Cảnh sát và thám tử tư - Chương 06 (hết)
Cảnh sát và thám tử tư
Chương 06 (hết)
Ngày đăng 25-12-2015
Tổng cộng 6 hồi
Đánh giá 9.4/10 với 6757 lượt xem
Pete đã hành động ngay sau đó. Ngay sau khi bốn người trong chúng tôi bước ra ánh sáng mặt trời bên ngoài nhà của ông Fu, anh đưa tờ giấy của ông Fu đã cho Blakely. - Lôi hắn lên.
- Về chuyện gì? - Blakely hỏi, bây giờ anh ta càu nhàu tờ giấy thay vì là tôi.
- Cố sát. Hắn đã tấn công Kyra.
Blakely liếc tôi và khoanh tay lại trên ngực của mình. Grant cũng thế. - Anh nghĩ rằng tôi sẽ thực hiện bắt giữ chỉ dựa trên thông tin cung cấp cho chúng tôi bởi ông già đó?
- Không, anh sẽ bắt giữ hắn bởi vì tôi yêu cầu anh bắt giữ hắn.
Tôi tự hào về bản thân mình vì đã biết giữ miệng. Tôi biết được căn nguyên đối đầu giữa Blakely và Pete, nhưng nó chẳng phải là chuyện tôi quan tâm.
Và tôi không thể có thời gian để lãng phí. - Bốn người phụ nữ mất tích cần chúng ta phải tập trung tìm kiếm. - Hinh như tôi đã la lên.
- Sáu. - Grant buột miệng.
- Sáu?
- Cô đã ở trong bệnh viện gần hai tuần. - Grant nhắc tôi. - Và một cô gái mới mười sáu tuổi tóc vàng cũng đã mất tích tối qua.
Tôi cảm thấy máu bốc lên đầu. - Mới mười sáu tuổi?
Grant gật đầu.
- Pete... Tôi gần như thở không ra hơi khi giận dữ và lo sợ cho những người phụ nữ làm cho khí uất đang dồn nén trong ngực. - ... Tại sao anh không ... nói... ... cho em biết? ... Tại sao anh không ... ... ... nói cho em ... ... về ...?
- Bởi vì nó không phải là chuyện của em, Kyra. - Anh nắm tay tôi. - Anh sẽ đưa em về nhà. Gọi cho tôi khi anh đã bắt thằng con hoang đã đâm cô ta vào trại giam. Tôi có vài câu hỏi với hắn.
- Không phải chuyện của em?
Anh nhẹ nhàng đẩy tôi về hướng xe hơi của mình.
- Không phải chuyện của em?
Tôi giữ bàn chân của tôi cứng trên vỉa hè và từ chối nhượng bộ.
- Đừng để anh phải vác em lên trên vai. - Pete cảnh báo. - Anh đưa em về nhà. Anh giữ an toàn cho em.
- Em không nghĩ như vậy.
Anh nắm cả hai cánh tay của tôi. - Những cô gái mất tích không phải là trách nhiệm của em. Em đã suýt chết khi đang chơi trò thám tử mà em cũng thừa biết rằng em cũng không đủ điều kiện. Anh sẽ không cho phép điều này xảy ra một lần nữa. em là ohana của anh, trách nhiệm của anh. Anh sẽ không để ai làm hại em.
Ohana của anh. Là gia đình của anh. Giống như là một đứa em gái nhỏ.
Khi nào thì anh mới nhận ra anh là người duy nhất có sức mạnh làm tổn thương tâm hồn tôi? Không có ai khác ngoài anh ra có thể làm trái tim tôi đau đớn như anh đã làm.
- Em có thể tự chăm sóc bản thân mình. - Tôi nói qua kẽ răng nghiến chặt. Okay, tôi cũng đã có thêm một thói xấu, là hay xấu hổ phải lặp lại. Trong sự chống cự của tôi, tôi đã giận dữ với anh, và tệ hơn, phản đối rằng anh đã không xem tôi như là một người yêu.
Pete thình lình thả ra giống như là tôi vừa tát anh.
- Em đang tự mình làm tốt công việc. - Tôi nói, hạ thấp giọng nói của tôi. Blakely đã dừng xe tuần tra của mình và theo dõi chúng tôi với vẻ thích thú. - Em muốn anh có thể nhìn thấy em đã làm được. Em muốn anh thấy rằng em không cần phải có sự trợ giúp.
- Em không thấy rằng em suýt chết. - Pete phản đối.
- Em đã bị đâm, nhưng em đã không chết. Và bây giờ em cảm thấy ổn. Pete, em không biết cảm ơn anh như thế nào nhưng mà em không muốn hoặc cần sự bảo vệ của anh. Hãy để cho em tự đi trên con đường của mình.
- Anh không thể để em như vậy, Kyra.
- Và em không cho phép anh nhốt em giống như là một con búp bê Trung Quốc. Những cô gái bán dâm cần bảo vệ, chứ không phải em. - Quyết tâm của tôi đã làm cho tôi cảm thấy mình mạnh mẽ, đem lại cho tôi nhiều năng lượng hơn cho một người vừa mới ra khỏi bệnh viện. Tôi phải đi tìm những cô gái mất tích. Và tôi phải đi tìm họ trước khi mặt trời lặn phía sau những ngọn núi của thành phố.
Pete và tôi nhìn nhau chằm chằm, không ai sẵn sàng nhượng bộ.
- Đừng như thế chứ em. - Pete thở dài, anh biểu lộ sự buồn bã.
Điều này có lẽ làm cho mối quan hệ của chúng tôi kết thúc.
Với Pete tôi luôn luôn được xem như là một bé gái trộm cắp ví của các khách du lịch. Tôi không thể nói để anh hiểu rằng tôi đã thay đổi qua nhiều năm, tôi đã trưởng thành. Tôi lắc đầu và bỏ đi rời khỏi Aloha Pete yêu dấu của tôi.
° ° ° ° °
- Em điên rồi sao? Casey nói. Tôi đang đắm chìm trong suy nghĩ về những gì đã xảy ra giữa Pete và tôi thì tôi gặp chị khi vào trung tâm Waikiki. Chị nhìn tôi một lát và kéo tôi đến nhà hàng gần đó, một quán ăn lộ thiên nhìn ra Thái Bình Dương, để mua cho tôi bữa ăn trưa. Một làn gió nhẹ thổi trên mặt nước. Hôm nay là một ngày tuyệt đẹp ở thiên đường.
Nếu chị là một người đàn ông thì tôi sẽ rất ngại. Đầu tiên là một ly cà phê nóng đắt tiền và bây giờ lại là một bữa ăn trưa. Và chị dường như xuất hiện bất cứ khi nào tôi ở trong tình trạng buồn bã nhất. Tôi đã nói điều đó với chị và chị ngẩng đầu lên trời nói là do duyên phận. Tôi đã không chắc chắn về điều đó, nhưng tôi thật sự đánh giá cao khả năng lắng nghe của chị.
- Thật không tốt chút nào. Chị không hình dung em đã suy nghĩ như vậy, Kyra.
- Em sẽ không phó mặc Ana. Em sẽ ở đó với cô ấy. - Tôi lập luận mặc dù có thể chị nói đúng, có phải tôi đã nghĩ không thông suốt. Trong thực tế, tôi đã nói cho chị nghe kế hoạch của tôi. - Em của Tina, Anna, là một cô gái trẻ và đẹp. Em nghĩ rằng cô ấy sẽ làm một cách hoàn hảo.
- Còn về phía các cảnh sát thì sao? Blakely đã bắt khá nhiều người mà em đã gặp, em biết chứ?
Tôi không biết điều đó, nhưng nó đã không làm tôi ngạc nhiên. Tôi không để ý trong quá khứ là anh ta đã bám theo tôi, hy vọng tôi sẽ dẫn anh ta đến tên bắt cóc. Anh ta đúng là người không bao giờ biết tự làm công việc riêng cho mình. Tôi nhớ một vài chi tiết khi anh ta cùng làm việc với Pete, khi mà anh ta cố ăn cắp nỗ lực của người khác. Pete đã không cho anh ta có được những cơ hội của mình. Và anh đã cười Blakely về điều đó. Tôi chưa bao giờ thực sự hiểu mối quan hệ của họ. Nhưng tôi sẽ không quên về tính cách của Blakely.
- Nếu Blakely thấy em với Anna, cô ấy sẽ phải kết thúc trong tù. - Casey cảnh báo.
- Em sẽ cẩn thận. Em sẽ không cho phép anh ta nhìn thấy cô ấy.
- Và em sẽ cho phép cô ấy bán thân của mình?
- Tất nhiên là không.
Casey quay lại và nở một nụ cười. - Sau đó, em sẽ làm thế nào xác định được tên bắt cóc? Em nghĩ rằng khi hắn nhìn thấy một cô gái mại dâm mà hắn thích, liều lĩnh bắt lấy, lôi cô ta trên đường phố?
- Không, tất nhiên hắn ta...
- Hắn ta sẽ mua cô ta một đêm và đưa cô ấy đến chỗ của mình. Vì vậy, làm thế nào em biết con sói tồi tệ đó sẽ ngọt ngào với Anna ở chỗ của hắn?
- Em... - Tôi thật tình không nghĩ tới điều đó. - Em cần phải có một kế hoạch khác.
Chị vươn tay qua bàn và nắm nhẹ vào tay tôi. - Chị nghĩ rằng chị có thể giúp em.
Trời tối trong những con ngõ hẹp, cách một vài khối nhà xa xa nơi bến tàu là một khu vực đông đúc với những tiệm massage mới được mở cùng các dịch vụ ăn theo. Chỉ có ánh sao và ánh sáng mờ của thành phố hắt tới trên con đường của tôi. Tôi có lẽ nên mang một đèn pin nhưng tôi đã không mang theo. Hầu hết các nơi trong thành phố gần như là sáng ánh đèn vào ban đêm. Nhưng ở chỗ này, đồng nghĩa với các công việc bất hợp pháp, bao vây bởi bóng tối.
- Casey? - Tôi gọi trong một giọng khàn khàn. - Chị có ở đó không?
Không ai trả lời.
Chị đã nói với tôi gặp chị lúc mười một giờ đêm. Và đến một mình. Vì tôi luôn luôn làm việc một mình, tôi không nghĩ đến hai lần là đã đồng ý ngay với chị. Vào lúc trưa, với âm thanh rì rào của đại dương và một bụng no khi chị đãi đã làm tôi thật sự tin tưởng vào chị. Bây giờ đứng trong bóng tối của con đường kết thúc trong bóng tối của bức tường gạch, tôi đã bắt đầu câu hỏi là có phải tôi đã lầm.
Tôi nghe một tiếng cào từ một cánh cửa. Tóc tôi như dựng đứng khi tôi dò dẫm gót chân theo hướng của âm thanh. - Casey? - Tôi gọi lại, to hơn lúc nãy.
Tuy nhiên, vẫn không có gì.
Chuông nhà thờ đang vang lên. Đã là mười một giờ. Và không có dấu hiệu nào báo rằng Casey sẽ xuất hiện. Tôi lẽ ra nên có thêm thông tin về chị trước khi đồng ý gặp chị ở đây. Tôi không biết là chị có thực sự muốn giúp tôi hay không?
Chị đã yêu cầu tôi ăn mặc một cách thích hợp cho gái mại dâm. Chị muốn cụ thể như thế. Váy ngắn. Áo bó sát. Giày cao gót. Không áo lót.
Tôi muốn huỷ bỏ yêu cầu cuối cùng. Nó giống như là tôi đang khoe tôi có những gì tôi đang có dưới bộ đồ của tôi.
Giống như những đêm khác, tôi đã cải trang và tóc của tôi cũng cột thành một đuôi gà. Bây giờ tất cả tôi cần là tôi tìm hiểu những gì Casey đã lên kế hoạch cho đêm nay.
Tôi đã bắt đầu nghi ngờ rằng chị biết nhiều hơn về những vụ bắt cóc. Chị đã ở trên đường phố cả đêm từ tối nhập nhoạng cho đến bình minh để thuyết giáo. Chị chắc chắn là đã có thấy cái gì đó đáng ngờ.
Vào lúc này, tôi điểm qua mỗi từ chị và các cô gái khác đã nói với tôi. Chị có phải hành động quá bồng bột cho những gì đã xảy ra? Nhưng đột nhiên có cái gì đó đang nảy ra trong đầu tôi, cái gì ...
Và khi ấy tôi bừng tỉnh. Khu vực này với dịch vụ sex bên trong và tất cả mọi người tôi đã nói chuyện cho biết đến nay, tôi bất ngờ biết người mà tôi cần phải đặt câu hỏi. Tôi cần đối diện với một người đã bắt bất cứ ai có thể làm liên luỵ đến anh ta. Tôi chạy ngược lại ra ngõ, giày tôi gõ cồm cộp trên vỉa hè, khi đó thình lình có một cánh tay ôm lấy ngực của tôi. Trái tim của tôi như nhảy lên tới cổ.
Tôi chống lại như một con thú hoang, nhưng bàn tay ép trên cơ thể của tôi vẫn giữ chặt. Khi tôi cố gắng thét lên để được giúp đỡ, thì người đàn ông đang nắm giữ tôi đã che bàn tay của anh ta lên miệng của tôi.
- Shhh...- Anh thì thầm bên tai. Và nắm cả hai cánh tay của tôi xoay tôi lại để tôi có thể nhìn vào đôi mắt lạnh của anh.
- Pete. - Tôi nói và thở hắt ra một hơi thở. - Cảm ơn chúa. Em cứ nghĩ anh là tên bắt cóc.
- Pete? - Anh kéo tôi ra khỏi con ngách nhỏ và đẩy tôi dựa vào bức tường của một cửa hàng lướt sóng. Thiết bị an ninh màu vàng của cửa hàng đang phản chiếu xuống gương mặt của anh. Cái nhìn của anh, nóng bỏng và tối sầm như đá núi lửa đang đốt cháy da thịt tôi.
- Pete? - Tôi kêu một lần nữa, không biết là anh sẽ phản ứng ra sao. Anh kéo cánh tay của tôi giơ cao lên trên đầu của tôi trong khi tay của anh ôm lấy hông tôi và ngón tay anh chạm tới đuôi của cái váy ngắn. - Em đang làm quái gì ở đây?
- Casey đã nói với anh là tìm em ở đây khi em lại liều lĩnh lần nữa. - Tiếng nói của anh thấp, khàn khàn. Những âm thanh này nhắc nhở tôi về lúc mà chúng tôi trải qua trong phòng của khách sạn.
- C-Casey? - Tôi lẩm bẩm. Tại sao Casey lại nói cho Pete...?
Điều này quả thật chẳng lãng mạn chút nào. Điều này là kế hoạch của chị. Chị bắt tôi ăn mặc thật không thích hợp và bảo tôi đến nơi nguy hiểm trong thành phố vào giữa đêm. Chị biết là Pete sẽ phải chạy đi kiếm tôi.
- Em có biết là có bao nhiêu người đã bị giết trong khu phố này? - Anh hỏi và áp sát thân thể anh vào tôi. - Sao em không nghĩ kỹ trước khi hành động?
- Nhưng mà...
Lưỡi của anh đã đưa vào môi tôi. Nó còn hơn một nụ hôn. Việc anh tự động hôn tôi đã làm tôi thật sự sửng sốt. Và lưỡi của anh, trở nên nhẹ nhàng, nút lấy môi tôi từng chút một và kéo tôi sâu vào thế giới của anh. Tôi buông lỏng cơ thể mình. Anh thả cánh tay của tôi, bằng sự cẩn thận nhẹ nhàng làm tôi chợt trào nước mắt, anh ôm lấy má tôi âu yếm với cả hai bàn tay của mình.
- Kyra. - Anh rên rỉ. - Em đang làm anh chết, em có biết không?
Tôi gật đầu và tìm môi của anh. Tất cả điều tôi muốn trên thế giới này bây giờ là sự âu yếm và nụ hôn của anh. Mọi thứ khác có thể cứ hãy chờ sau đó.
- Oh Pete ...- Tôi thở ra, vòng tay của mình ra phía sau cổ anh.
Nhưng anh lại gỡ tay của tôi ra và để xuống bên hông. Khi tôi mở mắt tôi thấy anh đang lắc đầu.
- Kyra. - Anh nói với âm điệu cứng lại. - Chúng ta không thể làm điều này.
Đầu gối của tôi nhũn lại khi anh lấy súng ra. Tôi có lẽ trượt xuống tường nếu không phải trọng lượng cơ thể của anh đang giữ tôi lại. Khẩu súng làm tôi lạnh xương sống.
- Anh ước gì em đã không chạy lòng vòng xung quanh những nơi mà em không nên đến. Anh đã cố gắng giữ cho em ra khỏi những rắc rối này, Kyra. Lúc nào anh cũng cố gắng hết sức để giữ cho em an toàn.
- Anh? - Làm thế nào mà tôi có thể đã bị sai lầm như vậy? Không lẽ là Pete...?
Không, tôi không thể tin vào điều đó. Tôi sẽ không tin vào điều đó. Pete là một chàng trai tốt. Anh sẽ không bao giờ bước qua lằn ranh. Anh là một con người tốt hơn rất nhiều. Và như vậy là ...
- Blakely. - Tôi nói khi đồng nghiệp cũ của Pete lao ra khỏi bóng tối và bất ngờ dừng lại.
- Anh biết. - Pete nói, giọng của anh vang lên hung dữ. - Anh ta đã theo dõi anh.
- Anh đã theo dõi tôi? - Blakely đã hy vọng tôi sẽ tìm thấy những cô gái mất tích cho anh ta ... hoặc là anh ta sợ rằng tôi đến quá gần để hiểu rằng anh ta chính là lý do mà những cô gái đã bị mất tích?
Pete đã không di chuyển. Và anh đã ở trạng thái bất lợi, khi lưng anh quay về phía Blakely.
- Tôi không biết cô đang nói gì? - Blakely nói, giọng vang to. - Pete đã bảo tôi chạy quanh cả buổi chiều, giống như tôi là đứa con để sai vặt hay đại loại là cái thứ gì đó. Tôi không có thời gian để theo cô, thậm chí là nếu tôi muốn. Tôi cũng đã phát hiện ra được...
Pete quay lại, một cách chậm rãi, trong khi vẫn giữ vững tôi ép vào tường.
- Anh không nhìn thấy anh ta? - Blakely hỏi khi anh ta đặt tay trên đầu gối. - Hắn đã chạy theo đường này.
- Ai? - Tôi hỏi khi Pete vẫn im lặng một cách nghi ngờ. Tôi ước gì có thể thấy được vẻ mặt của anh.
- Tên bắt cóc ... ... sát nhân gì gì đó đã làm với các cô gái mất tích, hắn đã chạy theo đường này.
- Pete chỉ là người duy nhất...
Không, nó không thể đúng sự thật. Và tôi đã không đủ thông minh để có thể hiểu từng từ của Blakely cho bất cứ điều gì anh ta đang ám chỉ.
- Nếu anh đang rượt theo hắn, hắn có thể luẩn quẩn đâu đó. - Pete nói.
Blakely gật đầu như thể không chắc chắn lắm. Anh ta chỉ còn cách chúng tôi một vài yard.
- Tôi có thể giúp anh tìm. - Pete đi một bước về hướng Blakely. - Kyra sẽ ở lại đây. Chúng ta có thể gửi một nhân viên đến để đưa cô ấy về.
- Tôi không biết nếu...- Blakely bắt đầu nói. Bàn tay của anh ta di chuyển gần hơn đến súng anh ta đang đeo trên hông khi Pete tiếp tục thu hẹp khoảng cách giữa họ.
- Gọi đi. - Pete nói nhanh. - Lấy một số dự phòng lại đây.
- Tôi không thể. - Blakely nói, bàn tay của anh ta đã gần súng của mình hơn. Tôi đã không chắc chắn lý do tại sao, nhưng tim tôi bắt đầu đập thình thịch trong ngực. - Không có thời gian.
Tôi di chuyển mà không suy nghĩ. Súng của Blakely đã nổ, ánh sáng của lửa loá lên trong mắt tôi, khi tôi lao tới đè Pete. Tôi té nhào xuống đất. Không cần phải lặp lại lịch sử và nhận một viên đạn vào trong ngực. Và một cái lỗ hiện lên trong tường phía sau tôi, thật chính xác, khi mà tôi và Pete lăn xuống đất kịp thời.
Vào lúc tôi nhìn vào cái lỗ trên tường, Blakely đã chạy đi.
Pete bật lên và rượt theo. Đương nhiên, tôi cũng chạy theo sau.
Blakely không phải như ngày xưa, chúng tôi đã sớm bắt được anh ta. Pete kéo anh ta lăn xuống đất với một cú bay nắm lấy anh ta thật ấn tượng. Blakely té xuống đất, nhưng anh ta vẫn rất nguy hiểm khi anh ta lăn lộn và chống lại Pete. Súng của anh ta nổ lên hai lần trước khi tôi cướp được nó từ bàn tay nắm chặt của anh một và cố còng một cổ tay của anh ta vào chiếc còng của anh ta đang đeo. Pete nhìn tôi gật đầu và còng tiếp một tay nữa của anh ta vào còng.
- Các cô gái ở đâu? - Pete hỏi.
- Tôi không biết anh nói gì? - Blakely cau có trả lời từ dưới đất.
- Anh ta biết. - Pete nói, nhìn lên tôi. Anh thở nặng nhọc và áo sơ mi của anh đã rách. Và lúc này anh đang đứng lên. Đây thật là một cảnh lãng mạn nhất tôi từng gặp.
- Anh biết là Blakely từ lúc nào? - Tôi hỏi Pete.
- Không lâu sau khi em bị đâm. - Anh nói. - Em cứ chạy quanh. Anh đã có thể nói cho em biết.
- Em không tin.
Anh nhún vai. - Em biết anh rõ thế. - Anh hỏi Blakely lần nữa. - Các cô gái ở đâu?
- Họ vẫn còn sống, đúng không? - Tôi khóc, cố ngăn mình không đánh Blakely. - Hãy nói cho tôi biết anh có làm tổn thương họ?
- Tất nhiên là họ không bị tổn thương. Họ sẽ không sao. - Pete tạm dừng và sau đó nhăn mặt. - Dĩ nhiên, em có thể tưởng tượng ra được. Mặt khác, em đã không nên ở giữa khu phố này.
- Phải ... - Tôi cắn môi và cảm giác như phảng phất như còn vương nụ hôn của anh. - Tất nhiên là em cũng đã nghi ngờ Blakely như anh. - Tôi nói dối.
Nhưng tôi đã bắt đầu hiểu những gì đã xảy ra. Những người phụ nữ Việt Nam đã tràn ngập các khu vực. Và đã có nhập khẩu, thì cũng sẽ xuất khẩu đi. Ngay cả khi nó là nhập xuất khẩu con người. Những phụ nữ trẻ, da trắng sẽ là một kho báu kỳ lạ ở Phương Đông. - Nhưng em đã không có bất cứ bằng chứng nào. - Tôi nói.
- Anh có. - Pete nói. - Anh đã khai thác được vào chiều nay và đã tìm thấy trong tài khoản anh ta đã mở cách đây vài tháng. Tiền đã như nước chảy vào tài khoản đó từ một số ngân hàng tại Việt Nam. Kết thúc rồi, Kevin. Anh nên khai đi. Hãy làm cho tất cả mọi thứ dễ dàng hơn cho anh và hãy hợp tác. Đồng ý làm chứng để chống lại những người đã trả tiền cho anh và hãy cho chúng tôi biết làm thế nào để tìm thấy những phụ nữ .
- Họ đang ở trong một nhà kho. - Anh ta nói, giọng thật nhỏ. Anh ta cung cấp một địa chỉ. - Họ nói họ sẽ gửi các cô ấy đến Singapore vào ngày mốt. Tôi cần phải có thêm một cô gái khác nữa cho họ trước khi họ đi.
- Làm sao anh có thể đồng ý bán những cô gái? - Tôi hỏi, ghê sợ trong tư tưởng về bất cứ ai làm gì đó như là ... như là ... đê tiện.
- Bán họ? Những con chó cái đó đã bán chính mình. Tôi chỉ đơn giản là làm sạch thành phố và cung cấp cho họ một dịch vụ.
- Anh đã biến họ thành nô lệ! - Tôi la lên.
- Tôi đã kiếm tiền xứng đáng. - Blakely hét lại. - Tôi thật bệnh khi nhìn thấy mọi người đang thừa hưởng được những thứ từ thế giới này, trong khi tôi phải cố gắng giữ cho sạch cái mũi của mình. Tôi quyết định tôi phải nghĩ về tôi đầu tiên và kiếm tiền theo cách của tôi. Nó như thế nào ư? Tôi chỉ đơn giản là làm những gì tôi nghĩ là đúng. - Anh ta xoay cổ của mình cho đến khi gặp mắt tôi. - Cô đừng nói rằng cô không lo lắng về tiền bạc đầu tiên và tất cả mọi thứ khác là thứ yếu.
Bụng tôi chợt thắt lại. Anh ta nói đúng. Tôi đã dối trá, lường gạt, và ăn cắp để tồn tại. - Tôi có thể không được hoàn hảo, nhưng tôi không giống như anh. - Tôi nói nhẹ nhàng. Tuy nhiên, vẫn còn cảm giác như bị bệnh.
Tất cả mọi thứ dường như luôn luôn là về tiền bạc.
- Thôi được rồi. - Pete nói kéo tôi vào cánh tay của anh. - Sau khi đưa anh ta đi, anh sẽ đưa em về nhà.
° ° ° ° °
Tôi không bao giờ muốn đến nhà Pete. Điều đó đối với tôi là hay nhất. Ít ra, đó là những gì tôi tự nói với mình vào đêm đó. Thay vì qua đêm trong tay của nhau, mừng thành công của chúng tôi, chúng tôi phải trải qua một đêm ở trụ sở cảnh sát. Ngay sau khi chúng tôi bước chân vào nhà anh, Pete trao tôi cho một người phụ nữ bản xứ, người sẽ phục vụ tôi và trong khi đó anh biến mất ở văn phòng Sếp.
Sáng sớm hôm sau, tôi nghe nói rằng Blakely đã khai cho tất cả mọi thứ, kể cả việc ngộ độc cho tôi. Tôi đoán là anh ta đã nhận ra tôi xác định cố tìm hiểu những gì đã xảy ra với những cô gái mất tích, và anh ta đã lo lắng. Đó cũng là lý do tại sao anh muốn đầu độc tôi. Và đó cũng là lý do tại sao anh ta đã lên hàng ngày để hỏi tôi câu chuyện mặc dù tôi không hề thay đổi lời khai.
Những phụ nữ anh đã bắt cóc bây giờ đã được an toàn được cứu thoát ra, hầu hết những người chịu trách nhiệm về kinh doanh giới tính này đã biến khỏi hòn đảo trước khi lưới cảnh sát được ập xuống. Ít nhất, hầu hết các cô gái Việt Nam mà họ đã đưa đến Hawaii cũng đã thoát và cũng đã được bàn giao cho một tổ chức giúp cho các phụ nữ trẻ phục hồi lại từ nỗi kinh sợ ép buộc phải bán dâm.
Ít nhất, cho đến bây giờ, vài cô gái đã được cứu. Và cuộc sống trên hòn đảo lại tiếp diễn, mặc dù có một vài điều đã thay đổi.
Sally Porter đã thay thế vai trò của tôi ở nhà Mamma Jo. Mamma Jo nhanh chóng phát hiện rằng Sally tốt hơn rất nhiều khi nhận cô ta hơn là tôi. Ngoài việc dành một phòng cho cô ta, Mamma Jo còn trả một mức lương khá ấn tượng. Tôi nghĩ là Sally chắc chắn sẽ làm tốt công việc của mình.
Anna và Tina, mặt khác, các cô cần phải cố gắng trưởng thành trước khi có thể tự lo riêng cho mình. Tina đã rất sợ hãi qua lần thử thách này, nhưng Pete đã nói đúng, cô đã thoát sự giam giữ mà không có tổn hại gì. Cô đã may mắn. Và tôi đã an ủi cô ấy một vài lần khi tôi đưa cô và em cô đến sân bay, nơi tôi đã ôm chặt cả hai chị em trước khi họ lên máy bay, sẽ mang họ trở về với cha mẹ. Tôi đã giàn dụa nước mắt khi máy bay cất cánh, và tôi đã muốn gọi cho cha mẹ của mình. Tôi đã không liên lạc với họ trong hơn một năm, kể từ lúc tôi bị bắn và Pete đã gọi họ mà không cho tôi biết.
Họ đã không động lòng khi nghe về những gì tôi đã trải qua vào lần cuối tôi nói chuyện với họ. Và cũng không có gì thực sự đã thay đổi từ lần đó, họ cũng có lẽ sẽ không đánh giá cao từ một cuộc gọi nữa của tôi bây giờ. Tôi lấy một bưu thiếp tại cửa hàng bán quà tặng ở sân bay, trên đó in hình một vũ công hula xinh đẹp ở mặt bên này và mặt kia là đại dương xanh thẫm. Tôi nguệch ngoạc vài chữ lên đó là tôi rất yêu cha mẹ của mình và sau đó thả vào thùng thư trên con đường trở lại nhà Mamma Jo.
Thật buồn là ông Fu đã nói đúng sự thật về sức khỏe tồi tệ của mình. Ông ta không sống lâu hơn một tuần sau khi tôi gặp ông. Gần đây tôi vừa nghe một lời đồn rằng ba trong số bốn người phụ nữ đã mang thai con của ông. Còn một người nữa vẫn đang cố gắng. Một cách rõ ràng, ông Fu đã trữ tinh dịch của mình trong nhiều năm qua.
Những vụ giết người trong hệ thống của ông Fu đã tăng đáng kể một thời gian ngắn sau khi ông chết. Nhưng chắc rồi sẽ sớm ổn định thôi. Mặc dù ông Fu không còn nữa, dường như cũng không có gì thay đổi ở nhà của ông Fu. Tiền, quyền lực, và những bí mật nguy hiểm vẫn còn ở đó. Tất cả đang chờ người thừa kế của ông.
Tôi vẫn không quên vì ông mà tôi suýt chết, nhưng từ khi ông không còn nữa, tôi đã cảm thấy có thể tha thứ cho ông.
Và Pete ...
Pete.
Chúng tôi vẫn không nói chuyện về hôm hai chúng tôi cùng ở trong phòng khách sạn. Tôi nghĩ, chắc chúng tôi cũng sẽ không bao giờ đề cập tới nó. Giữa chúng tôi đã trở nên xa cách hơn bao giờ hết, ngay khi Sếp cảnh sát bất chấp sự bất mãn của Pete, gọi tôi là một tài sản của cộng đồng, trả tiền cho tôi vào Học viện cảnh sát, đồng thời trả thêm cho tôi một ít lương. Tôi không chắc lắm tôi sẽ tham gia lực lượng cảnh sát, nhưng tôi đã không quyết định vội vã. Nỗi đau khổ về Pete là một khích lệ rất lớn để tôi ở lại.
Tôi đã thấy trong một vài trường hợp, Pete lại bất đắc dĩ hành động như là đang giám thị tôi. Anh vẫn còn nghĩ rằng tôi thích đặt bản thân mình vào trong nguy hiểm. Tôi nói với anh rằng anh đã sai khi anh nghĩ như thế.
Như là một sự thoả hiệp, tôi đã dọn vào vào một căn hộ an ninh cao do Pete chọn cho tôi. Mặc dù anh sẽ trả tiền cho việc thuê nhà, anh không bao giờ đặt chân của mình vào bên trong căn hộ đó của tôi. Không phải là tôi đã không liên tục mời anh đến.
Nói theo cách hay nhất, tôi vẫn giữ riêng tự do cho bản thân mình. Nhưng tôi đang tự lừa dối mình? Có phải có những điều sẽ không bao giờ thay đổi? Tôi vẫn còn yêu anh. Và trong cách thức riêng nào đó của anh, anh cũng đã có yêu tôi.
Và cuộc sống vẫn tốt đẹp theo một mặt nào đó ở thiên đường.