Cái ghế trống - Chương 12
Cái ghế trống
Chương 12
Ngày đăng 25-12-2015
Tổng cộng 46 hồi
Đánh giá 8.7/10 với 51407 lượt xem
Theo như Jesse Corn ước lượng thì họ đã sắp sửa tới mỏ đá.
“Đi chừng năm phút nữa”, anh ta bảo Sachs. Rồi anh ta liếc nhìn cô hai lần và nói sau khi thầm cân nhắc gì đó: “Chị biết đấy, tôi đã định hỏi chị… Khi chị rút khẩu súng, khi con gà tây chui ra khỏi bụi cây ấy. Chà, và cả ở Bến tàu kênh Nước đen khi Rich Culbeau bất ngờ xuất hiện… Như thế… ờ, như thế chẳng phải thường. Chị có vẻ cũng biết đóng đinh, nhỉ.”
Qua Roland Bell, Sachs biết người miền Nam nói “đóng đinh” nghĩa là bắn súng.
“Một trong số các sở thích của tôi đấy”, cô trả lời.
“Đừng đùa!”
“Dễ dàng hơn chạy” Sachs nói. “Đỡ tốn kém hơn việc tham gia một câu lạc bộ sức khỏe.”
“Chị có thi đấu không?”
Sachs gật đầu. “Tôi thuộc Câu lạc bộ súng ngắn bờ Bắc Long Island.”
“Thế thể loại kia thì sao?”, Jesse hỏi nhiệt tình một cách đáng sợ. “Các cuộc thi bắn trúng hồng tâm của Hiệp hội Súng trường Quốc gia ấy?”
“Có tham gia.”
“Đó cũng là môn thể thao tôi luyện tập! Chà, tất nhiên, bắn đĩa theo hướng chéo và thẳng. Nhưng tôi chuyên về súng ngắn.”
Sachs cũng chuyên về súng ngắn, tuy vậy cô nghĩ tốt nhất là không chia sẻ quá nhiều điểm tương đồng với anh chàng Jesse Corn đang si mê.
“Chị tự nhồi lại đạn à?”, anh ta hỏi.
“Ừ. Ờ thì, đạn cỡ .38 và .45. Tất nhiên không phải loại có kíp nổ nằm ở mép đáy cát tút. Lấy hết được bọt khí ra khỏi cát tút – đấy là cả một vấn đề.”
“Chà, chị không định nói với tôi rằng chị tự chế tạo luôn vỏ đạn đấy chứ?”
“Tôi tự chế tạo”, Sachs thừa nhận, nhớ lại mỗi buổi sáng Chủ nhật, khi các căn hộ khác trong tòa nhà cô ở ngào ngạt mùi bánh quế và thịt lợn muối thì căn hộ của cô sực nức cái mùi của chì bị nấu chảy chẳng lẫn vào đâu được.
“Tôi không tự chế tạo”, Jesse nói giọng hối tiếc. “Tôi mua ở ngoài.”
Họ đi bộ thêm vài phút nữa trong im lặng, mọi con mắt đều chăm chú nhìn xuống đất, đề phòng những cái bẫy sập khác.
“Vậy”, Jesse Corn nói, vừa nở một nụ cười rụt rè vừa hất mạnh mái tóc vàng xòa xuống vầng trán ướt mồ hôi. “Tôi sẽ cho chị thấy thành tích của tôi…” Sachs giễu cợt nhìn anh ta và anh ta tiếp tục. “Ý tôi là, thành tích tốt nhất của chị ra sao? Trong các cuộc thi bắn trúng hồng tâm ấy?” Thấy cô do dự, anh ta động viên: “Nào, chị có thể nói với tôi. Chỉ là một môn thể thao thôi mà.. Và này, tôi đã thi đấu mười năm nay. Tôi sẽ có chút lợi thế hơn chị.”
“Hai nghìn bảy trăm điểm”, Sachs nói.
Jesse gật đầu. “Phải, ý tôi là nội dung ấy đấy – ba súng ngắn, mỗi súng đạt tối đa chín trăm điểm. Điểm cao nhất của chị là bao nhiêu?”
“Không, điểm của tôi đấy”, Sachs nói, nhăn mặt vì một cơn đau khớp bất chợt lan suốt đôi chân mỏi nhừ. “Hai nghìn bảy trăm điểm.”
Jesse quay sang cô, xem có vẻ gì là đùa không. Thấy cô hoàn toàn không cười, anh ta cười phá lên. “Nhưng đấy là một điểm số hoàn hảo.”
“Ồ, tôi không tham gia mọi cuộc thi. Nhưng anh hỏi thành tích tốt nhất của tôi mà.”
“Nhưng… “ Jesse trợn tròn mắt. “Tôi thậm chí chưa từng gặp người nào bắn được hai nghìn bảy trăm điểm.”
“Bây giờ thì cậu đã gặp rồi đấy”, Ned vừa nói vừa cười ha hả. “Và đừng cảm thấy phiền lòng – chỉ là một môn thể thao thôi mà.”
“Hai nghìn bảy trăm…” Anh chàng cảnh sát trẻ tuổi lắc đầu.
Sachs đi đến kết luận là đáng lẽ cô nên nói dối. Với thông tin về tài thiện xạ này của cô, xem chừng sự si mê mà Jesse Corn dành cho cô sẽ không gì có thể lay chuyển.
“Giả dụ như, sau khi vụ việc kết thúc…”, anh ta bẽn lẽn nói, “chị có chút thời gian rỗi rãi, có lẽ chị và tôi có thể ra trường bắn, tiêu tốn ít đạn dược đấy nhỉ.”
Và Sachs tự nhủ thầm: Thà một hộp Winchester đặc biệt cỡ .38 còn hơn một tách Starbucks kèm theo những lời tâm sự rằng gặp gỡ phụ nữ ở Tanner’s Corner mới khó khăn làm sao.
“Để xem tình hình thế nào.”
“Coi như một cuộc hẹn hò nhé”, Jesse nói, sử dụng đúng cái từ mà Sachs đã hy vọng anh ta đừng nói ra.
“Kìa”, Lucy lên tiếng. “Thấy chưa?” Họ dừng lại bên bìa rừng, nhìn cái mỏ đá đã ở trước mặt.
Sachs ra hiệu cho mọi người khom mình xuống. Chết tiệt, đau quá. Cô dùng condroitin và glucosamine hàng ngày, nhưng sức nóng và độ ẩm của vùng Carolina này – thật là địa ngục đối với các khớp xương bệnh tật của cô. Cô đăm đăm trông xuống cái hố khổng lồ - rộng gần hai trăm thước và sâu dễ đến một trăm feet. Các vách mỏ màu vàng nhạt, giống như màu xương lâu ngày, và dựng đứng trong làn nước lợ màu xanh lá cây bốc mùi chua chua. Cây cối trên phạm vi bán kính gần hai mươi thước xung quanh mỏ đá chết rụi cả.
“Đừng chạm tới nước đó”, Lucy thì thầm cảnh báo. “Nước đó độc. Trẻ con từng bơi ở đây. Thời gian họ mới ngừng khai thác. Thằng cháu tôi từng bơi ở đây một lần – thằng em trai Ben. Nhưng tôi chỉ cần cho nó xem ảnh của nhân viên điều tra chụp khi vớt thi thể Kevin Dobbs lên sau một tuần ngâm dưới nước, nó cạch không bao giờ dám quay lại đây.”
“Tôi nghĩ đấy là phương pháp mà Tiến sĩ Spock khuyên dùng”, Sachs nói. Lucy cười to.
Sachs lại suy nghĩ về những đứa trẻ.
Không phải bây giờ, không phải bây giờ…
Máy di động của cô rung lên. Vì họ đã đến gần con mồi, cô tắt chuông điện thoại. Cô nhận cuộc gọi. Giọng Rhyem giật cục: “Sachs. Em đang ở đâu?”
“Trên miệng mỏ đá”, cô thì thào.
“Có dấu vết gì của hắn không?”
“Bọn em vừa tới đây. Chưa có gì cả. Bọn em sắp sửa bắt đầu rà soát. Tất cả các tòa nhà đều đã bị phá sập và em không thấy hắn ẩn nấp được vào chỗ nào. Nhưng có hàng chục vị trí mà hắn có thể đặt bẫy.”
“Sachs…”
“Gì thế, Rhyme?” Giọng nói nghiêm trọng của anh khiến cô ớn lạnh.
“Có điều này anh phải nói với em. Anh vừa nhận được kết quả phân tích ADN và huyết thanh từ trung tâm y khoa. Trên tờ khăn giấy Kleenes em tìm thấy tại hiện trường sáng hôm nay.”
“Và?”
“Đó đúng là tinh dịch của Garrett. Còn máu – thì là của Mary Beth.”
“Hắn đã cưỡng hiếp cô gái”, Sachs thì thào.
“Hãy thận trọng, Sachs, nhưng nhanh lên. Anh nghĩ Lydia chẳng còn nhiều thời gian đâu.”
Cô trốn trong một cái thùng tối mò, bẩn thỉu, đã từng được sử dụng để đựng ngũ cốc.
Hai tay bị trói quặt ra đằng sau, vẫn xây xẩm mặt mày vì cái nóng và tình trạng mất nước, Lydia Johansson loạng choạng chạy về phía cuối dãy hành lang sáng sủa, chạy khỏi chỗ Garrett đang nằm quằn quại, và tìm thấy nơi ẩn nấp này – nó nằm trên sàn, phía dưới buồng nghiền bột. Khi cô chui vào bên trong và đóng cửa thùng lại rồi, cả chục con chuột thoăn thoắt bò qua bàn chân cô và cô phải vận dụng hết ý chí để khỏi kêu thét lên.
Bây giờ, trong tiếng thớt cối quay chầm chậm gần đó, cô chờ nghe tiếng bước chân của Garrett.
Nỗi khiếp sợ xâm chiếm Lydia và cô bắt đầu hối hận vì đã cả gan chạy trốn. Nhưng không thể quay lại, cô quyết định như thế. Cô đã ra tay với Garrett và bây giờ gã sẽ ra tay với cô nếu gã tìm thấy cô. Có lẽ gã sẽ ra tay ác liệt hơn. Chẳng còn cách nào khác ngoài cách cố gắng trốn thoát.
Không, Lydia quyết định, đó không phải lối suy nghĩ đúng đắn. Một trong các cuốn sách thiên thần của cô viết rằng không tồn tại những cái “cố gắng” như thế. Người ta hoặc hành động hoặc không hành động. Cô sẽ không cố gắng trốn thoát. Cô sẽ trốn thoát. Cô chỉ cần có niềm tin
Lydia nhìn qua khe hở trên cửa thùng, thận trọng lắng nghe. Cô nghe thấy tiếng Garrett ở một phòng gần đó, lẩm bẩm nói một mình, mở toang cửa các thùng và ngăn chứa đồ đạc. Cô đã hy vọng rằng gã sẽ nghĩ cô chạy ra ngoài qua bức tường sập của dãy hành lang bị cháy rụi, nhưng cuộc lục soát rất có phương pháp chứng tỏ rõ ràng là gã biết cô vẫn còn xung quanh đây. Cô chẳng thể ngồi trong cái thùng này lâu hơn nữa. Gã sẽ phát hiện được cô. Cô liếc nhìn qua khe hở trên cửa thùng, không trông thấy gã, cô chui ra khỏi thùng, chạy sang căn phòng bên cạnh, đôi giảy vải màu trắng không gây nên tiếng động nào. Lối thoát duy nhất khỏi căn phòng này là một cầu thang dẫn lên tầng hai. Cô lảo đảo đi lên, thở hổn hển và thiếu mất hai bàn tay để giữ thăng bằng, cứ hết va vào tường lại va vào lan can cầu thang bằng sắt rèn.
Lydia nghe thấy giọng Garrett vang vọng trong hành lang. “Mày làm nó cắn tao!”, gã hét. “Đau quá, đau quá.”
Ước gì nó châm vào mắt mày hay dái mày ấy, Lydia nghĩ và chật vật leo lên cầu thang. Thằng chó thằng chó thằng chó!
Cô nghe thấy Garrett mở toang cửa các ngăn chứa đồ trong căn phòng phía dưới. Nghe thấy tiếng rên rỉ nơi cổ họng gã. Tưởng chừng nghe thấy tiếng móng tay gã búng tanh tách.
Hình dung ấy lại khiến Lydia run sợ. Cơn buồn nôn dâng lên.
Căn phòng trên đầu cầu thang rộng và có một loạt cửa sổ mở về phía bị cháy của cối xay. Có một cửa ra vào không khóa, Lydia đẩy cánh cửa ra, bước vào chính khu vực nghiền bột – hai thớt cối lớn nằm ở giữa căn phòng. Các bộ phận bằng gỗ đã mục, âm thanh cô nghe thấy lúc trước không phải của hai thớt cối mà của bánh xe nước quay bởi nước từ con suối đổi dòng. Nó vẫn còn quay chậm chậm. nước màu gỉ sắt trút xuống một cái hố hẹp và sâu, trông giống như một cái giếng. Lydia không trông thấy đáy. Nước ấy ắt phải chảy trở ra suối theo những mạch ngầm nào đấy.
“Dừng lại!”, Garrett quát.
Lydia choáng váng giật nảy người trước tiếng quát giận dữ. Gã đứng ở ngưỡng cửa. Cặp mắt gã đỏ quạch và trợn trừng. Gã ôm cánh tay bị một vết thâm to tướng. “Mày làm nó cắn tao”, gã lẩm bẩm, chằm chằm nhìn cô đầy căm thù. “Nó chết rồi. Mày làm tao phải giết nó! Tao không muốn nhưng mày bắt buộc tao! Bây giờ thì xuống gác đi, đồ khốn kiếp. Tao sẽ trói chân mày lại.”
Garrett bước về phía Lydia.
Cô nhìn bộ mặt xương xẩu của gã, đôi lông mày giao nhau, đôi bàn tay hộ pháp, ánh mắt giận dữ. Trong tâm trí cô bất chợt hiện lên cả chuỗi hình ảnh: một bệnh nhân ung thư của cô, đang chết dần chết mòn. Mary Beth McConnell bị giam giữ ở đâu đó. Gã trai điên cuồng nhai khoai tây chiên. Con nhiều chân nhoay nhoáy bò. Các ngón tay búng tanh tách. Không gian Bên ngoài. Những đêm cô đơn dài dằng dặc, chờ đợi – một cách tuyệt vọng – cuộc điện thoại ngắn ngủi từ người bạn trai. Việc mang hoa đến Bến tàu kênh Nước đen, mặc dù cô không thực sự muốn…
Tất cả đối với cô đã quá đủ.
“Khoan”, Lydia nói giọng bình thản.
Garrett chớp mắt. Gã dừng bước.
Cô mỉm cười với gã – cái cách cô mỉm cười với một bệnh nhân mắc chứng nan y – và gửi lời cầu nguyện giã biệt tới người bạn trai, Lydia, với hai bàn tay vẫn bị trói quặt ra đằng sau, nhảy lao đầu xuống cái hố hẹp đầy nước tối thẫm.
Đôi vai của nữ cảnh sát tóc đỏ lọt vào chính giữa chiếc kính ngắm Hitech.
Tóc ấy mới Chúa làm sao, Mason Germain tự nhủ thầm.
Anh ta và Nathan Groomer đang ở trên một quả đồi nhỏ trông xuống mỏ đá cũ của Công ty Đá Anderson. Cách đội tìm kiếm gần một trăm thước.
Nathan rốt cuộc cũng đưa ra cái kết luận mà anh ta hẳn đã có từ nửa tiếng đồng hồ trước. “Việc chúng ta đang làm đây chẳng liên quan gì tới Rich Culbeau cả.”
“Không, không liên quan. Không hẳn là liên quan.”
“Thế nghĩa là sao? Không hẳn là liên quan?”
“Culbeau đang quanh quẩn đâu đây. Với Sean O’Sarian…”
“Thằng ấy đáng sợ hơn cả hai thằng Culbeau.”
“Miễn tranh luận”, Mason nói. “Và Harris Tomel nữa. Nhưng đó không phải việc chúng ta đang làm.”
Nathan ngoảnh nhìn lại mấy người đồng sự và nữ cảnh sát tóc đỏ. “Tôi cho là vậy. Tại sao anh ngắm Lucy Kerr bằng súng của tôi?”
Lát sau, Mason đưa trả khẩu Ruger M77 và nói: “Vì tôi quên mang cái ống nhòm chết tiệt. Và tôi không nhìn Lucy.”
Họ bắt đầu đi dọc theo dải đất bằng phẳng trên đỉnh đồi. Mason suy nghĩ về nữ cảnh sát tóc đỏ. Suy nghĩ về Mary Beth McConnell xinh đẹp. Và về Lydia. Anh ta cũng suy nghĩ về việc làm sao mà cuộc đời đôi khi cứ không như mong muốn. Ví dụ, Mason Germain biết rằng đáng lẽ cho đến bây giờ mình đã phải tiến xa hơn vị trí một sĩ quan cấp cao. Anh ta biết rằng mình đáng lẽ đã phải đưa ra yêu cầu được đề bạt theo cách khác. Giống như anh ta đáng lẽ đã phải xử lý mọi việc theo cách khác vào thời điểm Kelley bỏ anh ta vì cái gã lái xe tải năm năm về trước, và về vấn đề này, anh ta đáng lẽ đã phải xử lý toàn bộ cuộc hôn nhân theo cách khác, trước khi cô ta nói lời chia tay.
Và đáng lẽ đã phải giải quyết vụ án đầu tiên liên quan tới Garrett Hanlon theo cách khác hẳn. Vụ án mà Med Blanchard thức dậy khỏi giấc ngủ trưa, thấy từng đám ong bắp cày bu trên mặt, ngực và cánh tay… một trăm ba mươi bảy phát đốt và cái chết khủng khiếp đến từ từ.
Bây giờ thì Mason đang trả giá cho những lựa chọn sai lầm đó. Cuộc đời anh ta chỉ là chuỗi ngày tháng lặng lờ, đầy lo lắng, ngồi ngoài hàng hiên uống như hũ chìm, thậm chí không có sức lực để buông thuyền xuống sông Paquo đi bắt cá vược. Cố gắng một cách tuyệt vọng để làm sao thu xếp được cái có lẽ sẽ chẳng thể thu xếp. Anh ta…
“Vậy anh có cho tôi biết chúng ta đang làm gì không?” Nathan hỏi.
“Chúng ta đang tìm kiếm Culbeau.”
“Nhưng anh vừa bảo…” Giọng Nathan nhỏ dần. Khi Mason không nói gì khác, viên cảnh sát thở dài đánh sượt. “Nhà của Culbeau, nơi chúng ta phải tới, cách sáu, bảy dặm, còn chúng ta thì ở đây, phía bắc sông Paquo, tôi với khẩu súng săn nai, và anh với cái miệng câm như hến.”
“Tôi định bảo là nếu Jim hỏi, chúng ta sẽ trả lời rằng chúng ta đang ở đây tìm kiếm Culbeau.”
“Thế việc chúng ta thực sự làm là gì?”
Với khẩu Ruger, Nathan Groomer có thể bắn gãy các cành cây ở khoảng cách năm trăm thước. Sau ba phút anh ta có thể kiếm được một tài xế mang nồng độ cồn 0,05% trong máu ra khỏi xe. Anh ta có thể đẽo những con chim mồi bán cho các tay sưu tập lấy năm trăm đô la mỗi con nếu buồn bán. Nhưng tài năng và trí thông minh của anh ta không vượt quá mức ấy.
“Chúng ta sẽ hạ thằng nhãi”, Mason nói.
“Garrett.”
“Phải, Garrett. Còn đứa nào vào đây nữa? Bọn họ sẽ xua hắn ra cho chúng ta”. Mason hất đầu về phía nữ cảnh sát tóc đỏ và các đồng sự. “Còn chúng ta sẽ hạ hắn.”
“Anh nói “hạ” nghĩa là sao?”
“Chúng ta sẽ bắn hắn, Nathan. Và bắn hắn chết thẳng cẳng.”
“Bắn hắn?”
“Vâng, thưa sếp”, Mason trả lời.
“Khoan. Anh sẽ không phá hủy sự nghiệp của tôi chỉ vì quá máu mê hạ thằng nhãi.”
“Cậu chẳng có sự nghiệp gì hết”, Mason quát. “Cậu đã có một cái nghề. Và nếu cậu muốn giữ cái nghề đó hãy làm như tôi bảo. Nghe đây – tôi từng nói chuyện với hắn. Garrett. Trong những cuộc điều tra ấy, khi hắn giết những người ấy.”
“Ừ. Anh từng nói chuyện với hắn? Tôi nghĩ là vậy, chắc chắn rồi.”
“Và biết hắn bảo tôi gì không?”
“Không. Gì nào?”
Mason cân nhắc xem liệu nói điều này có đáng tin không. Rồi nhớ tới vẻ chăm chú của Nathan khi anh ta dành hàng tiếng đồng hồ đánh nhẵn đuôi một con vịt đẽo từ gỗ thông, sung sướng chìm đắm trong sự lãng quên xung quanh, viên cảnh sát cấp cao tiếp tục: “Garrett bảo nếu cần thiết hắn sẽ hạ bất cứ tay cảnh sát nào cố gắng ngăn cản hắn.”
“Hắn nói thế à? Cái thằng nhãi đó?”
“Phải. Nhìn thẳng vào mắt tôi và nói thế. Và nói hắn cũng đang chờ đợi điều đó. Hắn đã hy vọng tôi là kẻ đầu tiên, nhưng hắn sẽ hạ bất cứ nào nếu cần thiết.”
“Cái thằng con hoang. Anh nói với Jim chứ?”
“Tất nhiên tôi nói rồi. Cậu nghĩ tôi lại không nói à? Nhưng anh ta chẳng mảy may chú ý. Tôi vốn vẫn ưa Jim Bell. Cậu biết vậy mà. Nhưng sự thực thì anh ta quan tâm đến chuyện giữ cái công việc nhàn hạ của anh ta hơn là làm nó.”
Viên cảnh sát gật đầu và Mason có phần kinh ngạc vì Nathan chấp nhận những chi tiết này dễ dàng đến thế, thậm chí không hề phỏng đoán rằng còn có một lý do khác nữa để anh ta quá máu mê hạ thằng nhãi.
Tay thiện xạ suy nghĩ giây lát. “Garrett có súng không?”
“Tôi không biết, Nathan. Nhưng hãy nói tôi nghe xem: việc kiếm một khẩu súng ở Bắc Carolina khó khăn tới mức nào? Câu trả lời là: như trở bàn tay thôi, phải không?”
“Phải.”
“Xem đấy, Lucy và Jesse – thậm chí cả Jim – họ không hiểu thằng nhãi đó như tôi đâu.”
“Hiểu?”
“Tôi muốn nói là hiểu mức độ nguy hiểm.”
“Ồ.”
“Cho tới nay hắn đã giết chết ba người, có thể là cả Todd Wilkes nữa, treo cổ thằng bé đó lên. Hay ít nhất cũng đe dọa nó tới mức nó phải tự tử. Như thế có khác nào là tên sát nhân. Và cô gái bị ong đốt? – Meg ấy? Cậu trông thấy các bức ảnh chụp gương mặt cô gái sau khi bị bầy ong bắp cày đốt chứ hả? Rồi hãy nghĩ về Ed Schaeffer. Cậu và tôi vừa đi uống cùng ông ấy tuần trước. Bây giờ thì ông ấy nằm trong bệnh viện và có thể sẽ vĩnh viễn không tỉnh dậy nữa”.
“Tôi sẽ không làm một tay bắn tỉa đâu, Mase.”
Nhưng Mason Germain không định lui lấy một inch. “Cậu biếttoàn án sẽ xử như thế nào. Hắn mười sáu tuổi. Bọn họ sẽ nói: “Thằng bé tội nghiệp. Mồ côi cả cha lẫn mẹ. Chúng ta hãy cho thằng bé vào trường giáo dưỡng”. Rồi hắn sẽ thoát khỏi đó sau sáu tháng hay một năm và sẽ lặp lại mọi chuyện. Sẽ sát hại một cầu thủ bóng bầu dục đang chuẩn bị trở thành sinh viên phân hiệu Chapel Hill[24] khác, một cô gái khác ở thị trấn chưa từng làm lại ai cả.”
“Nhưng…”
“Đừng lo lắng, Nathan. Tanner’s Corner sẽ mang ơn cậu.”
“Tôi không định nói điều đó. Vấn đề là, nếu chúng ta giết chết hắn, chúng ta mất mọi cơ hội tìm thấy Mary Beth. Chỉ hắn mới biết cô gái ở chỗ nào.”
Mason bật tiếng cười chua chát. “Mary Beth? Cậu nghĩ cô ấy vẫn còn sống à? Đừng hòng. Garrett đã cưỡng hiếp, đã giết chết, và vùi xác cô ấy dưới một cái hố nông choèn nào đấy rồi. Chúng ta có thể thôi lo lắng cho cô ấy được rồi. Nhiệm vụ của chúng ta bây giờ là làm sao cho chuyện đó chắc chắn không xảy ra với bất cứ ai khác nữa. Cậu theo tôi chứ?”
Nathan im lặng, nhưng tiếng lách cách của băng đạn dài được viên cảnh sát nhét vào khẩu súng trường đã thay câu trả lời.
Chú Thích:
[24] Một phân hiệu của Đại học Tổng hợp Bắc Carolina, đặt tại thị trấn Chapel Hill.