Cái chết trần trụi - Chương 07

Cái chết trần trụi - Chương 07

Cái chết trần trụi
Chương 07

Ngày đăng
Tổng cộng 20 hồi
Đánh giá 9.1/10 với 22220 lượt xem

Eve bước lên đến màn chắn khe nhìn trộm tại cửa nhà Charles Monroe và mới bắt đầu tự giới thiệu thì cánh cửa trượt mở. Anh ta thắt cà vạt đen, một chiếc áo choàng không tay bằng vải cashmere khoác hờ trên vai, nổi bật lên là màu kem của mảnh khăn lụa quàng cổ. Nụ cười của Charles cũng hào nhoáng từng chút một như bộ trang phục của anh ta.
“Trung úy Dallas. Gặp lại cô thật vui biết bao.” Ánh mắt của Charles, đầy ắp những lời khen mà Eve biết mình không xứng đáng nhận, lướt trên người cô. “Và thật không may biết bao khi tôi đang chuẩn bị ra phố.”
“Tôi sẽ không giữ anh lâu đâu.” Eve bước lên phía trước, anh ta lùi lại. “Đôi câu hỏi thôi Monroe, ở đây, không chính thức, hoặc chính thức tại đồn cảnh sát với người đại diện hay luật sư của anh.”
Cặp lông mày duyên dáng của Charles vụt nhướng lên. “Tôi hiểu. Tôi cứ nghĩ chúng ta đã tiến xa hơn thế kia. Hay lắm, Trung úy, hỏi đi.” Anh ta để cánh cửa trượt đóng trở lại. “Chúng ta sẽ tiến hành không chính thức.”
“Anh ở đâu đêm hôm kia, trong khoảng từ tám đến đến mười một giờ?”
“Đêm hôm kia?” Charles lấy quyển nhật ký ra khỏi túi, bấm phím. “A, phải rồi, tôi đón một khách hàng lúc bảy rưỡi để dự buổi mở màn lúc tám giờ tại Grande Theater. Người ta đang diễn lại vở Ibsen - thứ đáng chán. Chúng tôi ngồi ở dãy ghế thứ ba, khu giữa. Buổi trình diễn kết thúc ngay trước mười một giờ. Và chúng tôi ăn một bữa khuya, được mang đến. Tại đây. Tôi quan hệ với cô ấy đến ba giờ sáng.”
Nụ cười của Charles lóe lên khi anh ta lại cất nhật ký đi. “Như thế có chứng minh cho tôi không?”
“Nếu khách hàng của anh xác nhận.”
Nụ cười héo đi thành vẻ đau đớn. “Trung úy, cô đang giết tôi đấy.”
“Kẻ nào đó đang giết người cùng nghề với anh,” Eve quát lại. “Cho biết tên và số, anh Monroe.” Cô đợi đến khi anh ta rầu rĩ khai báo dữ liệu. “Anh quen biết Lola Starr chứ?”
“Lola, Lola Starr... nghe không quen.” Charles lại lấy nhật ký ra, xem lướt qua phần địa chỉ. “Rõ ràng là không. Tại sao cô hỏi thế?”
“Anh sẽ nghe về điều đó trong bản tin sáng mai,” là tất cả những gì Eve bảo Charles khi cô mở cánh cửa lần nữa. “Cho đến giờ, các nạn nhân chỉ là phụ nữ, anh Monroe à, nhưng nếu là anh, tôi sẽ rất cẩn thận khi nhận lời khách hàng mới.”
Với cơn đau đầu đang váng lên, Eve sải bước đến thang máy. Không kìm nén được, cô liếc về phía cửa căn hộ của Sharon DeBlass, nơi ánh đèn an ninh màu đỏ của cảnh sát đang nhấp nháy.
Mình cần ngủ - Eve tự nhủ. Cô cần về nhà và giải tỏa đầu óc trong một giờ đồng hồ. Nhưng cô lại đang bấm mã số thẻ căn cước để mở niêm phong và bước vào căn hộ của một phụ nữ đã chết.
Căn hộ chìm trong yên lặng. Và trống rỗng. Eve không trông đợi điều gì khác hơn thế. Không hiểu sao cô vẫn hy vọng có một tia trực giác lóe sáng, nhưng chỉ có tiếng đập thình thình đều đặn trong thái dương cô thôi. Bỏ qua điều đó, Eve bước vào phòng ngủ.
Những cánh cửa sổ cũng đã bị niêm phong bằng thuốc xịt bít kín để ngăn giới truyền thông hoặc bọn tò mò đầu óc bệnh hoạn ghé sát vào xem hiện trường. Eve ra lệnh mở đèn, và bóng tối bị đẩy lùi, để lộ ra chiếc giường.
Những tấm trải giường đã bị lột bỏ và đưa đến pháp y. Các dịch chất cơ thể, tóc và da đã được phân tích và ghi hồ sơ. Có một vết bẩn trên tấm nệm nổi, nơi máu đã thấm qua những tấm vải sa tanh đó.
Tấm ván đầu giường kê gối có vết máu vấy tung tóe. Eve tự hỏi có ai đó quan tâm đến mức sẽ cho tẩy sạch nó đi hay không.
Cô liếc về phía cái bàn. Feeney đã lấy bộ máy tính để bàn nhỏ để kiểm tra ổ cứng cũng như các đĩa ghi. Căn phòng được rà soát và quét dọn. Không còn gì để làm.
Nhưng Eve vẫn đi đến tủ quần áo, lục lọi cẩn trọng các ngăn tủ một lần nữa. Ai sẽ đòi nhận tất cả những bộ y phục này? cô tự hỏi. Lụa và ren, cashmere và xa tanh của một phụ nữ vốn ưa cảm thấy trên làn da mình thứ vải vóc của người giàu.
Bà mẹ chăng - Eve hình dung. Tại sao bà ấy không gửi đơn yêu cầu trả lại vật dụng của con gái mình?
Có điều gì đó đáng suy nghĩ đây.
Eve lục soát toàn bộ tủ, một lần nữa rà soát những chiếc váy, áo đầm, quần dài, áo choàng không tay và áo choàng caftan, áo khoác và áo cánh; kiểm tra các túi áo quần, những lớp vải lót. Cô tiếp tục chuyển sang giày dép; tất cả đều được cất gọn gàng trong hộp nhựa acrylic.
Phụ nữ chỉ có hai bàn chân, Eve nghĩ với đôi chút khó chịu. Không ai cần đến sáu mươi đôi giày. Khẽ khịt mũi, cô luồn các ngón chân vào sâu bên trong những đôi giày ống, tận hưởng cảm giác mềm mại co giãn trên lớp đế có thể bơm phồng.
Lola thì không có nhiều như thế - giờ đây Eve nghĩ lại. Hai đôi giày cao gót kệch cỡm, một đôi quấn đai nhựa vinyl kiểu dành cho các bé gái, và một đôi giày đế mềm bơm hơi đơn giản, tất cả bừa bộn trong cái tủ hẹp.
Nhưng Sharon vừa là người nề nếp vừa là kẻ kiêu ngạo. Giày dép của cô ta vốn được cẩn thận xếp thành các dãy...
Sai. Nổi da gà, Eve lùi lại. Sai rồi. Cái tủ to bằng một căn phòng, mỗi ly không gian đều được tận dụng một cách tàn nhẫn. Giờ đây có trọn cả ba mươi phân khoảng trống trên những cái kệ. Vì các đôi giày được xếp thành sáu dãy, mỗi dãy tám đôi.
Đó không phải là cách sắp xếp mà Eve đã thấy hoặc cách cô đã để chúng lại. Những đôi giày vốn được sắp xếp theo màu sắc và phong cách. Thành từng dãy - Eve nhớ chính xác, bốn dãy, mỗi dãy mười hai đôi.
Chỉ là một sai lầm nhỏ, Eve nghĩ với nụ cười khẽ. Nhưng một gã đàn ông đã phạm sai lầm nhỏ này thì nhất định sẽ phạm sai lầm khác.
“Cô lặp lại điều đó được chứ, Trung úy?”
“Gã đã sắp lại những hộp giày không đúng cách, thưa sếp.” Luồn lách tìm đường bay, run rẩy trong khi máy sưởi trên xe nhả ra một luồng hơi ấm chung quanh ngón chân, Eve nối liên lạc. Một khí cầu du lịch nhỏ lẻn qua ở tầm thấp, giọng của hướng dẫn viên oang oang mách nước về việc mua sắm ở lối bộ hành trên trời trong khi họ băng qua phía đại lộ Năm. Một toán công nhân làm đường ngốc nghếch có giấy phép đặc biệt được hoạt động ban ngày đang khoan một đường vào hầm tại ngã tư đường Sáu và đường Bảy Tám. Eve cố hét to để át thứ đinh tai nhức óc đó.
“Sếp có thể xem lại những đĩa ghi cảnh hiện trường. Tôi biết cái tủ đã được sắp xếp như thế nào. Gây cho tôi ấn tượng chủ nhân là người có quá nhiều quần áo mà lại giữ gìn chúng quá ngăn nắp. Gã đã quay lại.”
“Quay lại hiện trường án mạng?” Giọng của Whitney khô như ngói.
“Sự thật là những hành động lặp đi lặp lại đều có một nền tảng.” Hy vọng tìm được nơi tương đối yên tĩnh, Eve tiến sang hướng Tây xuống một con đường ngang và cuối cùng thì phát rồ vì cứ phải đi sau một chiếc xe buýt loại nhỏ. Ở New York không ai ở trong nhà hay sao ấy nhỉ? “Không thì đã chẳng phải là hành động lặp đi lặp lại,” Eve kết luận và chuyển sang chế độ lái tự động để có thể sưởi ấm bàn tay trong túi áo. “Có những thứ khác. Cô ta cất nữ trang giả trong một ngăn kéo nhiều ô. Nhẫn trong một ô, vòng tay ở ô khác và cứ thế. Một số dây chuyền đã quấn rối vào nhau khi tôi xem lại.”
“Các máy quét...”
“Thưa sếp, tôi đã xem xét toàn bộ địa điểm một lần nữa sau các máy quét. Tôi biết gã đã ở đó.” Eve vặc lại trong nỗi thất vọng và tự nhắc mình rằng Whitney vốn là người thận trọng. Người quản lý thì phải thế. “Gã đi qua hàng rào an ninh và vào nhà. Gã tìm thứ gì đó - thứ gì đó mà gã bỏ quên. Thứ gì đó Sharon có. Thứ gì đó mà chúng ta bỏ sót.”
“Cô muốn cho quét lại hiện trường chứ?”
“Muốn. Và tôi muốn Feeney xem lại các hồ sơ của Sharon. Có cái gì ở đấy, ở nơi nào đó. Và thứ đó gây lo lắng đến mức tên giết người phải liều mạng quay lại tìm.”
“Tôi sẽ ký giấy phép, sếp sẽ không thích chuyện này.” Viên chỉ huy im lặng một lúc. Rồi như thể sực nhớ đây là đường dây an ninh tuyệt đối, ông ta khịt mũi. “Chết tiệt lão sếp. Tinh tường lắm, Dallas.”
“Cảm ơn sếp...” Nhưng chỉ huy đã tắt máy trước khi cô kịp bày tỏ xong sự biết ơn.
Hai trong sáu, Eve nghĩ, và trong không gian riêng tư của chiếc xe, cô run rẩy vì nhiều thứ hơn là vì lạnh. Ngoài kia có thêm bốn người mà mạng sống đang nằm trong tay cô.
Sau khi vào nhà để xe, Eve thề hôm sau sẽ gọi gã thợ máy đáng nguyền rủa. Nếu giống những lần trước thì có nghĩa gã sẽ giữ xe của cô trong một tuần, táy máy với mạch chip ngu ngốc nào đó trong bộ điều khiển máy sưởi. Nghĩ đến thủ tục giấy tờ khi tiếp nhận một chiếc xe thay thế thông qua các phòng ban là cô lại nản hết cả lòng.
Hơn nữa, Eve đã quen với chiếc xe mình có, với tất cả những thói tật nho nhỏ của nó. Ai cũng biết cảnh sát mặc đồng phục đều giành lấy những chiếc ô tô bay tốt nhất. Các nhân viên điều tra đành hậm hực nhận những loại xe kém cỏi.
Eve sẽ phải viện đến phương tiện công cộng hoặc cứ lấy đại một chiếc xe trong nhà để xe cảnh sát còn cái giá quan liêu phiền toái thì để sau hẵng trả.
Vẫn còn nhăn nhó về chuyện rắc rối sắp đến và tự nhắc mình đích thân liên lạc với Feeney để yêu cầu ông ta xem xét những chiếc đĩa ghi hình an ninh tại Gorham, Eve đi thang máy lên tầng nhà mình. Cô vừa mới mở khóa thì tay đã chụp lấy vũ khí rút ra.
Vẻ yên tĩnh trong căn hộ có gì đó không ổn. Lập tức Eve biết không chỉ có mình cô. Cảm giác nhoi nhói chạy dọc dưới da khiến cô phải nhanh chóng quét cánh tay và mắt từ trái sang phải.
Trong ánh sáng mờ của căn phòng, những chiếc bóng treo lơ lửng và sự im lặng vẫn còn nguyên. Thế rồi Eve bắt gặp một cử động khiến làn cơ bắp căng thẳng của cô gợn sóng, ngón tay vào tư thế sẵn sàng bóp cò súng.
“Phản xạ xuất sắc, Trung úy.” Roarke nhổm dậy từ trên ghế, nơi anh ta đã nằm ườn nãy giờ. Nơi anh ta đã theo dõi Eve nãy giờ. “Xuất sắc đến nỗi,” Roarke vừa tiếp tục vẫn bằng giọng nhẹ nhàng vừa chạm tay lên một cây đèn, “tôi hoàn toàn tin là cô sẽ không sử dụng cái đó với tôi.”
Eve có thể đã làm thế. Cô rất có thể đã tống cho anh ta một cú nẩy người ngoạn mục. Như thế sẽ quét sạch cái nụ cười tự mãn kia khỏi bộ mặt của anh ta. Nhưng bất cứ vụ xả súng nào cũng đồng nghĩa với thủ tục giấy tờ mà cô không sẵn sàng đối mặt, nhất là nếu chỉ để phục thù. “Anh làm cái chết tiệt gì ở đây vậy?”
“Chờ cô.” Ánh mắt Roarke vẫn ghim lấy ánh mắt Eve trong khi tay anh ta giơ lên. “Tôi không có vũ khí. Cứ tự nhiên đích thân kiểm tra nếu không tin lời tôi.”
Rất chậm rãi, và với đôi chút ngần ngại, Eve gài súng vào bao. “Roarke, tôi hình dung anh có cả một hạm đội luật sư rất thông minh và được trả bộn tiền, những kẻ sẽ lôi được anh ra trước khi tôi bắt giữ anh vì đột nhập gia cư bất hợp pháp. Nhưng tại sao không nói tôi nghe lý do tôi không nên dấn thân vào rắc rối, và thành phố không nên tốn phí ném anh vào chuồng trong vài giờ đồng hồ?”
Roarke tự hỏi không biết có phải anh ta đã trở nên hư hỏng đến mức thích thú cách Eve xỉa xói mình như thế hay không. “Điều đó thật vô bổ. Và cô thì mệt mỏi, Eve ạ. Sao cô không ngồi xuống đi?”
“Tôi không thèm hỏi bằng cách nào anh vào được đây đâu.” Eve cảm thấy mình run rẩy vì tức giận, và cô tự hỏi mình sẽ thỏa mãn đến mức nào khi còng hai cổ tay thanh lịch của gã lại. “Anh là chủ nhân tòa nhà, vậy câu hỏi đó đã tự động được trả lời.”
“Một trong những điều tôi ngưỡng mộ ở cô là cô không phí thì giờ cho những điều hiển nhiên.”
“Câu hỏi của tôi là tại sao.”
“Tôi thấy mình nghĩ đến cô, về cả mặt chuyên môn và mặt cá nhân, sau khi cô rời văn phòng của tôi,” Roarke mỉm cười, nhanh nhẹn và duyên dáng. “Cô ăn chưa?”
“Tại sao?”
Anh ta bước đến phía Eve làm cho ánh sáng nghiêng nghiêng đùa giỡn sau lưng. “Về chuyên môn, tôi đã có hai cuộc gọi có thể khiến cô quan tâm. Về cá nhân…” Roarke đưa tay lên mặt Eve, những ngón tay chạm nhẹ cằm cô, ngón cái vuốt lên vết lõm. “Tôi thấy mình lo ngại vì vẻ mệt mỏi trong mắt cô. Vì lý do nào đó tôi cảm thấy bị thúc ép phải cho cô ăn.”
Mặc dù biết làm như thế thì thật giống một đứa trẻ khó chịu, Eve vẫn hất cằm ra. “Những cuộc gọi gì?”
Roarke chỉ mỉm cười lần nữa, bước đến máy kết nối viễn thông của Eve. “Tôi được phép sử dụng chứ?” anh ta miệng nói mà tay thì nhấn số mình muốn. “Roarke đây. Bây giờ anh có thể đưa thức ăn lên được rồi.” Anh ta nhả tay bấm, lại mỉm cười với Eve. “Cô không chống đối món pasta, phải không?”
“Không, về mặt nguyên tắc. Nhưng tôi chống đối việc bị điều khiển.”
“Đấy là một điều khác mà tôi thích ở cô.” Vì Eve không ngồi, Roarke ngồi xuống và làm ngơ trước vẻ cau có của cô, lấy ra hộp thuốc lá. “Nhưng tôi thấy dễ thư giãn hơn với một bữa ăn nóng. Cô thư giãn chưa đủ, Eve.”
“Anh chưa biết tôi đủ để phán xét những gì tôi làm hoặc không làm. Và tôi không nói anh có thể hút thuốc trong này.”
Roarke đốt thuốc, nhìn ngắm Eve qua làn khói thơm, mờ nhạt. “Cô đã không bắt giữ tôi vì đột nhập vào nhà thì cũng sẽ không bắt giữ tôi vì hút thuốc. Tôi đem đến một chai rượu vang. Tôi để nó thở trên quầy bếp. Cô muốn uống một chút không?”
“Điều tôi thích...” Eve đột ngột lóe lên một ý tưởng, và cơn thịnh nộ xuất hiện nhanh đến mức cô hầu như chưa kịp hiểu nó. Eve bổ nhào tới đứng trước máy tính của mình, yêu cầu truy cập.
Điều đó làm Roarke bực mình - đủ để anh ta căng giọng. “Nếu vào để lục lọi hồ sơ của cô thì tôi khó lòng mà ở quanh đây chờ cô.”
“Sẽ chẳng có quái gì mà anh không làm cả. Cái thói kiêu căng đó đúng là anh.” Nhưng tình trạng an toàn máy tính của Eve không bị xâm phạm. Cô không chắc mình thấy nhẹ lòng hay thất vọng. Cho đến khi cô bắt gặp cái gói nhỏ bên cạnh màn hình. “Cái gì đây?”
“Tôi không biết.” Roarke nhả ra một luồng khói thuốc nữa. “Nó nằm trên sàn bên trong cửa. Tôi nhặt nó lên.”
Eve biết nó là gì - kích thước, hình dạng, trọng lượng. Và cô biết khi xem chiếc đĩa ghi cô sẽ thấy vụ giết Lola Starr.
Cái gì đó ở cách đổi thay ánh mắt của Eve đã làm Roarke nghiêm chỉnh lại, giọng nói dịu đi. “Gì thế, Eve?”
“Việc công. Xin lỗi.”
Eve bước thẳng đến phòng ngủ, đóng chặt cửa và cài khóa.
Đến lượt Roarke cau mày. Anh ta đi vào nhà bếp, tìm ly và rót rượu burgundy. Cô nàng sống đơn giản - Roarke nghĩ. Rất ít đồ đạc xáo trộn, rất ít điều tiết lộ thân thế hoặc dòng họ. Không có kỷ vật. Anh ta đã rất muốn vào phòng ngủ khi chỉ có một mình trong căn hộ để xem có thể tìm hiểu được gì về Eve trong đấy, nhưng anh ta đã kềm lòng.
Không hẳn là vì tôn trọng sự riêng tư của Eve, mà chính vẻ thách thức của cô mới khiêu khích Roarke hãy khám phá cô nơi chính bản thân cô chứ không phải môi trường chung quanh cô.
Thế nhưng anh ta vẫn thấy màu sắc quá đơn sơ và thiếu ánh sáng lung linh. Cô ta không sống ở đây - theo như anh ta thấy, mà chỉ là hiện diện ở đây. Cô ta sống, Roarke suy diễn, trong công việc của mình.
Roarke nhấp rượu vang, gật gù. Sau khi dụi thuốc lá, anh ta đem cả hai ly trở vào phòng khách. Cái vụ giải quyết câu đố Eve Dallas đang càng lúc càng quá ư thú vị đây.
Gần hai mươi phút sau, khi Eve quay trở ra, một bồi bàn mặc áo khoác trắng vừa xếp đặt xong món ăn lên chiếc bàn nhỏ bên cửa sổ. Tuy thơm ngào ngạt nhưng hương vị của nó vẫn không khuấy động được sự thèm ăn ở cô. Đầu Eve lại đập thình thịch, và cô đã quên uống thuốc.
Bằng một câu nói khẽ, Roarke xua người bồi bàn đi. Anh ta không nói gì cho đến khi cửa đóng lại và còn một mình với Eve. “Xin lỗi cô.”
“Vì điều gì?”
“Vì bất cứ điều gì làm cô bực mình.” Ngoại trừ một lần đỏ mặt vì tức giận, nước da Eve luôn tái xanh khi bước vào căn hộ. Nhưng má cô giờ đây thất sắc, ánh mắt quá tối. Khi Roarke dợm bước về phía cô, Eve lắc đầu một cái với vẻ dữ dội.
“Đi đi, Roarke.”
“Bỏ đi thì dễ. Quá dễ.” Rất tự tiện, anh ta quàng tay ôm Eve và cảm thấy người cô cứng đờ. “Hãy tự cho cô một phút đi.” Giọng Roarke êm ái, đầy thuyết phục. “Liệu có phiền hà, thật sự phiền hà bất cứ ai trừ cô, nếu cô dành một phút để buông lỏng chăng?”
Eve lại lắc đầu lần nữa, nhưng lần này trong cử chỉ có vẻ mệt nhọc. Roarke nghe thấy tiếng cô thở dài và lợi dụng cơ hội ấy để kéo cô vào sát hơn. “Cô không thể nói tôi biết sao?”
“Không.”
Roarke gật đầu, nhưng ánh mắt lóe lên vẻ mất kiên nhẫn. Anh ta hiểu; chuyện này không thành vấn đề với anh ta. Eve cũng không. Nhưng quá nhiều về cô thì lại thành vấn đề.
“Vậy thì kẻ nào khác,” Roarke thì thào.
“Không có ai khác.” Rồi nhận ra chuyện này có thể bị diễn giải như thế nào, Eve lùi ra sau. “Tôi không có ý...”
“Tôi biết cô không có ý đó.” Nụ cười của Roarke gượng gạo và không thật vui. “Nhưng sẽ không có ai khác cho cả hai chúng ta, không có trong một khoảng thời gian nào đó.”
Bước lùi của Eve không phải là rút lui, mà là khẳng định khoảng cách. “Roarke, anh mặc nhiên quá đấy.”
“Không chút nào. Không có gì mặc nhiên. Cô là công việc, Trung úy. Quá nhiều công việc. Bữa tối của cô đang nguội đi đấy.”
Eve đã quá mệt để kháng cự, quá mệt để tranh cãi. Cô ngồi xuống, cầm lấy chiếc nĩa. “Anh có đến căn hộ của Sharon DeBlass trong vòng tuần trước không?”
“Không. Tôi đến làm gì?”
Eve cẩn thận quan sát Roarke. “Tại sao người nào đó đến?”
Roarke ngừng lại một giây, rồi nhận ra câu hỏi không phải là trừu tượng. “Để trải nghiệm sự kiện lần nữa,” anh ta nêu ý kiến. “Để chắc chắn không còn sót điều gì mà về sau có thể đưa đến lời buộc tội.”
“Vì là chủ nhân tòa nhà, anh có thể vào dễ dàng như đã vào đây.”
Miệng Roarke thoáng mím chặt. Sự khó chịu, Eve phán đoán, sự khó chịu của một người quá mệt mỏi phải trả lời những câu hỏi cùng loại. Một điều nhỏ nhoi, nhưng là dấu hiệu rất tốt thể hiện sự vô tội của anh ta. “Phải. Tôi không tin sẽ gặp khó khăn gì. Mã số chủ của tôi sẽ cho tôi vào.”
Không, Eve nghĩ, mã số chủ của Roarke không phá vỡ được hệ thống an ninh cảnh sát. Chuyện đó sẽ đòi hỏi một mức độ khác, hoặc một chuyên viên về an ninh.
“Tôi cho là cô tin rằng kẻ nào đó không nằm trong bộ phận của cô đã vào căn hộ đó từ sau vụ án mạng.”
“Ta có thể giả định điều đó,” Eve đồng ý. “Ai phụ trách an ninh của anh, Roarke?”
“Tôi thuê Lorimar cho cả công ty lẫn ở nhà.” Roarke nâng ly. “Cách đó đơn giản hơn, vì tôi là chủ công ty.”
“Tất nhiên anh là chủ. Tôi cho là bản thân anh khá biết về an ninh.”
“Cô có thể nói tôi có mối quan tâm lâu dài đến những vấn đề an ninh. Đó là lý do tại sao tôi mua công ty này.” Roarke xúc món mì pasta rau thơm, đưa nĩa lên môi Eve và hài lòng khi cô nhận thức ăn. “Eve, tôi thèm thú nhận tất cả mọi chuyện, chỉ để quét cái vẻ không vui ra khỏi khuôn mặt cô và ngắm cô ăn với sự nhiệt tình đã khiến tôi rất thích thú lần trước. Nhưng bất kể những tội ác của tôi là gì, và rõ ràng là nhiều vô kể, thì chúng cũng không bao gồm tội giết người.”
Eve nhìn xuống đĩa của mình và bắt đầu ăn. Cô kiệt sức vì Roarke có thể thấy cô không hạnh phúc. “Anh có ý gì khi nói tôi là công việc?”
“Cô xem xét sự việc rất cẩn thận, và cô cân đo các tỷ lệ, lựa chọn. Cô không phải là một sinh vật ngẫu hứng, và mặc dù tôi tin cô có thể bị quyến rũ nếu ai đó biết chọn đúng thời điểm và cách tiếp cận, song điều đó cũng sẽ không thường xảy ra.”
Eve nhìn lên lần nữa. “Đó là điều anh muốn phải không, Roarke? Quyến rũ tôi ấy?”
“Tôi sẽ quyến rũ cô,” Roarke đáp trả. “Rủi thay đêm nay thì không. Hơn thế nữa, tôi muốn tìm ra điều gì khiến cô là cô. Và tôi muốn giúp cô đạt được điều cô cần. Ngay lúc này, điều cô cần là một kẻ giết người. Cô tự trách mình,” anh ta nói thêm. “Thế là dại dột và gây phiền.”
“Tôi không tự trách mình.”
“Nhìn vào gương đi,” Roarke lặng lẽ nói.
“Tôi không làm gì được,” Eve bùng nổ. “Tôi không làm được gì để ngăn chặn chuyện đó. Bất cứ chút gì về chuyện đó.”
“Cô được cho là có khả năng ngăn chặn chuyện đó, bất cứ chút gì về nó? Toàn bộ chuyện đó?”
“Đấy chính xác là điều tôi phải làm.”
Roarke nghiêng đầu. “Bằng cách nào?”
Eve lùi ra khỏi bàn. “Bằng cách khôn ngoan. Bằng cách đến kịp thời. Bằng cách làm công việc của tôi.”
Còn điều gì đó khác ở đây - Roarke trầm ngâm. Điều gì đó sâu xa hơn. Anh ta khép bàn tay lại trên bàn. “Chẳng phải đó là điều cô đang làm lúc này sao?”
Mọi hình ảnh lại tràn vào não bộ Eve. Toàn chết chóc. Toàn máu me. Toàn hủy hoại. “Lúc này họ chết rồi.” Và hương vị của điều đó đắng ngắt trong miệng cô. “Lẽ ra phải có điều gì đó tôi đã làm được để ngăn chặn chuyện này.”
“Để ngăn chặn một vụ giết người trước khi xảy ra, cô phải ở bên trong đầu kẻ giết người,” Roarke lặng lẽ nói. “Ai có thể sống với điều đó?”
“Tôi có thể sống với điều đó.” Eve quăng trả câu hỏi cho Roarke. Và nó hoàn toàn là sự thật. Cô có thể sống với bất cứ điều gì trừ thất bại. “Phục vụ và bảo vệ - đó không chỉ là nói suông, đó là lời hứa. Nếu không giữ được lời hứa, tôi chẳng là gì cả. Và tôi đã không bảo vệ được họ, bất cứ người nào trong số họ. Tôi chỉ có thể phục vụ họ sau khi họ đã chết. Khốn kiếp, cô ấy không hơn gì một đứa bé. Chỉ là một cô bé, và gã đã cắt cô bé thành nhiều mảnh. Tôi đã không đến kịp thời. Tôi đã không đến kịp thời, mà lẽ ra tôi phải thế.”
Hơi thở của Eve nghẹn thành tiếng nức nở khiến chính cô choáng váng. Đưa tay lên bịt miệng, Eve thả mình xuống sofa. “Chúa ơi,” là tất cả những gì cô thốt lên được. “Chúa ơi. Chúa ơi.”
Roarke bước đến bên Eve. Bản năng khiến anh ta nắm chặt cánh tay cô chứ không kéo cô lại gần. “Nếu cô không thể hoặc không trò chuyện với tôi thì phải nói với ai đó. Cô biết điều đó mà.”
“Tôi có thể lo được chuyện đó. Tôi...” Nhưng những từ ngữ còn lại trôi xuống cổ họng Eve khi anh ta lắc người cô.
“Điều đó khiến cô mất gì chứ?” Roarke hỏi. “Và nếu cô bỏ mặc sự việc thì mức tác động của nó đến bất cứ người nào là bao nhiêu? Cứ bỏ mặc trong một phút đi.”
“Tôi không biết.” Và Eve nhận ra có lẽ đây chính là nỗi sợ. Cô không chắc mình còn có thể nhặt lên tấm huy hiệu, vũ khí, hay cuộc sống của mình nếu để bản thân suy nghĩ quá sâu hoặc cảm xúc quá mạnh. “Tôi thấy cô bé,” Eve thốt lên trong một hơi thở sâu. “Tôi thấy cô bé bất cứ khi nào nhắm mắt hoặc ngừng tập trung vào việc cần làm.”
“Kể tôi nghe.”
Eve đứng lên, lấy ly rượu vang của cô và Roarke rồi quay về sofa. Hớp rượu dài làm dịu cổ họng khát khô của cô và ổn định những dây thần kinh tệ hại nhất. Chính sự mệt nhọc, cô tự cảnh báo bản thân, đã làm cô suy yếu tới mức không thể kiềm chế cảm xúc.
“Có cuộc gọi đến khi tôi ở cách đó chỉ nửa tòa nhà. Tôi vừa đóng hồ sơ một vụ khác, kết thúc tải dữ kiện. Thông báo phát đi gọi đơn vị gần nhất. Bạo lực gia đình - sự việc luôn luôn hỗn độn, nhưng tôi thực sự đang ở rất gần. Vì thế tôi tiếp nhận vụ việc. Vài người hàng xóm đã ra ngoài, tất cả đều nhao nhao lên tiếng.”
Cảnh tượng tái hiện với Eve, hoàn hảo như một cuốn băng quay chậm. “Một phụ nữ mặc áo ngủ đang khóc lóc. Mặt cô ta bị đánh đập, và một người hàng xóm đang cố gắng khâu vết rạch sâu trên tay nạn nhân. Cô ta đang chảy máu trầm trọng, vì thế tôi bảo họ gọi xe cứu thương. Cô gái luôn miệng nói, ‘Gã đã cướp con bé. Gã chiếm đoạt con của tôi’.”
Eve uống thêm một ly. “Cô ta chụp lấy tôi, máu chảy lên người tôi, gào thét khóc lóc, bảo tôi phải ngăn chặn gã, phải cứu con của cô ta. Lẽ ra tôi nên gọi lực lượng hỗ trợ nhưng tôi nghĩ không thể chờ. Tôi lên cầu thang và nghe thấy giọng gã đàn ông trước khi lên được tầng ba, nơi gã bị khóa nhốt bên trong. Gã đang nổi cơn thịnh nộ. Tôi nghĩ có nghe thấy giọng bé gái gào thét nhưng không chắc.”
Lúc ấy Eve nhắm mắt lại, cầu nguyện rằng cô đã sai lầm. Cô muốn tin rằng đứa trẻ đã chết từ trước, đã qua cơn đau. Để đến gần như thế, chỉ còn xa vài bước... Không, cô không thể sống với ý nghĩ đó.
“Khi đến bên cửa, tôi đã tuân theo đúng thủ tục tiêu chuẩn. Tôi đã lấy tên gã từ một người hàng xóm. Tôi gọi tên của gã và tên của đứa trẻ. Sử dụng các danh xưng như vậy được xem là có tính cá nhân hơn và thực tiễn hơn. Tôi tự giới thiệu và thông báo tôi đang tiến vào. Nhưng gã vẫn nổi cơn thịnh nộ. Tôi nghe tiếng đồ vật đổ vỡ. Lúc này tôi không nghe tiếng đứa trẻ nữa. Tôi nghĩ tôi đã biết. Trước khi phá cửa, tôi đã biết. Gã đã dùng dao nhà bếp chặt cô bé thành từng mảnh.”
Tay Eve run rẩy khi cô nâng ly lên lần nữa. “Có quá nhiều máu. Đứa bé quá nhỏ nhưng có quá nhiều máu. Trên sàn nhà, trên tường, trên khắp người gã. Tôi thấy máu vẫn còn đang nhỏ giọt từ lưỡi dao. Khuôn mặt cô bé quay về phía tôi. Khuôn mặt bé nhỏ với đôi mắt xanh. Như mắt búp bê.”
Eve lặng im trong giây lát, rồi cô đặt ly sang một bên. “Gã đàn ông quá căng thẳng nên không bị sửng sốt. Gã tiếp tục xông đến. Máu từ dao nhỏ xuống, tung tóe khắp người gã và gã tiếp tục xông đến. Vì thế tôi đã nhìn vào mắt, nhìn thẳng vào mắt gã. Và tôi đã giết chết gã.”
“Và hôm sau đó,” Roarke khẽ nói, “cô lao ngay vào cuộc điều tra án mạng.”
“Cuộc kiểm tra đã hoãn lại. Tôi sẽ dự kiểm tra trong một hai ngày nữa.” Eve cử động bờ vai. “Đám bác sĩ tâm thần, họ nghĩ đó là tình trạng cực độ. Tôi có thể làm cho họ nghĩ thế nếu buộc phải làm. Nhưng không đâu. Tôi phải giết chết gã đàn ông. Tôi có thể thừa nhận điều đó.” Cô nhìn thẳng vào mắt Roarke và biết có thể nói cho anh ta nghe điều cô đã không thể nói với chính mình. “Tôi muốn giết chết gã. Thậm chí có thể là cần được giết. Khi nhìn gã chết, tôi nghĩ gã sẽ không bao giờ ra tay với một đứa trẻ khác được nữa. Và tôi vui sướng khi mình là người đã ngăn chặn gã.”
“Cô nghĩ như thế là sai.”
“Tôi biết thế là sai. Tôi biết bất cứ khi nào một tay cớm có bất cứ thỏa mãn dù kiểu gì nhờ tình trạng cực độ, lúc ấy cô ta đã vượt qua lằn ranh.”
Roarke cúi mình ra trước để khuôn mặt họ sát vào nhau. “Tên đứa trẻ là gì?”
“Mandy.” Hơi thở của Eve giật mạnh một lần trước khi cô kiểm soát được nó. “Cô bé được ba tuổi.”
“Liệu cô có bị dằn vặt như thế này nếu hạ được gã trước khi gã kịp giết cô bé chăng?”
Eve há miệng, rồi khép lại lần nữa. “Tôi nghĩ sẽ không bao giờ biết được, phải không?”
“Có đấy, cô biết.” Roarke đặt tay mình lên tay Eve, quan sát cô nhăn mặt nhìn xuống hai bàn tay chạm nhau.
“Cô biết đấy, tôi đã trải qua hầu hết đời mình với nỗi ghét bỏ cảnh sát từ trong bản chất - vì lý do này hoặc lý do khác. Tôi thấy rất kỳ quặc vì đã gặp gỡ, trong hoàn cảnh lạ thường đến thế, một người mà tôi có thể tôn trọng và cùng lúc bị hấp dẫn.”
Eve lại nhướng mắt nhìn, và mặc dù nét nhăn mặt vẫn còn, cô không rút tay ra khỏi tay anh ta. “Đấy là một lời khen kỳ lạ.”
“Rõ ràng chúng ta có một quan hệ kỳ lạ.” Roarke đứng lên, kéo Eve đứng dậy. “Bây giờ cô cần đi ngủ.” Anh ta liếc về phía bữa tối mà Eve gần như chưa đụng đến. “Cô có thể hâm nóng lên khi nào thèm ăn lại.”
“Cảm ơn. Lần sau tôi sẽ biết ơn nếu anh chờ đến khi tôi về nhà rồi mới vào.”
“Có tiến triển,” Roarke thầm thì khi họ ra đến cửa. “Cô chấp nhận sẽ có lần sau.” Thoáng mỉm cười, anh ta nâng bàn tay mình vẫn nắm đưa lên môi. Roarke bắt gặp vẻ kháng cự, không an tâm và, anh ta nghĩ, một thoáng bối rối trong ánh mắt Eve khi anh ta lướt nụ hôn nhẹ lên các đốt ngón tay cô. “Hẹn lần sau,” Roarke nói, rồi đi khỏi.
Nhăn mặt, Eve chùi tay lên quần jean trong lúc đi về phòng ngủ. Cô cởi quần áo, bỏ chúng nằm lại bất cứ chỗ nào chúng rơi xuống. Cô lên giường, nhắm mắt và tự ép mình phải ngủ.
Eve chỉ vừa thiếp đi thì chợt nhớ ra Roarke chưa hề nói anh ta đã gọi điện thoại cho ai và anh ta đã phát hiện điều gì.

Chương trước Chương sau