thành những người bạn rất gần gũi, Lucia. - Giovanni thăm dò.
Lucia trao ông ta một nụ cười quyến rũ.
– Cháu cũng rất muốn như thế, thưa bác kính mến.
– Cô cứ gọi tôi là Giovanni.
– Giovannil - Lucia trao ông ta chén trà. Cô nâng chén nhấp một ngụm, rồi nói. - Vĩnh biệt những kẻ ác – Vĩnh biệt những kẻ ác. - Mỉm cười, Buscetta cũng nâng chén lên. Ông ta nhấp -một ngụm, nhăn mặt. Chè có vị đắng.
– Có quá ...? .
– Không, không. Ngon lắm bạn thân mến.
– Vì tình bạn của chúng ta. - Lucia lại nâng chén.
Cô nhấp một ngụm và vị chánh án cũng làm theo.
Buscetta không bao giờ uống hết chén trà. Một cơn đau thắt đột ngột đến và ông ta cảm thấy như có que cời lửa nóng đỏ xuyên vào tim. Ôm lấy ngực, ông ta lắp bắp:
– Ôi, trời ơi! Gọi bác sĩ. .... Lucia ngồi đó, lặng lẽ nhấp trà, nhìn ông chánh án lảo đảo rồi ngã xuống sàn, co quắp, rồi đờ ra.
– Một thằng, thưa cha. - Lucia nói.
Benitoi Patas đang chơi một mình trong buồng giam thì người cai ngục đến bảo:
– Anh có bạn tình tới thăm.
Benito gật đầu. Hắn được ban cho một thân phận đặc biệt trong tù, với nhiều đặc quyền. Những cuộc thăm viếng tình cảm chỉ là một trong số đó. Patas có nửa tá bạn gái, thay nhau vào thăm. Hắn tự hỏi hôm nay cô nào tới với mình.
Hắn ngắm mình trong chiếc gương nhỏ trên tường phòng giám, xức một chút dầu thơm lên tóc, chải cho bóng lên, rồi bước theo người cai ngục đi dọc hành lang tới một khu có những phòng riêng.
Hắn đứng lại, tròn mắt nhìn.
– Lucia! Lạy Chúa, cô làm cái quái gì ở đây thế? Làm sao cô vào được đây?
– Em nói với họ chúng mình đã đính hôn, Beniyto! Lucia nhỏ nhẹ.
Cô mặc chiếc váy lụa trễ cổ lộng lẫy, dán chặt vào những đường cong cơ thể.
Beniyto bước giật lùi:
– Đi ra!
– Nếu anh muốn vậy. Nhưng trước hết xin anh nghe em nói vài lời. Khi em nhìn thấy anh đứng trên bục để làm chứng buộc tội cha và các anh em, em căm thù anh, em đã muốn giết anh. - Cô tiến tới gần hắn. - Nhưng rồi em nhận ra được rằng điều anh làm là một hành động quả cảm. Anh dám đứng lên nói ra sự thật. Cha và các anh của em không phải quỷ, nhưng họ làm những việc làm của quỷ dữ và anh là con người duy nhất có đủ sức mạnh để chống lại họ.
– Hãy tin tôi, Lucia. Hắn nói. - Bọn cảnh sát buộc tôi phải ...
– Anh không cần phải giải thích. - Cô nói mềm mại. - Nhất là với em. Anh có nhớ lần đầu chúng mình bên nhau? Lúc đó em hiểu ngay rằng em yêu anh và em sẽ luôn luôn yêu anh.
– Lucia, lẽ ra tôi không nên làm cái điều mà ...
– Anh yêu? Em muốn chúng ta quên đi những việc đã qua. Nó đã lùi vào dĩ vãng. Điều quan trọng bây giờ là anh và em.
Cô tiến tới bên hắn, và lúc này hắn có thể ngửi thấy mùi nước hoa dịu dàng tỏa ra từ người cô. Tâm trí hắn rối bời.
– Cô định ... cái đó?
– Hơn tất cả những gì em đã định trong cuộc đời. Đó là lý do hôm nay em tới đây. Để chứng tỏ với anh rằng em là của anh, và không phải chỉ bằng lời.
Ngón tay cô lần nhẹ trên vai và khoảnh khắc sau chiếc váy đã nằm trên sàn.
Cô hoàn toàn khỏa thân.
– Anh tin em chứ?
Chúa ơi, cô ta đẹp biết bao.
– Bây giờ anh tin rồi. - Giọng hắn khàn khàn.
Lucia tiến sát hắn, da thịt cô cọ vào người hắn.
– Cởi ra anh, nhanh lên nào? -Cô thì thầm.
Cô nhìn Patas cởi quần áo rồi ngoan ngoãn đi theo khi hắn cầm lấy tay cô dẫn tới chiếc giường trong góc phòng. Hắn đè nghiến cô xuống và leo phắt lên cô, mặt hắn nở nụ cười kiêu ngạo.
– Giống như thời xưa vậy. - Hắn nói giọng tự mãn. - Em không thể quên anh được, phải không?
– Vâng, - Lucia thì thầm bên tai hắn. - Thế anh có biết tại sao em không thể quên được anh không?
– Không, em yêu. Nói anh nghe nào?
– Bởi vì em là người Sicily, như cha em vậy.
Cô với tay ra sau gáy, gỡ chiếc trâm cài tóc dài và nhọn.
Benito Patas thấy đột ngột nhói đau bên sườn bèn há miệng như muốn kêu lên, nhưng Lucia đã kề miệng hôn hắn âu yếm và khi người Benito cong lên, quằn quại trên người cô thì ...
Vài phút sau cô đã mặc xong quần áo, cài trâm lại vào tóc Benito nằm yên dưới chiếc chăn mỏng, mắt nhắm nghiền. Lucia gõ cửa và mỉm cười với người cai ngục tới mở cho cô, thì thầm:
– Anh ấy ngủ!
Viên cai ngục nhìn cô gái trẻ đẹp, mỉm cười:
– Chắc hẳn cô đã vắt kiệt hắn.
– Tội hy vọng thế. - Lucia đáp.
Sự mạo hiểm tài tình của cô gái trẻ, đẹp trong hai vụ trả thù làm xôn xao nước Ý. Công chúng ý dễ bị kích động hân hoan chúc mừng cô, che giấu cho cô trốn chạy. Còn cảnh sát, hoàn toàn đương nhiên, có quan điểm khác. Lucia Carmine đã sát hại một vị chánh án đáng kính lại còn giết thêm một người nữa ngay bên trong bức tường nhà tù là cú chơi khăm tàn tệ không kém những tội ác do cô gây ra kia. Báo chí được dịp bán chạy với số lượng cao nhất.
– Tôi muốn cái đầu nó. - Cảnh sát trưởng gầm lên. - Tôi muốn nó ngay hôm nay.
Các mẻ lưới được tung ra, trong khi đó, trung tâm của sự chú ý lại đang ẩn náu tại nhà Salvatore Giuseppe, một trong những tay chân của cha cô may mắn thoát khỏi cơn bão lửa.
Lúc ấy, suy nghĩ duy nhất của Lucia là trả thù cho cha và các anh. Cô nghĩ mình không thể trốn tránh mãi được và đã chuẩn bị kỹ càng để tự sát khi bị bắt.
Tuy nhiên, sau một thời gian, suy nghĩ trong đầu cô đã chuyển sang sự sống.
Cuộc sống với cô vẫn quý giá biết bao. Ta sẽ không để cho chúng tóm được, cô tự thề với mình. Không đời nào.
Salvatore Giuseppe và vợ ông ta đã làm mọi thứ có thể để cải trang cho Lucia. Tóc cô trở nên sáng màu hơn, răng đen hơn, cô có thể đeo kính suốt ngày và chịu khoác lên mình những bộ quần áo tồi tàn.
Salvatore soi xét tác phẩm thủ công của mình.
– Không tồi, ông ta nói. - Nhưng cũng chưa an toàn. Chúng tôi phải đưa cô ra khỏi đất Ý. Cô phải tới một nơi mà ảnh mình không có trên trang nhất các báo.
Một chỗ nào đó mà cô có thể nhởn nhơ được vài tháng.
Lucia nhớ ra!
Nếu khi nào cần một người bạn, con có thể tin tưởng Domimic Durell, như anh em với bố vậy:
Ông ấy ông ấy có một ngôi nhà ở Beziers, bên Pháp, gần biên giới Tây Ban Nha.
– Cháu biết một chỗ có thể tới được. - Lucia nói. Nhưng cháu cần một hộ chiếu.
– Chúng tôi sẽ thu xếp.
Hai mươi tư giờ sau, Lucia ngắm tấm ảnh mới chụp của mình trong hộ chiếu mang tên Lucia Roma.
– Cô sẽ đi đâu?
– Cha cháu có một người bạn bên Pháp có thể giúp cháu được.
– Có cần tôi đi cùng tới biên giới ... - Salvatore nói.
Cả hai đều biết điều đó nguy hiểm như thế nào.
– Thôi ạ, chú Salvatore, chú giúp cháu thế là đủ.
Sáng hôm sau Salvatore Giuseppe thuê một chiếc Fiat dưới cái tên Lucia Roma và đưa cô chìa khóa xe.
– Cẩn thận nhé. - Ông lo lắng dặn dò.
– Chú đừng lo. Cháu sinh ra dưới ngôi sao may mắn mà.
Chẳng phải cha cô đã nói thế sao Tại biên giới Ý - Pháp, các xe con sắp thành hàng dài chậm chạp nhích lên đợi đến lượt làm thủ tục vào đất Pháp. Càng tiến gần tới trạm kiểm soát Lucia càng thấy sợ hãi. Họ đang bủa lưới tìm bắt cô ở mọi điểm ra. Nếu họ tóm được, Lucia hiểu, cô chỉ có một mức án duy nhất là ngồi tù tới hết đời. Ta sẽ tự sát trước. Lucia nghĩ.
Cô tiến tới người sĩ quan cửa khẩu.
– Hộ chiếu, thưa bà?
Lucia đưa cho anh ta. Người sĩ quan nhận hộ chiếu và mở ra, rồi liếc nhìn Lụcia. Cô nhận thấy nét bối rối trong cặp mắt anh ta. Viên sĩ quan nhìn hộ chiếu, rồi ngẩng lên nhìn cô, lần này thì kỹ hơn nhiều. Lucia thấy người mình như tan ra.
– Bà là Lucia Carmine.