Cái chết trần trụi - Chương 13

Cái chết trần trụi - Chương 13

Cái chết trần trụi
Chương 13

Ngày đăng
Tổng cộng 20 hồi
Đánh giá 8.5/10 với 22212 lượt xem

Eve xem xét bản báo cáo về cuộc lục soát ở ngân hàng để tìm ngăn gửi tiền của Sharon DeBlass với nỗi thất vọng. Không có hồ sơ, không có hồ sơ, không có hồ sơ.
Không có gì ở New York, New Jersey, Connecticut. Không có gì ở Đông Washington hay Virginia.
Cô ta đã thuê một ngân hàng ở đâu đó, Eve nghĩ. Cô ta có nhật ký và đã cất chúng ở chỗ nào đó, nơi cô ta có thể lấy ra an toàn và nhanh chóng.
Trong những cuốn nhật ký đó, Eve tin chắc, có thông tin về động cơ giết người.
Không muốn kéo Fenney vào một cuộc truy tìm rộng rãi khác, Eve bèn tự tiến hành, bắt đầu từ Pennsylvania, truy tìm theo hướng Tây và Bắc về phía biên giới Canada và Quebec. Trong thời gian ít hơn gần hai lần so với Feeney, Eve lại trắng tay lần nữa.
Sau đó, khi truy tìm theo hướng Nam, cô bắt đầu với Maryland xuống đến Florida. Máy tính của Eve bắt đầu vừa chạy vừa kêu bình bịch. Cô gầm gừ cảnh cáo rồi đập mạnh một cú vào bảng điều khiển. Eve thề sẽ liều mình đòi hỏi một cái mới nếu bộ máy này chỉ chịu nổi thêm một vụ nữa.
Vì cứng đầu hơn là hy vọng, cô quét vùng Midwest, hướng về rặng Rockies.
Cô em quá láu lỉnh, Sharon à, Eve nghĩ, khi những kết quả không mong đợi thoáng qua. Quá láu lỉnh vì bản thân cô em. Cô em không ra khỏi đất nước hay ra khỏi hành tinh, nơi cô em sẽ phải đi qua máy quét hải quan trong mỗi chuyến đi. Tại sao phải đi xa, đến nơi nào đó mà cô em sẽ phải cần phương tiện chuyên chở hay các bác sĩ du lịch? Có lẽ cô em sẽ muốn lấy nó ngay bất cứ lúc nào cần đến.
Nếu mẹ cô em biết cô em ghi nhật ký, có thể những kẻ khác cũng biết. Cô em khoe khoang về những quyển nhật ký vì muốn làm cho mọi người lo lắng. Và cô em biết chúng đã được cất giấu an toàn.
Khốn kiếp, nhưng gần, Eve nghĩ, mắt nhắm lại để kéo hình ảnh người phụ nữ cô sắp biết rõ vào trọn vẹn tiêu cự. Đủ gần để cô em có thể cảm nhận quyền lực, sử dụng nó, xỏ mũi mọi người.
Nhưng không quá đơn giản để bất cứ ai cũng có thể truy tìm, tiếp cận, phá hoại trò chơi. Cô em dùng bí danh. Thuê ngăn gửi tiền an toàn dưới tên khác, đề phòng trường hợp xấu. Và nếu cô em đủ láu lỉnh để sử dụng bí danh, hẳn cô em đã sử dụng bí danh căn bản, quen thuộc. Một bí danh không rắm rối.
Quá đơn giản, Eve nghĩ khi cô gõ hàng chữ Sharon Barrister. Đơn giản đến mức cô và Feeney đã bỏ sót.
Cô bắt được một con cá to tại Ngân hàng và Tài chính Quốc tế Binkstone, Newark, New Jersey.
Sharon Barrister không chỉ có một hộp gửi tiền an toàn, cô ta có tài khoản môi giới với số tiền là 326.000,85 đô la.
Toét miệng cười với màn hình, Eve kết nối với Công tố viên. “Tôi cần một trát tòa,” cô thông báo.
Ba giờ sau, Eve trở lại văn phòng của Chỉ huy Whitney, cố gắng không nghiến răng. “Cô ta có một tài khoản khác ở đâu đó,” Eve nhấn mạnh. “Và những quyển nhật ký ở trong đó.”
“Không ai ngăn cản cô tìm kiếm đâu, Dallas.”
“Tốt, thế là tốt.” Eve đi đi lại lại quanh văn phòng trong khi nói. Lúc này năng lượng đang được bơm vào và cô muốn hành động. “Chúng ta sẽ làm gì với chuyện này?”
Eve khoát tay về tập hồ sơ trên bàn của Whitney.
“Ông đã có chiếc đĩa tôi lấy từ hộp gửi an toàn và bản in tôi đã chạy. Nó ở ngay đó, thưa chỉ huy. Một danh sách tống tiền: tên và số tiền. Và tên của Simpson có ở đó theo thứ tự chữ cái rõ ràng.”
“Tôi biết đọc, Dallas.” Whitney cưỡng lại thôi thúc xoa dịu cơn căng thẳng đang kéo đến đáy hộp sọ của mình. “Sếp không phải là người duy nhất có tên Simpson trong thành phố, trong cả nước lại càng không phải.”
“Chính ông ta.” Eve đang tức giận và không có chỗ để xả hơi nước sôi. “Cả hai chúng ta đều biết điều đó. Cũng có một số tên tuổi đáng quan tâm khác. Một thống đốc, một giám mục Thiên Chúa giáo, một nhà lãnh đạo đáng kính của Tổ chức Phụ nữ Quốc tế, hai anh cớm cấp cao, một cựu Phó Tổng thống...”
“Tôi biết các tên tuổi,” Whitney cắt lời. “Dallas, cô có nhận thức được vị trí của cô và những hậu quả không?” Ông ta giơ tay lên ngăn Eve nói. “Một vài cột tên tuổi và con số không có nghĩa là hang thỏ. Dữ liệu này mà lọt ra khỏi văn phòng này thì xong. Cô sẽ tiêu và cuộc điều tra cũng tiêu. Cô muốn thế không?”
“Không, thưa sếp.”
“Cô hãy thu những quyển nhật ký, Dallas, tìm ra mối liên hệ giữa Sharon DeBlass và Lola Starr, và chúng ta sẽ xem phải đi đâu từ đó.”
“Simpson thật nhơ bẩn.” Eve chồm người trên mặt bàn giấy. “Ông ta biết Sharon DeBlass; ông ta bị tống tiền. Và ông ta làm tất cả những gì có thể để phá hoại cuộc điều tra.”
“Vậy thì chúng ta sẽ hành động vòng quanh ông ta, phải không?” Whiney bỏ tập hồ sơ vào hộc có khóa. “Không ai biết chúng ta có gì trong đây, Dallas. Kể cả Feeney. Rõ chưa?”
“Vâng, thưa sếp.” Biết mình phải bằng lòng với điều đó, Eve bước ra cửa. “Chỉ huy, tôi muốn chỉ ra rằng có một cái tên không có trong danh sách. Roarke không có tên trong ấy.”
Whitney đón ánh mắt cô, gật đầu. “Như đã nói, Dallas, tôi biết đọc.”
Đèn tin nhắn của Eve nhấp nháy khi cô trở lại văn phòng của mình. Kiểm tra e-mail cho thấy hai cuộc gọi của bác sĩ giám định y khoa, sốt ruột, Eve gác manh mối nóng bỏng của vụ án sang bên và trả lời cuộc gọi.
“Đã xét nghiệm xong hàng xóm của cô, Dallas. Cô bắn trúng mục tiêu rồi.”
“Ồ, quỷ tha ma bắt.” Eve xoa tay lên mặt. “Hãy gửi kết quả sang. Tôi sẽ lấy từ đây.”
Hetta Finestein mở cửa với một luồng hơi phả mùi hoa oải hương và mùi men bánh mì tự làm.
“Chào Trung úy Dallas.”
Eve mỉm nụ cười lặng lẽ và bước vào theo lời mời. Bên trong căn hộ, màn hình đang bật một talk show huyên thuyên, nơi những khán giả tại gia có hứng thú có thể cắm máy và đưa những hình ảnh toàn ký đến phòng thu cho cuộc tương tác trọn vẹn hơn. Đề tài hình như là vấn đề lương công chức cao hơn cho các bà mẹ có chuyên môn. Đúng lúc này màn hình đang đầy ắp các phụ nữ và trẻ em với đủ mọi kích thước và ý kiến phát ngôn khác nhau.
“Cô ghé thăm, tử tế quá. Hôm nay tôi có quá nhiều khách. Thật là một sự an ủi. Cô muốn ăn bánh không?”
“Vâng,” Eve đồng ý và cảm thấy như chùng xuống. “Cảm ơn.” Cô ngồi lên trường kỷ, đưa mắt quét quanh thu lấy hình ảnh căn hộ nhỏ ngăn nắp. “Bà và ông Finestein đã từng mở một hiệu bánh phải không?”
“Ồ, vâng,” Giọng nói của Hetta phát ra từ nhà bếp cùng với những chuyển động lăng xăng. “Mới nghỉ vài năm trước thôi. Chúng tôi kinh doanh tốt. Người ta yêu thích cách nấu ăn thật, cô biết đấy. Nếu được nói về bản thân thì quả là tôi rất khéo tay với các loại bánh có nhân và bánh ngọt.”
“Bà nướng nhiều bánh ở đây, tại nhà.”
Hetta bước vào cùng một khay bánh quy vàng rộm. “Một trong những niềm vui của tôi. Quá nhiều người không bao giờ biết niềm vui của bánh quy nướng tại nhà. Quá nhiều trẻ em chưa bao giờ được nếm đường thật. Đắt kinh khủng, dĩ nhiên, nhưng xứng đáng.”
Eve nếm một cái bánh quy và phải đồng ý. “Tôi đoán hẳn bà đã nướng ổ bánh nhân mà ông nhà ăn khi qua đời.”
“Cô sẽ không thấy bánh mua ở cửa hàng hay bánh ‘nhái’ trong nhà tôi,” Hetta hãnh diện khoe. “Dĩ nhiên Joe sẽ ngấu nghiến sạch gần như ngay khi tôi vừa lấy ra khỏi lò nướng. Không có máy AutoChef nào ngoài thị trường đáng tin cậy bằng bản năng và tính sáng tạo của một người làm bánh giỏi.”
“Quả thật chính bà đã nướng ổ bánh nhân, thưa bà Finestein.”
Người phụ nữ chớp mắt, hạ thấp hàng lông mi. “Vâng, tôi đã nướng.”
“Bà Finestein, bà biết thứ gì đã giết chồng bà không?”
“Vâng, tôi biết.” Bà ta cười nhẹ nhàng. “Tham ăn. Tôi đã bảo ông ấy đừng ăn rồi. Tôi đặc biệt bảo ông ấy đừng ăn. Tôi bảo ổ bánh ấy là để cho bà Hennessy ở bên kia hành lang.”
“Bà Hennessy.” Chi tiết này làm Eve choáng váng thối lui nhiều bước trong tâm trí. “Bà...”
“Dĩ nhiên, tôi biết ông ấy thể gì cũng sẽ ăn thôi. Ông ấy rất ích kỷ theo kiểu đó.”
Eve hắng giọng. “À, chúng ta có thể tắt chương trình được chứ?”
“Ưm? Ồ, xin lỗi.” Bà chủ nhà đỏ mặt vỗ tay lên má. “Thế thì bất lịch sự quá. Tôi đã quen để tivi phát suốt ngày mà thậm chí không để ý đến. Ưm, chương trình. À không, màn hình tắt đi.”
“Còn âm thanh nữa,” Eve nhẫn nại nói.
“Dĩ nhiên.” Lắc đầu vì âm thanh tiếp tục phát ra, Hetta tỏ vẻ ngượng ngùng. “Tôi không bao giờ hiểu được vật đó từ khi chúng tôi chuyển từ cách điều khiển từ xa sang cách điều khiển bằng giọng nói. Làm ơn tắt âm thanh đi. Đấy, tốt hơn rồi, phải không?”
Người phụ nữ có thể nướng bánh nhân tẩm độc mà lại không điều khiển nổi ti vi nhà mình, Eve nghĩ. Đủ mọi loại người. “Bà Finestein, tôi không muốn bà nói gì nữa cho đến khi tôi đọc xong những quyền của bà. Đến khi bà chắc chắn hiểu chúng. Bà không bị buộc phải khai báo,” Eve bắt đầu nói trong khi Hetta vẫn tiếp tục cười dịu dàng.
Hetta chờ đến khi Eve đọc xong. “Tôi không mong đợi tránh khỏi chuyện này. Thật sự không.”
“Tránh khỏi chuyện gì, bà Finestein?”
“Đầu độc Joe. Mặc dù…” Bà ta bĩu môi như một đứa trẻ. “Cháu tôi là luật sư, một chàng trai rất thông minh. Tôi nghĩ cậu ấy sẽ nói rằng vì tôi đã bảo với Joe, rất đặc biệt bảo ông ấy đừng ăn ổ bánh đó, nên đó là hành động của Joe chứ không phải của tôi. Trong bất kỳ trường hợp nào,” bà ta nói và kiên nhẫn chờ đợi.
“Bà Finestein, có phải bà nói rằng bà bỏ thêm hợp chất xi-a-nuya tổng hợp vào một ổ bánh nhân với ý đồ giết chồng bà?”
“Không đâu, cưng. Tôi đang nói với cô là tôi thêm hợp chất xi-a-nuya với một lượng đường khá dư vào bánh, và bảo chồng tôi đừng đụng vào nó. ‘Joe’, tôi nói, ‘Thậm chí cũng đừng có ngửi cái bánh nhân này đấy. Em nướng đặc biệt nhưng không phải cho anh đâu. Anh nghe em không, Joe’?”
Hetta mỉm cười lần nữa. “Ông ấy bảo đã nghe rõ, và ngay trước khi ra ngoài với các bà, tôi lại bảo ông ấy lần nữa cho chắc. ‘Em nói thật đấy, Joe. Anh hãy để yên ổ bánh đó.’ Tuy tôi trông đợi ông ấy ăn nhưng là do ông ấy quyết định, phải không? Để tôi nói cô nghe về Joe,” bà Finestein tiếp tục như trò chuyện, nhặt cái khay bánh quy lên thúc giục Eve ăn một cái nữa. Khi Eve do dự, bà ta cười vui vẻ. “Ô, cưng ơi, những cái bánh này rất an toàn, tôi hứa với cô. Tôi mới đưa chục cái cho cậu bé dễ thương trên lầu kia kìa.”
Để chứng minh lời lẽ của mình, bà ta chọn cho mình một cái bánh rồi ăn.
“Nào, tôi nói đến đâu rồi? Ô, vâng, nói về Joe. Ông ấy là chồng thứ hai của tôi, cô biết đấy. Tính đến tháng Tư này là chúng tôi ở với nhau được mười lăm năm. Ông ấy là một người bạn đồng hành tuyệt vời, và bản thân là thợ làm bánh giỏi. Một số đàn ông không bao giờ nên nghỉ hưu. Ít năm gần đây thật khó sống với Joe. Cáu gắt và phàn nàn suốt, lúc nào cũng bới lông tìm vết. Và không bao giờ chịu để dính bột lên ngón tay. Nói thế không có nghĩa là ông ấy sẽ bỏ qua một cái bánh hạnh nhân mà không nuốt trọn đâu.”
Vì lời lẽ nghe gần như hợp lý, Eve chờ một lúc. “Bà Finestein, bà đầu độc ông ấy vì ông ấy ăn quá nhiều?”
Đôi má hồng của Hetta tròn xoe. “Có vẻ không phải thế. Nhưng sự việc sâu xa hơn. Cô còn quá trẻ, cưng à, và chưa có gia đình, đúng không?”
“Chưa.”
“Gia đình là nguồn an ủi, và là nguồn cáu kỉnh. Không ai ngoài cuộc có thể hiểu điều gì xảy ra trong đời sống riêng tư của một gia đình. Joe không phải là người dễ sống chung; và mặc dù rất tiếc phải nói xấu người đã chết, tôi e rằng ông ấy đã phát triển những thói quen xấu. Joe tìm thấy niềm vui khi làm tôi bực tức, làm hỏng những niềm vui nhỏ của tôi. Tại sao mới tháng trước đây ông ấy tự ý ăn nửa ổ bánh Tháp Lạc Thú mà tôi nướng để dự buổi thi nấu ăn Quốc tế Betty Crocker? Rồi ông ấy bảo bánh bị khô.” Giọng bà Finestein thở ào ra trong nỗi sỉ nhục rõ rệt. “Cô có thể tưởng tượng nổi không?”
“Không,” Eve yếu ớt đáp lại. “Tôi không thể.”
“Phải, Joe làm thế chỉ để làm tôi phát cuồng. Đó là cách ông ấy thi hành quyền lực, cô thấy không. Do đó tôi nướng cái bánh nhân, bảo ông ấy đừng đụng vào rồi ra ngoài chơi mạt chược với các bà. Tôi không ngạc nhiên chút nào khi về nhà và phát hiện Joe đã không nghe lời. Ông ấy là người háu ăn, cô thấy đấy.” Bà ta khoát tay với miếng bánh quy nướng trước khi tế nhị kết thúc lần cắn cuối cùng. “Tham ăn là một trong bảy tội chết. Ông ấy chết vì tội có vẻ là đúng đấy chứ. Cô chắc không ăn thêm bánh quy nướng nữa chứ?”
Thế giới quả là một nơi chốn điên loạn, Eve quả quyết, khi bà già bỏ chất độc vào những ổ bánh. Và, cô nghĩ, với cử chỉ thái độ lặng lẽ, xưa cũ, ra vẻ người bà, bà ta có lẽ sẽ thoát được.
Nếu họ tống bà ta vào tù, bà ta sẽ được nhận làm bếp và vui sướng nướng bánh cho các tù nhân khác.
Eve trình báo cáo, ăn vội bữa tối trong quán rồi quay lại làm việc với cái manh mối vẫn còn đang nóng bỏng.
Cô chỉ vừa xóa được nửa số các ngân hàng ở New York thì có điện thoại gọi đến. “Vâng, Dallas đây.”
Câu trả lời cho Eve là hình ảnh tuôn chảy trên màn hình. Một phụ nữ chết, được sắp xếp một cách quá quen thuộc trên những tấm trải giường sũng máu.
BA TRONG SÁU
Eve trừng trừng nhìn lời nhắn đặt trên xác chết và gầm gừ với máy tính của cô.
“Dò tìm địa chỉ. Làm ngay, khốn kiếp.”
Sau khi máy tính giúp đỡ, Eve gửi tin cho Điều phối.
“Dallas, Trung úy Eve, ID 5347BQ. Ưu tiên A. Bất cứ đơn vị nào có mặt hãy đến số 156 đường Tây Tám Chín, phòng 2119. Không được vào trong. Lặp lại, không vào bên trong tòa nhà. Bắt giữ không sót một ai đang ra khỏi tòa nhà. Không một ai được vào căn hộ đó, dù mặc đồng phục hay dân sự. Thời gian ước lượng tôi đến là mười phút.”
“Nghe rõ, Dallas, Trung úy Eve.” Người máy trực ca lạnh lẽo nói không hề vội vàng. “Đơn vị 5.0 và 3.6 sẵn sàng đáp ứng. Sẽ chờ Trung úy đến. Ưu tiên A. Điều phối, tắt máy.”
Eve chụp lấy túi xách và bộ dụng cụ hiện trường rồi đi ngay.
Eve vào căn hộ một mình, vũ khí rút ra sẵn sàng. Phòng khách ngăn nắp, thậm chí có không khí gia đình với các tấm nệm dày và thảm có tua. Có một quyển sách trên ghế dài và một vết lõm nông trên nệm, chứng tỏ ai đó đã nằm co người đọc sách một lúc. Nhíu mày trước hình ảnh đó, cô đi đến cánh cửa phía bên kia.
Căn phòng nhỏ được sắp xếp thành văn phòng, khu vực làm việc gọn ghẽ như li như lau, với những dấu vết cá tính nho nhỏ thể hiện bằng những đóa hoa lụa ướp hương thơm, lọ kẹo mùi trái cây sặc sỡ đủ màu, chiếc cốc màu trắng sáng loáng trang trí một trái tim đỏ bóng bẩy.
Khu vực làm việc đối diện cửa sổ, cửa sổ đối diện toàn bộ mặt trong của một tòa nhà khác, nhưng không bên nào bận tâm dựng màn che riêng tư. Dọc theo một bức tường là một kệ sách quang đãng chứa vài cuốn sách khác, một hộp to đựng đĩa, một hộp khác đựng các sổ ghi nhớ điện tử, một bộ sưu tập nhỏ quý giá những bút chì đắt tiền và tập giấy viết tái chế. Rúc vào giữa là một hòn đất sét méo mó có lẽ từng là một con ngựa, và chắc chắn do một đứa trẻ nặn.
Eve ra khỏi phòng và mở cánh cửa đối diện.
Cô biết mình chờ đợi điều gì. Cơ thể của cô gái không động đậy. Máu vẫn còn tươi rói. Chỉ khẽ thở dài, Eve nhét vũ khí vào bao vì biết chỉ có mình với người chết.
Qua lớp phun bảo vệ mỏng trên bàn tay, Eve sờ vào xác chết. Chưa đủ thời gian để lạnh.
Nạn nhân bị đặt nằm trên giường, hung khí để gọn giữa hai chân.
Eve nhận ra đó là khẩu Ruger P-90, một loại vũ khí chiến đấu bóng loáng, là phương tiện bảo vệ gia cư phổ biến trong thời kỳ Nổi loạn đô thị. Nhẹ, gọn ghẽ và hoàn toàn tự động.
Lần này không có bộ phận hãm thanh. Nhưng Eve sẵn sàng đánh cược là căn phòng có cách âm, và kẻ giết người biết điều đó.
Cô di chuyển sang chiếc tủ hình tròn cầu kỳ nữ tính, mở một cái túi vải thô nhỏ vốn đang là mốt ra. Bên trong túi, Eve tìm thấy giấy phép hành nghề bạn tình của người phụ nữ đã chết.
“Georgie Castle,” Eve đọc vào máy ghi âm. “Nữ. Năm mươi ba tuổi. Bạn tình có giấy phép. Tử vong vào khoảng giữa bảy giờ và bảy giờ bốn lăm phút tối, nguyên nhân do vết thương đạn bắn. Bác sĩ Pháp y hãy xác định. Ba chi tiết rõ ràng về bạo lực: trán, giữa ngực, bộ phận sinh dục. Các vết thương có nhiều khả năng do súng tay kiểu chiến đấu cổ điển bỏ lại hiện trường gây ra. Không có dấu hiệu chống cự, phá cửa đột nhập hoặc đánh cướp.”
Một âm thanh thầm thì sau lưng khiến Eve rút phăng vũ khí ra. Cúi mình xuống, ánh mắt đanh và lạnh, cô trố mắt nhìn một con mèo mập lông xám lẻn vào phòng.
“Chúa ơi, mày ở đâu đến vậy?” Eve thở ra một hơi dài nhẹ nhõm trong khi cất vũ khí. “Có một con mèo,” cô đọc thêm vào máy ghi âm và khi nó nháy mắt với cô, lóe sáng một mắt vàng và một mắt xanh, Eve cúi xuồng bế nó lên.
Tiếng mèo rừ rừ nghe như một cỗ máy nhỏ được tra dầu kỹ lưỡng.
Dịch con mèo ra chỗ khác, Eve rút máy liên lạc ra và gọi một đội hình sự.
Một lúc sau, Eve vào nhà bếp, đang ngắm con mèo làm cao ngửi ngửi một cách thanh nhã tô thức ăn mà cô tìm ra thì nghe thấy những giọng nói cất cao ngoài cửa căn hộ.
Khi đi ra xem, Eve thấy viên cảnh sát mặc đồng phục cô đã bố trí đang cố kiềm chế một phụ nữ điên cuồng và rất kiên quyết.
“Chuyện gì ở đây thế, anh cảnh sát?”
“Trung úy.” Vẻ nhẹ nhõm rõ ràng, anh cảnh sát đồng phục chờ lệnh cấp trên. “Người dân này đòi vào. Tôi...”
“Dĩ nhiên tôi đòi vào.” Mái tóc đỏ sẫm của người phụ nữ, được cắt thành hình nêm hoàn hảo, phấp phới vờn quanh khuôn mặt cô ta theo từng cử động giật mạnh. “Đây là nhà mẹ tôi. Tôi muốn biết các người đang làm gì ở đây.”
“Và mẹ cô là?” Eve nói ngay.
“Bà Castle. Bà Georgie Castle. Có vụ đột nhập sao?” Nỗi tức giận trở thành lo âu khi cô này tìm cách lách qua Eve. “Bà ấy ổn không? Mẹ?”
‘“Đi với tôi.” Eve nắm chặt cánh tay người phụ nữ, lùa cô ta vào trong nhà và vào nhà bếp. “Cô tên gì?”
“Samantha Bennett.”
Con mèo rời bỏ cái tô, bước đến quấn quít quanh và qua hai chân Samantha. Trong một cử chỉ mà Eve nhận thấy là thói quen và bất giác, Samantha cúi xuống gãi nhanh đầu con mèo, vào giữa hai tai.
“Mẹ tôi đâu?” Vì lo âu đang hướng thành nỗi sợ, giọng nói của Samantha vỡ ra.
Không có phần công việc nào mà Eve sợ hơn lúc này, không có khía cạnh công việc cảnh sát nào cào cấu tim cô bằng những lưỡi dao mòn cùn như thế.
“Rất tiếc, cô Bennett. Tôi rất tiếc. Mẹ cô đã chết.”
Samantha không nói gì. Ánh mắt cô ta, màu mật ấm áp như của người mẹ, lạc đi. Trước khi Samantha đổ gục, Eve đưa được cô ta vào ghế ngồi. “Có nhầm lẫn gì rồi,” cô gái cố nói. “Nhất định là có nhầm lẫn. Chúng tôi sắp đi xem phim. Suất chiếu chín giờ. Chúng tôi luôn luôn đi xem phim vào các ngày thứ Ba.” Samantha trân trối nhìn Eve bằng ánh mắt mong mỏi một cách tuyệt vọng. “Mẹ không thể chết. Bà chỉ vừa năm mươi và khỏe mạnh. Bà đầy sức sống mà.”
“Không có nhầm lẫn nào hết cả. Tôi rất tiếc.”
“Có tai nạn sao?” Đôi mắt đó bây giờ đầy nước, trào ra. “Mẹ tôi bị tai nạn?”
“Không phải là tai nạn.” Không có cách nào ngoài một cách phải nuốt trôi. “Mẹ cô bị giết.”
“Không, không thể được.” Nước mắt tiếp tục rơi. Giọng nói của Samantha run rẩy trong nước mắt trong khi cô gái vẫn lắc đầu bác bỏ. “Mọi người yêu mến mẹ tôi. Tất cả mọi người. Không ai muốn làm hại bà. Tôi muốn gặp mẹ. Tôi muốn gặp bà ấy ngay.”
“Tôi không thể cho phép cô làm thế.”
“Bà ấy là mẹ tôi.” Nước mắt nhỏ vào lòng Samantha trong lúc cô ta cao giọng lên. “Tôi có quyền. Tôi muốn gặp mẹ tôi.”
Eve kẹp cả hai tay lên vai Samantha, ép cô gái ngồi lại vào chiếc ghế mà cô ta đã chồm dậy. “Cô sẽ không gặp bà ấy. Điều đó chẳng giúp gì cho mẹ cô. Nó chẳng giúp gì cho cô. Điều cô sẽ làm là trả lời câu hỏi của tôi, và điều đó sẽ giúp tôi tìm ra kẻ đã ra tay sát hại bà ấy. Nào, cô muốn tôi lấy cho cô thứ gì không? Gọi ai đó cho cô?”
“Không. Không.” Samantha lần mò trong ví tìm khăn giấy. “Chồng tôi, con cái tôi. Tôi sẽ phải báo tin cho họ. Cha tôi. Tôi báo cho họ bằng cách nào?”
“Cha cô ở đâu, Samantha?”
“Ông ấy sống... ông ấy sống ở Westchester. Cha mẹ ly dị khoảng hai năm trước. Ông giữ lại ngôi nhà vì mẹ muốn chuyển vào thành phố. Mẹ muốn viết sách. Mẹ muốn trở thành nhà văn.”
Eve quay sang bình nước lọc trên quầy, rót một ly, ấn vào tay Samantha. “Cô biết mẹ cô kiếm sống bằng cách nào không?”
“Biết.” Samantha mím môi, vò nát chiếc khăn giấy ẩm ướt trong những ngón tay lạnh giá. “Không ai can ngăn được mẹ. Bà thường cười và nói đã đến lúc bà ấy làm điều gì đó gây sốc, và cuộc nghiên cứu cho quyển sách của bà tuyệt vời biết bao. Mẹ tôi...” Samantha ngừng nói để uống nước. “Mẹ kết hôn lúc còn rất trẻ. Mấy năm trước đây, bà bảo cần xê dịch, xem có những gì khác. Chúng tôi cũng không thể can ngăn được chuyện đó. Cô không bao giờ có thể thuyết phục mẹ tôi bất cứ điều gì.”
Samantha lại tiếp tục khóc, che mặt và lặng lẽ nức nở. Eve cầm ly nước gần như chưa đụng đến, chờ đợi, để yên cho cơn đau buồn và cú sốc đầu tiên trôi qua. “Có phải là một cuộc ly dị khó khăn không? Cha cô tức giận không?”
“Thất vọng. Rối trí. Buồn bã. Ông muốn mẹ tôi trở lại và luôn nói rằng đây chỉ là một trong những ‘pha’ của mẹ. Ông ấy...” Câu hỏi ẩn phía sau câu hỏi đột ngột đánh trúng Samantha. Cô gái hạ tay xuống, “Cha không bao giờ làm tổn thương mẹ. Không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ. Ông yêu mẹ tôi. Mọi người yêu mẹ tôi. Điều ấy là hiển nhiên.”
“Thôi được.” Eve sẽ giải quyết sự việc sau. “Cô và mẹ cô gần gũi nhau chứ?”
“Vâng, rất gần gũi.”
“Bà ấy có bao giờ nói với cô về khách hàng của mình không?”
“Thỉnh thoảng. Chuyện đó làm tôi bối rối, nhưng mẹ tôi tìm cách làm cho nó thành chuyện vui nhộn kỳ quặc. Bà ấy có thể làm như thế. Tự gọi mình là Bà ngoại Tình dục và mọi người đành phải cười.”
“Mẹ cô có bao giờ đề cập đến ai làm cho bà ấy bất an không?”
“Không. Mẹ có thể điều khiển được mọi người. Đó là một phần của sức quyến rũ của bà. Mẹ tôi chỉ làm việc này đến khi sách được xuất bản thôi.”
“Bà ấy có bao giờ nói đến tên Sharon DeBlass hoặc Lola Starr không?”
“Không.” Samantha bắt đầu kéo tóc ra sau, thế rồi tay cô ta khựng lại giữa lưng chừng. “Starr, Lola Starr. Tôi đã nghe trên bản tin. Tôi đã nghe về cô ấy. Cô ấy bị giết. Ôi, Chúa ơi. Ôi, Chúa ơi.” Cô gái gục đầu xuống và mái tóc rũ thành hai cánh che lấp khuôn mặt.
“Tôi sẽ nhờ cảnh sát đưa cô về nhà, Samantha.”
“Tôi không thể đi. Tôi không thể bỏ mẹ tôi.”
“Có, cô có thể. Tôi sẽ lo cho bà ấy.” Eve đặt tay lên tay Samantha. “Tôi hứa với cô tôi sẽ chăm sóc bà ấy cho cô. Đi nào.” Với sự dịu dàng, cô giúp Samantha đứng lên. Cô quàng tay quanh eo lưng người phụ nữ quẫn trí và dẫn ra cửa. Eve muốn cô gái ra ngoài trước khi đội hình sự làm xong việc trong phòng ngủ. “Chồng cô ở nhà?”
“Vâng. Anh ấy ở nhà với bọn trẻ. Chúng tôi có hai con. Hai tuổi, và sáu tháng. Tony ở nhà với bọn trẻ.”
“Tốt. Địa chỉ của cô là gì?”
Cú sốc đang được thích ứng. Eve hy vọng vẻ tê liệt mà cô đọc được trên nét mặt Samantha sẽ dịu đi trong lúc cô gái đọc địa chỉ một khu vực đắt tiền ở Westchester.
“Nhân viên Banks.”
“Vâng, thưa Trung úy.”
“Đưa bà Bennett về nhà. Tôi sẽ gọi nhân viên khác gác cửa thay. Hãy ở lại với gia đình họ bao lâu tùy anh.”
“Vâng, thưa sếp.” Với sự đồng cảm, Banks dẫn Samantha về phía thang máy. “Lối này, thưa bà Bennett,” Banks thì thào.
Samantha lảo đảo dựa vào Banks. “Cô sẽ chăm sóc bà ấy chứ?”
Eve gặp ánh mắt suy sụp của Samantha. “Tôi hứa.”
Một giờ sau, Eve bước vào trụ sở với một con mèo cắp dưới cánh tay.
“Ơ kìa, trung úy tự tay tóm cổ một con mèo đạo chích.” Tay trung sĩ trực bàn khịt mũi với câu nói khôi hài của mình.
“Cậu tếu thật, Riley. Chỉ huy còn đây không?”
“Ông ấy đang chờ cô. Cô phải lên ngay khi xuất hiện.” Anh ta nghiêng người ra trước để gãi con mèo đang rù rì. “Dính một vụ hình sự nữa phải không?”
“Ừ.”
Âm thanh một nụ hôn khiến Eve liếc qua thấy một gã đàn ông lực lưỡng dâm đãng mặc bộ áo liền quần bằng vải chun. Bộ quần áo và dòng máu chảy nhỏ giọt ở khóe miệng gã có cùng một màu. Những phụ kiện khác gã là bộ còng tay mỏng màu đen khóa chặt một cánh tay của gã vào chiếc ghế dài gần đó. Gã chà xát hạ bộ bằng bàn tay còn tự do và nháy mắt với Eve.
“Ê cưng, có cái gì ở đây cho cưng nè.”
“Báo Chỉ huy Whitney tôi đang đến,” Eve bảo Riley trong lúc tay trung sĩ trực bàn tròn mắt nhìn.
Không cưỡng lại được, cô nhún nhảy đến bên chiếc ghế dài, cúi xuống đủ gần để ngửi thấy mùi chua lộn mửa. “Lời mời duyên dáng đấy,” Eve thì thầm, rồi nhướng một bên mày lên khi gã đàn ông kéo khóa quần ra, vung vẩy cái cá nhân của gã vào cô. “Ôi, nhìn này, mèo con. Một cái dương vật nhỏ tí ti.” Eve mỉm cười, cúi gần hơn chút nữa. “Tốt hơn nên coi chừng nó, đồ đít lừa, nếu không em mèo của tao ở đây có thể lầm nó là con chuột tí ti mà cắn đứt đầu nó đấy.”
Eve cảm thấy khá hơn khi thấy cái là sự kiêu hãnh và niềm vui của gã đàn ông đã ỉu đi trước khi gã kéo khóa quần lên. Tâm trạng hài hước vẫn còn đó cho đến lúc cô bước vào thang máy và ra lệnh lên tầng của Chỉ huy Whitney.
Whitney đang chờ, cùng với Feeney và bản báo cáo mà Eve đã phát đi trực tiếp từ hiện trường án mạng. Theo thủ tục công việc của cảnh sát, cô diễn tả lại vụ việc đó bằng lời nói.
“Vậy đó là con mèo,” Feeney lên tiếng.
“Tôi không can tâm ấn con mèo cho người con gái trong tình trạng như thế.” Eve nhún vai. “Và tôi cũng không thể bỏ nó lại đó.” Eve thò bàn tay còn rảnh vào túi xách. “Đĩa của nạn nhân. Tất cả đều được dán nhãn. Tôi đã quét xem những cuộc hẹn của bà ta. Cuộc hẹn cuối cùng trong ngày vào lúc sáu giờ ba mươi. John Smith. Vũ khí.” Eve để khẩu súng thu được lên bàn giấy của Chỉ huy Whitney. “Có vẻ là loại Ruger P-90.”
Feeney xem, gật đầu. “Cô đang tiến bộ đấy, nhóc.”
“Tôi đang dùi mài kinh sử.”
“Đầu thế kỷ hai mốt, có lẽ năm 2008, 2009.” Feeney xác nhận trong lúc xoay khẩu súng đã niêm phong trên tay. “Tình trạng hảo hạng, số sê ri nguyên vẹn. Sẽ không mất thời gian để chạy kiểm tra,” ông bổ sung và nhún vai. “Nhưng thủ phạm quá tinh ranh để mà dùng súng đã đăng ký.”
“Chạy kiểm tra đi,” Whitney ra lệnh và phác tay về phía đơn vị máy hỗ trợ bên kia phòng. “Tôi đã cho giám sát tòa nhà cô ở, Dallas. Nếu gã tìm cách tuồn cho cô một đĩa khác, chúng ta sẽ bắt tại trận.”
“Nếu gã theo đúng kiểu cách thì trong vòng hai mươi tư giờ. Cho đến nay gã vẫn còn bám theo kiểu cách cũ, mặc dù mỗi nạn nhân là một típ người khác biệt rõ rệt: với DeBlass, chúng ta có sự quyến rũ, sành sỏi; với Starr là vẻ tươi mát, trẻ con; và với người này chúng ta có sự thoải mái, còn trẻ nhưng chín chắn. Chúng ta vẫn đang phỏng vấn những người lân cận, và tôi sẽ tiếp xúc gia đình lần nữa, tìm hiểu vụ ly dị. Với tôi, có vẻ như nạn nhân tiếp gã khách một cách ngẫu nhiên. Bà ta có hẹn cố định với con gái vào các ngày thứ Ba. Tôi muốn Feeney chạy kiểm tra đường kết nối của nạn nhân, để xem gã có gọi trực tiếp cho bà ta không. Chúng ta sẽ không thể ém nhẹm vụ này với giới truyền thông, thưa chỉ huy. Họ sẽ chỉ trích chúng ta mạnh mẽ.”
“Tôi đã lo việc kiểm soát giới truyền thông.”
“Có thể nóng hơn chúng ta tưởng đây.” Feeney ngước nhìn lên từ trạm máy. Ánh mắt ông đeo bám ánh mắt Eve làm cho máu cô đông cứng.
“Hung khí đã được đăng ký. Mua qua cuộc đấu giá thầm lặng tại Sotheby mùa thu năm trước. Roarke.”
Eve không thốt nên lời trong một lúc. Rồi bỏ qua, không quan tâm. “Điều đó phá vỡ kiểu cách,” cô cố xoay xở. “Và là ngu ngốc. Roarke không phải người ngu.”
“Trung úy...”
“Đó là một vụ gài bẫy, thưa chỉ huy. Gài bẫy rõ ràng. Một cuộc đấu giá thầm lặng. Bất cứ gã hacker hạng xoàng nào cũng có thể sử dụng chứng minh thư của ai đó để đấu giá. Như thế thì có ý nghĩa gì chứ?” Eve vặc lại Feeney.
“Tôi cần tiếp cận hồ sơ của Sotheby sau khi họ mở cửa vào ngày mai.”
“Khoản cá cược của tôi là tiền mặt, chuyển khoản điện tử. Nhà đấu giá lấy tiền, tại sao họ cần tra hỏi?” Giọng nói của Eve có lẽ bình tĩnh nhưng tâm trí cô đang phóng chạy. “Còn việc giao hàng nữa. Lợi thế là trạm nhận hàng điện tử. Ta không cần chứng minh thư cho loại trạm hàng này; tất cả những gì phải làm là gõ mã giao hàng.”
“Dallas.” Whitney nhẫn nại nói. “Hãy bắt anh ta để thẩm vấn.”
“Tôi không thể.”
Ánh mắt ông ta vẫn bình thản, lạnh lẽo. “Đó là mệnh lệnh. Nếu cô có vấn đề cá nhân, hãy để dành nó cho thời gian cá nhân.”
“Tôi không thể bắt anh ta,” Eve lặp lại. “Roarke ở trên trạm không gian FreeStar, khá xa hiện trường án mạng.”
“Nếu hắn thông báo hắn sẽ ở trạm FreeStar thì...”
“Anh ấy không làm thế,” Eve cắt ngang. “Và đó là lúc kẻ giết người phạm sai lầm. Chuyến đi của Roarke vốn kín đáo, chỉ vài người then chốt được báo cho biết. Trong dư luận chung thì anh ta vẫn ở ngay New York đây.”
Chỉ huy Whitney cúi đầu. “Vậy thì chúng ta nên kiểm tra hắn đang ở đâu. Làm ngay.”
Bụng dạ Eve xáo trộn khi cô vào đường kết nối của Whitney. Trong vòng vài giây cô đã nghe giọng nói tỉa tót của Summerset. “Summerset, Trung úy Dallas đây. Tôi phải liên lạc với Roarke.”
“Roarke đang họp, thưa Trung úy. Không thể quấy rầy cậu ấy.”
“Anh ta bảo ông nối liên lạc cho tôi, khốn kiếp. Đây là chuyện cảnh sát. Cho tôi số truy cập của anh ấy, hoặc tôi sẽ đến đó và nhốt cái mông xương xẩu của ông vào tù vì tội cản trở công lý.”
Mặt Summerset nhăn túm lại. “Tôi không được phép tiết lộ dữ liệu đó. Tuy nhiên tôi sẽ chuyển cuộc gọi cho cô. Xin vui lòng chờ.”
Lòng bàn tay Eve bắt đầu đổ mồ hôi khi màn hình chuyển sang màu xanh. Cô tự hỏi thứ nhạc mùi mẫn len vào kia là ý tưởng của ai. Chắc chắn không phải của Roarke. Anh ta quá sức tao nhã.
Chúa ơi, cô sẽ làm gì nếu Roarke không ở nơi anh ta nói sẽ đến?
Màn hình xanh thu lại thành một chấm nhỏ rồi nở bung. Roarke ở đó, ánh mắt có vẻ nóng nảy và miệng hơi mỉm cười.
“Trung úy, cô tóm tôi vào thời điểm xấu rồi. Tôi có thể gọi lại sau được không?”
“Không.” Từ khóe mắt Eve có thể thấy Feeney đã truy dấu cuộc phát truyền. “Tôi cần xác định anh đang ở đâu.”
“Vị trí của tôi?” Lông mày Roarke nhướng lên. Anh ta hẳn đã nhìn thấy điều gì đó trên mặt Eve, mặc dù cô hẳn sẽ thề thốt rằng đã giữ cho nó trơn tru và khó lường như đá. “Chuyện gì không ổn vậy, Eve? Điều gì đã xảy ra?”
“Vị trí của anh, Roarke. Vui lòng xác nhận.”
Roarke giữ im lặng, quan sát Eve. Eve nghe giọng ai đó nói với Roarke. Anh ta khoát tay xua câu nói xen vào. “Tôi đang dở cuộc họp trong phòng chủ tịch của Trạm FreeStar, địa điểm là Quadrant 6, Slip Alpha. Quét hình.” Roarke ra lệnh và đường kết nối liên thiên hà xoay tròn trong phòng. Một tá đàn ông và phụ nữ đang ngồi quanh chiếc bàn tròn rộng.
“Vị trí truyền phát xác nhận,” Feeney nói khẽ. “Roarke có mặt đúng nơi anh ta nói.”
“Roarke, vui lòng chuyển sang thể thức bảo mật riêng tư.”
Không một thoáng biểu hiện, Roarke nhấc bộ tai nghe. “Vâng, Trung úy?”
“Một khẩu súng đăng ký tên anh đã bị tịch thu trong một án mạng. Tôi phải yêu cầu anh đến để thẩm vấn ngay khi có cơ hội đầu tiên. Anh đem theo luật sư. Tôi khuyên anh nên đưa luật sư theo,” Eve nói thêm, hy vọng Roarke hiểu sự nhấn mạnh. “Nếu anh không làm theo trong bốn tám giờ tới, nhân viên Bảo vệ Trạm sẽ hộ tống anh trở lại hành tinh. Anh hiểu các quyền và bổn phận của mình trong vấn đề này chứ?”
“Chắc chắn, tôi sẽ sắp xếp. Tạm biệt, Trung úy.”
Màn hình tắt ngúm.

Chương trước Chương sau