Cái ghế trống - Chương 29

Cái ghế trống - Chương 29

Cái ghế trống
Chương 29

Ngày đăng
Tổng cộng 46 hồi
Đánh giá 8.7/10 với 51411 lượt xem

Chiếc thuyền bị lật úp trôi vào một cây tuyết tùng bật gốc đổ xuống mặt sông, rồi mắc lại ở đó.
Mấy người cảnh sát đợi ít phút. Không có chuyển động nào ngoài sự dập dềnh của chiếc thuyền đã vỡ toác. Mặt nước hoe đỏ, nhưng Lucy không thể nói đấy là do máu loang ra hay đấy là do ánh tà dương rực rỡ như lửa.
Jesse Corn, lo lắng và nhợt nhạt, liếc nhìn Lucy. Cô gật đầu. Cả ba người còn lại đều lăm lăm chĩa súng vào chiếc thuyền trong lúc Jesse lội ra bật ngửa nó.
Vài mảnh bình nước bị xé rách tướp nổi bập bềnh và lờ lững trôi theo dòng. Không có ai ở phía dưới cả.
“ Chuyện gì đã xảy ra vậy?”. Jesse hỏi. “Tôi không hiểu”.
“Rõ khỉ”, Ned bực bội lầm bầm. “Bọn họ đã bài binh bố trận gạt chúng ta. Một trò mai phục chết tiệt.”
Trước đó Lucy không tin rằng nỗi tức giận còn có thể chi phối cô được hơn nữa. Nhưng bây giờ thì nó đang chiếm lĩnh cô tựa dòng điện bỏng rát. Ned nói đúng. Amelia đã sử dụng chiếc thuyền giống như những con chim mồi của Nathan Groomer và mai phục họ từ bờ bên kia.
“Không”, Jesse phản đối, “Cô ta không làm việc ấy đâu. Nếu cô ta có bắn cũng chỉ để dọa chúng ta thôi. Amelia là tay thiện xạ. Cô ta đã có thể bắn trúng Ned nếu muốn”.
“Chết tiệt, Jesse, hãy mở mắt ra, được không?” , Lucy quát. “Bắn từ chỗ ẩn nấp um tùm như thế kia ư? Dù giỏi mấy cô ta vẫ có thể bắn trượt. Còn chuyện bắn xuống nước? Biết đâu đạn chẳng nẩy lên. Hoặc Ned có thể hoảng hốt mà bơi vào đúng chỗ một viên đạn.”
Jesse Corn không đáp lời. Anh ta lấy hai lòng bàn tay chà mặt và đăm đăm nhìn sang bờ bên kia.
“Được, bây giờ chúng ta sẽ làm như thế này”, Lucy hạ giọng nói. “Trời đang tối rồi. Chúng ta sẽ đi cho tới lúc nào tắt hẳn ánh sáng. Sau đó chúng ta sẽ đề nghị Jim đem đến các vật dụng cần thiết để nghỉ qua đêm. Chúng ta sẽ dựng lều ngoài trời. Chúng ta sẽ giả định rằng bọn họ đang nhắm bắn vào chúng ta và chúng ta sẽ theo đó mà hành động. Bây giờ, hãy vượt qua cầu, tìm kiếm dấu vết bọn họ. Tất cả đã nạp đạn và khóa chốt an toàn chưa?”.
Ned và Trey trả lời rồi. Jesse Corn đăm đăm nhìn chiếc thuyền vỡ toác một lát, xong rồi mới chậm chạp gật đầu.
“Thế thì đi thôi”.
Bốn người cảnh sát bắt đầu vượt qua cây cầu dài chừng năm mươi thước không có gì che chắn – nhưng họ không đi cụm lại với nhau. Họ đi thành hàng dài để nếu Amelia Sachs tiếp tục bắn cô ta cùng lắm sẽ chỉ bắn trúng một người, và những người kia có thể chạy tới ẩn nấp đâu đó, bắn trả. Đây là ý tưởng của Trey, anh ta học được từ một bộ phim về Chiến tranh thế giới thứ hai, và vì đây là ý tưởng của anh ta, anh ta cho rằng mình sẽ giữ vị trí đi đầu. Nhưng Lucy Kerr khăng khăng giành vị trí này.
***
“Mày suýt nữa thì bắn trúng nó.”
Harris Tomel nói : “Đời nào.”
Nhưng Culbeau vẫn một mực: “Tao đã bảo, chỉ dọa chúng nó thôi. Mày mà bắn trúng thằng Ned, mày biết bọn ta sẽ gặp rắc rối ra sao không?”.
“Tao biết tao đang làm gì, Rich. Tin tưởng tao một chút đi, được không?”
Đồ học trò chết giẫm, Culbeau tự nhủ thầm.
Ba gã đàn ông đang ở bờ bắc sông Paquo, lê bước dọc một lối mòn chạy song song con sông.
Thực ra, Culbeau mặc dù bực bội vì Tomel suýt bắn trúng tay cảnh sát bơi ra chỗ chiếc thuyền, gã cũng chắc chắn rằng những phát bắn tỉa đó đã có tác dụng. Lucy và lũ kia bây giờ gọi là run như dẽ và sẽ biết điều di chuyển chậm chạp.
Vụ nổ súng cũng còn đem đến một lợi ích khác nữa – nó khiến Sean O’Sarian kinh hoàng và thôi mở miệng.
Ba gã đi được hai mươi phút thì Tomel hỏi Culbeau: “Mày biết cái thằng nhãi đang đi theo hướng này chứ?”
“Biết.”
“Nhưng mày hoàn toàn không biết hắn sẽ đi đến đâu.”
“Tất nhiên không”, Culbeau nói. “Nếu tao biết thì bọn ta đã có thể đi thẳng đến đó rồi, đúng không?”
Nào, đồ học trò. Hãy sử dụng cái đầu chết giẫm của mày đi.
“Nhưng…”
“Yên tâm. Bọn ta sẽ tìm thấy hắn”.
“Tao xin ít nước được không?”, O’Sarian rốt cuộc hỏi.
“Nước à? Mày muốn nước à?”.
O’Sarian nói vẻ tự mãn: “Phải, đó là thứ tao đang muốn.”
Culbeau ngờ vực liếc nhìn gã và đưa cho gã một cái chai. Culbeau chưa từng biết gã thanh niên gầy nhẳng này thực tế đã uống những gì khác ngoài bia, whisky và rượu lậu. Gã uống cạn, chùi cái mồm xung quanh đầy tàn nhang và lẳng cái cái chai sang bên đường.
Culbeau thở dài. Gã nói với vẻ châm biếm: “Này, Sean, mày chắc chắn muốn để lại dấu vân tay trên vật gì đó dọc đường đi à?”.
“Ồ, phải rồi.” Gã thanh niên gầy giơ xương vội vã chạy vào bụi rậm nhặt cái chai. “Xin lỗi”.
Xin lỗi? Sean O’Sarian xin lỗi à? Culbeau hoài nghi nhìn chằm chằm hồi lâu, rồi hất đầu ra hiệu bảo cả lũ tiếp tục tiến bước.
Ba gã đến một khúc quanh của con sông và đứng trên nền đất cao, ba gã có thể quan sát được hàng dặm mạn dưới dòng.
Tomel nói: “Này, nhìn đằng kia kìa. Có một ngôi nhà. Tao cuộc rằng thằng nhãi và cô ả tóc đỏ đã đi theo lối đó”.
Culbeau quan sát qua kính ngắm của khẩu súng trường săn hươu. Cách đấy chừng hai dặm, dưới thung lũng, là một ngôi nhà nghỉ kiến trúc theo kiểu chữ A, gần như ở ngay bên bờ sông. Một nơi ẩn náu hợp lý cho thằng nhãi và cô ả cớm. Gã gật đầu. “Chắc chắn chúng nó ở đấy. Đi thôi.”
Từ cầu Hobeth xuôi theo dòng, sông Paquenoke đột ngột ngoặt về phía Bắc.
Đến đây nước nông, đã gần bờ, và bãi cát ngầm lầy lội đầy củi rều, cây cối, rác rưởi… chất thành đống cao.
Giống như hai chiếc xuồng trôi dạt, hai hình người bồng bềnh trong nước bỏ lỡ mất khúc quanh và được dòng nước đánh vào cái đống rác rưởi ấy.
Amelia Sachs vứt bỏ bình nước bằng nhựa – chiếc phao tự chế của cô – và vươn bàn tay nhăn nheo ra túm lấy một cành cây. Rồi cô nhận ra đây là hành động không khôn ngoan, vì các túi quần của cô nhét đầy đá làm đồ dằn và cô cảm thấy như bị giật mạnh xuống làn nước tối thẫm. Nhưng cô duỗi thẳng chân và tìm thấy đáy sông chỉ ở độ sâu chừng bốn feet. Cô đứng chới với rồi ì ạch lội về phía trước. Lát sau, Garrett xuất hiện bên cạnh cô, giúp đỡ cô leo lên cái bãi lầy lội.
Họ bò lên theo bờ dốc thoai thoải, qua đám cây bụi nhằng nhịt, và đổ vật xuống một bãi cỏ, nằm yên đó mấy phút, thở hổn hển. Sachs rút chiếc túi nhựa ra khỏi áo. Nước hơi rò vào nhưng không gây hậu quả gì nghiêm trọng. Cô trả cho Garrett cuốn sách về côn trùng và mở ổ đạn khẩu súng của mình, phơi bên trên khóm cỏ khô giòn, vàng úa.
Sachs đã đoán sai về kế hoạch của Garrett. Họ quả có nhét các vỏ bình nước vào phía dưới chiếc thuyền được lật úp để giữ nó nổi, nhưng rồi gã đã đẩy nó ra giữa dòng mà không chui vào phía dưới. Gã bảo cô bỏ đá đầy túi quần. Gã cũng làm giống như vậy. Sau đấy, họ vội vã chạy xuôi theo dòng, vượt qua chiếc thuyền chừng năm mươi feet, rồi nhoài xuống nước, mỗi người ôm một bình nước còn phân nửa làm phao. Garrett bảo cô cách ngả đầu về phía sau. Với các hòn đá làm đồ dằn, chỉ có mặt họ nổi bên trên mặt nước. Họ trôi xuôi theo dòng trước chiếc thuyền.
“Loài nhện nước vốn vẫn làm như thế này”, Garrett bảo Sachs. “Tương tự thợ lặn sử dụng bình khí nén. Mang không khí theo mình.” Gã đã làm như thế này vài lần để “chạy trốn”, tuy – y hệt lúc trước – gã không nói tỉ mỉ lý do tại sao gã phải chạy trốn và chạy trốn ai. Gã giải thích rằng nếu cảnh sát không có mặt tại cầu, họ sẽ bơi tới chỗ chiếc thuyền, đưa nó vào bờ, dốc hết nước ra, và tiếp tục chèo đi. Còn nếu cảnh sát có mặt tại cầu, cảnh sát sẽ tập trung sự chú ý vào chiếc thuyền chứ không chú ý đến Garrett và Amelia trôi ở phía trước nó. Vượt qua cầu rồi, họ sẽ lội vào bờ và tiếp tục cuộc hành trình bằng cách đi bộ.
Chà, Garrett đã tính toán đúng, họ vượt qua cầu mà không bị phát hiện. Nhưng Sachs vẫn bàng hoàng vì chuyện xảy ra tiếp theo – các cảnh sát đã vô cớ bắn chíu chít vào chiếc thuyền lật úp.
Những phát súng cũng khiến Garrett run bần bật. “Bọn nó nghĩ chúng ta ở phía dưới đó”, gã thì thào. “Lũ khốn kiếp cố giết chết chúng ta.”
Sachs im lặng.
Garrett nói thêm: “Tôi từng làm những việc tồi tệ… nhưng tôi không phải loài phymata”.
“Là cái gì?”.
“Một loài bọ chuyên phục kích. Nằm yên chờ đợi và giết chết con mồi. Đó là điều bọn nó sẽ làm đối với chúng ta. Đơn giản như bắn chúng ta chẳng hạn. Chẳng cho chúng ta bất cứ cơ hội nào.”
Ôi, Lincoln, Sachs tự nhủ thầm, chuyện này mới rối ren làm sao chứ. Tại sao em lại hành động như thế? Bây giờ em nên đầu hàng ngay thôi. Ở đây chờ đợi cảnh sát tới, từ bỏ mọi nỗ lực. Quay lại Tanner’s Corner và cố gắng đền bù cho hành động của mình.
Nhưng Sachs nhìn sang Garrett đang vòng hai tay ôm lấy người, run rẩy vì sợ hãi. Và cô biết rằng cô không thể quay lại. Cô phải tiếp tục, chơi cái trò điên rồ này đến cùng.
Cuộc đấu tay đôi…
“Chúng ta đi đâu bây giờ?”
“Cô trông thấy ngôi nhà đằng kia không?”
Một ngôi nhà kiến trúc theo kiểu chữ A màu nâu.
“Mary Beth ở đó à?”.
“Không, nhưng họ có chiếc thuyền câu nhỏ, chúng ta có thể mượn tạm. Và chúng ta có thể hong khô quần áo, kiếm ít thức ăn.”
Ờ, tội đột nhập thì có đáng kể gì so với các tội hình sự mà cô đã phạm phải ngày hôm nay?
Garrett bất thình lình cầm khẩu súng ngắn của Sachs lên. Cô sững người, nhìn khẩu súng màu đen ánh xanh trong đôi bàn tay gã. Vẻ hiểu biết, gã nhìn vào ổ đạn và thấy nó đã được nạp đầy sáu viên. Gã xoay ổ đạn và cầm khẩu súng trong tay với sự thành thạo khiến cô mất hết nhuệ khí.
Dù em nghĩ về Garrett như thế nào, cũng đừng tin tưởng hắn…
Gã liếc nhìn Sachs và nhe răng cười. Rồi gã chĩa báng súng ra cho cô. “Chúng ta hãy đi lối này”. Gã hất đầu chỉ một lối mòn.
Sachs cất lại khẩu súng vào bao, cảm thấy trái tim loạn nhịp vì sợ.
“Bây giờ không có ai ở đó.” Garrett dừng bước và ngoảnh nhìn đằng sau. Một lát, gã lẩm bẩm: “Bọn nó đang tức tối đấy, đám cảnh sát ấy mà. Và bọn nó sẽ đuổi theo chúng ta. Với tất cả súng ống và các phương tiện bọn nó có. Mẹ kiếp.” Gã quay lại và dẫn Sachs đi dọc theo lối mòn về phía ngôi nhà kia. Gã im lặng vài phút. “Cô muốn biết điều này không, Amelia?”.
“Điều gì?”.
“Tôi đang nghĩ về một loài bướm đêm – loài bướm ma lớn ấy”.
“Thì sao?”, Sachs lơ đãng hỏi, trong tâm thức vẫn còn nghe thấy những tiếng súng nổ, nhằm vào cô và gã trai này. Lucy Kerr đã cố giết chết cô, Trong đầu óc cô, âm thanh vang vọng của những tiếng súng lấn át mọi cái khác.
“Màu sắc trên cánh nó ấy”, Garrett bảo Sachs. “Nói chung, khi chúng mở ra, chúng trông giống hệt cặp mắt một con vật. Ý tôi là, nó khá thú vị - thậm chí có cả một chấm trắng ở khóe y như điểm phản chiếu ánh sáng trong đồng tử. Chim chóc trông thấy, cho rằng đó là một con cáo hay một con mèo và sợ hãi bay mất”.
“Thế chim chóc không đánh hơi được đó là một con bướm đêm chứ chẳng phải một con vật nào khác à?”.
Garrett nhìn Sachs một lát xem liệu có phải cô đang đùa không. Gã nói: “Chim chóc không biết ngửi”. Y như thể cô vừa hỏi có đúng trái đất bẹt không. Gã ngoảnh nhìn đằng sau, ngược lên bên trên sông lần nữa. “Chúng ta sẽ phải làm chậm bước bọn nó. Cô nghĩ bọn nó tới gần chừng nào rồi?”.
“Rất gần rồi”, Sachs nói.
Với tất cả súng ống và phương tiện bọn họ có.
“Chúng nó đấy.”
Rich Culbeau nhìn những dấu chân in trong bùn trên bờ sông. “Những dấu chân này mới mươi, mười lăm phút trước thôi”.
“Và chúng nó đang nhằm hướng ngôi nhà”, Tomel nói.
Ba gã thận trọng di chuyển theo một lối mòn.
O’Sarian vẫn không có hành động gì khác thường. Thực tế, đối với gã, chính điều này lại là khác thường. Và đáng sợ. Gã chưa uống lén ngụm rượu lậu nào, chưa bày trò gì nghịch ngợm, thậm chí chưa mở mồm – mà Sean vốn vẫn có cái mồm nói như máy khâu xếp hàng thứ nhất ở Tanner’s Corner. Vụ nổ súng bên sông khiến gã thực sự bàng hoàng. Bây giờ, khi ba gã đi bộ qua khu rừng, gã vung ngay họng khẩu súng trường màu đen lên trước mỗi tiếng động phát ra từ các bụi rậm. “Chúng mày trông thấy thằng nhọ đó bắn rồi chứ?”, gã rốt cuộc bảo. “Trong chưa đầy một phút, nó nã phải tới mười viên to tổ chảng vào chiếc thuyền”.
“Đạn chì thôi”, Harris Tomel đính chính.
Thay cho việc nghi ngờ sự khẳng định của Tomel và cố gắng gây ấn tượng với đồng bọn bằng những kiến thức gã có được về súng ống (và hành động kiểu một tay biết tuốt đáng khó chịu như gã vốn vẫn thế) O’Serian chỉ nói: “Ồ, đạn chì cỡ lớn. Phải. Tao đáng lẽ đã nên nghĩ tới cái loại đạn ấy”. Và gã gật đầu y như đứa học trò nhỏ vừa tiếp thu được điều gì đó mới mẻ, thú vị.
Ba gã đã đến gần ngôi nhà. Trong có vẻ là một chốn ấm cúng, Culbeau tự nhủ thầm. Một ngôi nhà nghỉ, có lẽ - của một tay luật sư hay bác sĩ nào đấy ở Raleigh hoặc Winston – Salem. Một ngôi nhà nghỉ để đi săn, có quầy bar đầy ắp rượu, các phòng ngủ tươm tất, một tủ đá trữ thịt hươu.
“Này, Harris”, O’Serian gọi.
Culbeau chưa từng biết gã dùng đến tên riêng của ai bao giờ.
“Cái gì?”.
“Thứ này bắn cao hay thấp?”, O’Sarian giơ khẩu Colt.
Tomel liếc nhìn Culbeau, có lẽ cũng đang cố gắng xác định xem cái con người khác thường trong O’Sarian đã biến đằng nào rồi.
“Phát đầu tiên thì chính xác vào mục tiêu nhưng những phát sau hay bị giật lên cao hơn. Vì thế khi bắn những phát sau hãy hạ họng súng xuống.”
“Vì báng súng bằng nhựa nên nó nhẹ hơn loại bằng gỗ à?”, O’Sarian hỏi.
“Phải rồi”.
Gã lại gật đầu, bộ mặt thậm chí có vẻ nghiêm trọng hơn cả lúc nãy. “Cảm ơn”.
Cảm ơn?
Đã đi qua khu rừng và ba gã có thể trông thấy một bãi đất lớn quang quẻ xung quanh ngôi nhà – thừa sức tới gần năm mươi thước mỗi chiều mà thậm chí không có lấy cái cây con nào. Thật khó khăn để đến gần ngôi nhà.
“Mày nghĩ chúng nó ở bên trong à?”, Tomel hỏi, vuốt ve khẩu súng săn đẹp đẽ.
“Tao không… Khoan, cúi xuống!”
Ba gã vội vàng khom mình.
“Tao trông thấy cái gì đó dưới gác. Qua ô cửa sổ bên trái kia”, Culbeau quan sát qua kính ngắm của khẩu súng trường săn hươu. “Ai đó đang đi lại. Dưới tầng trệt. Tao trông không rõ lắm, vướng tấm mành. Nhưng dứt khoát có người”. Gã quan sát kỹ lưỡng các ô cửa sổ khác. “Mẹ kiếp!”. Gã thốt tiếng thì thào kinh hoàng, ngồi phịch xuống đất.
“Gì thế?”, O’Sarian hỏi, hoảng hốt, nắm chặt khẩu súng và xoay người một vòng.
“Chúi xuống! Một đứa trong chúng nó có sứng trường lắp kính ngắm. Chúng nó đang nhắm thẳng vào ta. Cửa sổ trên gác ấy. Chết tiệt.”
“Hẳn là cái cô ả kia”, Tomel nói. “Chứ thằng nhãi õng ẹo quá, làm sao biết đạn ra theo đầu nào.”
“Đ.mẹ đồ chó cái”, Culbeau lầm bầm. O’Sarian nép đằng sau một cái cây, áp khẩu súng gợi nhớ tới cuộc chiến tranh Việt Nam sát má.
“Con ranh kia bao quát được toàn bộ bãi đất từ vị trí của nó”, Culbeau nói.
“Chúng ta đợi trời tối à?”, Tomel hỏi.
“Ồ, với cái cô em bé nhỏ bị cắt mất vú tiến đến đằng sau chúng ta? Tao không nghĩ như thế thì có tác dụng gì đâu, công nhận chứ hả, Harris?”
“Thế, mày có bắn trúng được cô ả kia từ đây không?” Tomel hất đầu về phía ô cửa sổ.
“Có lẽ”, Culbeau vừa nói vừa thở dài. Gã đang định chọc ngoáy Tomel mấy câu thì O’Sarian đã nói với giọng bình thường một cách đáng sợ: “Nhưng nếu Rich bắn, cô em Lucy và đám cảnh sát sẽ nghe thấy. Tao cho rằng chúng ta phải kẹp lấy hai đứa. Đi vòng qua hông ngôi nhà và cố gắng lọt vào bên trong. Tiếng súng nổ ở bên trong nghe sẽ bé hơn”.
Chính là Culbeau đang định nói điều ấy.
“Như thế sẽ mất nửa tiếng đồng hồ”, Tomel quát, có lẽ bực bội vì không suy nghĩ được bằng O’Sarian.
Gã này vẫn giữ trạng thái tỉnh táo cao độ. Gã tháo chốt an toàn khẩu súng của gã và nheo mắt nhìn về phía ngôi nhà. “Chà, theo tao thì chúng ta sẽ mất không đến nửa tiếng đồng hồ đâu. Mày nghĩ thế nào, hả Rich?”.

Chương trước Chương sau