Cái chết huy hoàng - Chương 14
Cái chết huy hoàng
Chương 14
Ngày đăng 26-10-2017
Tổng cộng 20 hồi
Đánh giá 9/10 với 19332 lượt xem
Eve lại thẩm vấn anh ta, trong một không gian ít thoải mái hơn, Phòng thẩm vấn C. Cuối cùng anh ta cũng dùng đến quyền được có luật sư, và ba luật sư mắt lạnh, mặc đồ kẻ, ngồi giăng hàng đằng sau khách hàng của mình, tại bàn thẩm vấn.
Eve ngầm gọi họ là Moe, Larry và Curly.
Rõ ràng Moe là người chịu trách nhiệm chính. Cô ta có giọng nói khàn, kiểu tóc hình cái bát xấu xí khiến Eve đặt cho cô ta cái tên ấy. Đồng nghiệp cô ta nói rất ít nhưng trông điềm tĩnh và thỉnh thoảng lại ghi chép gì đó có vẻ rất quan trọng vào quyển sổ pháp lý màu vàng mà các luật sư dường như không bao giờ thấy nhàm chán.
Curly, người có cái trán rộng nhăn nhúm, thỉnh thoảng lại gõ vài cái vào cuốn sổ của mình và thì thầm bí hiểm vào tai Larry.
“Trung úy Dallas.” Moe chống tay trên bàn, hai bàn tay với bộ móng xấu xí dài hàng mấy centimet. “Khách hàng của tôi tha thiết muốn hợp tác.”
“Anh ta đâu có vậy,” Eve nói, “vì chính cô đã thấy trong lần phỏng vấn đầu tiên rồi đấy. Sau khi rút lại lời khai ban đầu, khách hàng của cô thừa nhận đã rời hiện trường tội phạm và không khai báo tội phạm cho cơ quan chức năng.”
Moe thở dài. Âm thanh trống trải và thất vọng. “Tất nhiên, cô có thể cáo buộc ông Angelini với những sai sót đó. Ngược lại, chúng tôi sẽ cho đó là năng lực bị suy giảm, sốc, và sự tổn thương tình cảm do việc mẹ của ông ấy bị giết gần đây. Điều này sẽ lãng phí thời gian của quan tòa, và tiền bạc của người đóng thuế.”
“Tôi chưa buộc tội khách hàng của cô về những sai sót đó... Chúng ta đang xử lý một vấn đề lớn hơn ở đây.”
Curly nguệch ngoạc viết gì đó, chuyển tờ giấy cho Larry đọc. Hai người thầm thì với nhau và trông rất trầm trọng.
“Cô đã xác nhận cuộc hẹn của khách hàng của tôi ở Kênh 75.”
“Đúng, anh ta có một cuộc hẹn, anh ta hủy nó lúc mười một giờ ba lăm phút. Thật lạ là năng lực bị suy giảm và sự tổn thương tình cảm của anh ta vẫn chưa đến mức khiến anh ta lơ là chuyện làm ăn.” Trước khi Moe có thể nói tiếp, Eve quay sang nhìn chằm vào Angelini. “Anh biết Nadine Furst?”
“Tôi biết cô ta là ai. Tôi thấy cô ta trên truyền hình.” Anh ta dè đặt, quay sang tham vấn Moe. Sau một lát, anh ta gật đầu. “Tôi đã gặp cô ta vài lần, xã giao, và có nói chuyện một chút với cô ta sau cái chết của mẹ tôi.”
Eve đã biết tất cả điều đó, và bao vây con mồi. “Tôi chắc anh đã xem các phóng sự của cô ta. Anh có lý do để gặp, vì cô ta đã đưa tin vụ giết người gần đây. Vụ giết mẹ anh.”
“Trung úy, khách hàng của tôi quan tâm đến tin tức về cái chết của mẹ ông ấy thì có liên quan gì đến vụ giết cô Kirski?”
“Tôi đang tự hỏi đây. Anh đã xem các phóng sự của Nadine Furst trong vài tuần qua, anh Angelini.”
“Tất nhiên.” Anh ta lấy lại vẻ khinh khỉnh. “Cô xuất hiện trên truyền hình khá nhiều, Trung úy.”
“Điều đó khiến anh bận tâm à?”
“Tôi nghĩ thật kinh khủng khi một công chức, được thành phố trả lương, lại tìm kiếm danh tiếng thông qua bi kịch.”
“Nghe như nó làm anh tức tối,” Eve nhún vai nói. “Cô Furst cũng gây được nhiều danh tiếng từ đó.”
“Ai cũng biết người như cô ta sử dụng nỗi đau của người khác làm sự thăng tiến cho mình.”
“Anh không thích việc cô ta đưa tin?”
“Trung úy,” Moe nói với sự kiên nhẫn rõ ràng đang kéo căng ra. “Ý cô là gì?”
“Đây không phải phiên tòa, chưa. Tôi không cần đưa ra luận điểm gì cả. Anh có bực mình vì việc đưa tin không, anh Angelini? Có tức giận không?”
“Tôi...” Anh ta ngừng lại trước cái nhìn sắc bén của Moe. “Tôi xuất thân từ một gia đình danh tiếng,” anh ta nói thận trọng hơn. “Chúng tôi đã quen với chuyện như thế.”
“Chúng ta có thể quay lại vấn đề chính được chứ,” Moe đề nghị.
“Đây là vấn đề chính. Louise Kirski đã mặc áo mưa của Nadine Furst khi cô ta bị giết. Anh biết tôi nghĩ gì không, anh Angelini? Tôi nghĩ kẻ giết người đánh nhầm mục tiêu. Tôi nghĩ hắn ta đang chờ Nadine, và Louise tình cờ chọn nhầm thời điểm để ra ngoài mưa mua thuốc lá.”
“Điều đó chẳng can hệ gì đến tôi cả.” Anh ta vụt nhìn về phía luật sư của mình. “Vẫn chẳng có gì liên quan tới tôi cả. Tôi nhìn thấy sự việc. Vậy thôi.”
“Anh bảo đó là một người đàn ông. Hắn trông thế nào?”
“Tôi không biết. Tôi không nhìn rõ hắn, hắn quay lưng về phía tôi. Chuyện xảy ra quá nhanh.”
“Nhưng anh đã nhìn đủ lâu để biết đó là đàn ông.”
“Tôi cho là thế.” Anh ta ngừng lại, cố gắng kiểm soát hơi thở trong khi Moe đang thì thầm vào tai. “Lúc đó trời mưa,” anh ta bắt đầu. “Tôi cách xa mấy mét, ngồi trong xe.”
“Anh nói anh thấy mặt nạn nhân.”
“Ánh đèn, cô ta quay đầu nhìn về phía ánh đèn khi anh ta - hay khi kẻ giết người - đến chỗ cô ta.”
“Và kẻ giết người này, có lẽ là đàn ông, kẻ thình lình xuất hiện. Hắn ta cao thấp già trẻ thế nào?”
“Tôi không biết. Trời tối quá.”
“Anh nói có ánh đèn.”
“Chỉ là một vòng ánh sáng. Hắn ta đứng trong bóng đen. Hắn ta mặc đồ đen,” David chợt nói sôi nổi. “Chiếc áo khoác đen, dài... và đội mũ, chiếc mũ trùm kín.”
“Thật phù hợp. Hắn mặc đồ đen. Thật độc đáo.”
“Trung úy, tôi không thể khuyên khách hàng của mình tiếp tục hợp tác nếu cô vẫn giữ kiểu mỉa mai ấy.”
“Khách hàng của cô can hệ quá sâu. Sự mỉa mai của tôi đâu có đáng để anh ta bận tâm. Chúng tôi có ba yếu tố quan trọng. Phương tiện, động cơ, cơ hội.”
“Cô chẳng có gì ngoài sự thừa nhận của khách hàng của tôi rằng ông ấy đã chứng kiến vụ giết người. Hơn nữa,” Moe nói tiếp, gõ bộ móng tay nguy hiểm lên bàn, “cô hoàn toàn không thể liên hệ ông ấy với những vụ giết người khác. Cái cô có, Trung úy, là một kẻ điên ngoài tầm kiểm soát, và một nhu cầu ghê gớm muốn xoa dịu cấp trên của cô và công chúng bằng một vụ bắt bớ. Kẻ đó không phải là khách hàng của tôi.”
“Chúng ta phải xem xét điều đó. Giờ...” Điện thoại của cô kêu bíp bíp, hai tiếng, tín hiệu từ Feeney. Cô thấy hồi hộp, và để che giấu, cô nở một nụ cười mỉa mai. “Xin lỗi, tôi sẽ quay lại ngay.”
Cô bước ra khỏi phòng, vào hành lang. Đằng sau cô, qua tấm gương một chiều, một nhóm người đang túm tụm bàn bạc. “Cho tôi tin tốt đi, Feeney. Tôi muốn bắt tên khốn này.”
“Tin tốt à?” Feeney bóp cằm. “À, có lẽ cô thích cái này. Yvonne Metcalf đang đàm phán với anh bạn của chúng ta trong kia. Cuộc đàm phán lén lút.”
“Về việc gì?”
“Vai chính trong một bộ phim. Tất cả chuyện này hoàn toàn bí mật vì hợp đồng của cô ta với Tune In chưa hết hạn. Cuối cùng tôi ép đại diện của cô ta phải khai. Nếu mọi chuyện trót lọt, cô ta sẽ sẵn lòng bỏ bộ phim sitcom kia. Nhưng bọn họ sẽ phải đặt cọc trước, bảo đảm một thỏa thuận hợp tác trong ba bộ phim, phát hành khắp thế giới, và hai mươi giờ quảng cáo liên tục.”
“Cô ta có vẻ đòi hỏi nhiều nhỉ.”
“Cô ta đang chèn ép hắn. Theo tôi hiểu từ những gì người đại diện nói thì hắn ta cần Metcalf để đảm bảo một số hỗ trợ tài chính, nhưng cô ta lại muốn tiền đặt cọc ngay từ đầu. Hắn đang đôn đáo để có được thỏa thuận và cứu được dự án của hắn.”
“Hắn biết cô ta. Và cô ta lại nắm phần kiểm soát.”
“Theo người đại diện đó, hắn đến gặp riêng Metcalf, vài lần. Họ đã hai lần nói chuyện trực tiếp trong căn hộ của cô ta. Hắn khá háo hức, nhưng Metcalf cười trừ. Cô ta nghĩ rằng hắn sẽ đổi ý.”
“Tôi thích lắm khi chuyện này lại rơi vào đúng chỗ.” Cô quay lại, nhìn Angelini qua tấm kính. “Chúng ta có được một mối liên hệ rồi, Feeney. Hắn biết tất cả nạn nhân.”
“Nhưng hắn ở gần phía bờ biển khi Metcalf bị giết.”
“Ông muốn cá bao nhiêu việc hắn có máy bay riêng? Ông biết cái tôi học được từ Roarke không, Feeney? Chuyện đi máy bay không phải khó khăn gì nếu ông có tiền, và ông sở hữu phương tiện. Không, trừ phi hắn xuất hiện với mười nhân chứng đang bợ đít hắn khi Metcalf bị giết, tôi tóm được hắn rồi. Xem hắn ta lo lắng nào,” cô lẩm nhẩm khi quay lại phòng thấm vấn.
Cô ngồi xuống, khoanh tay trên bàn, nhìn vào mắt Angelini. “Anh biết Yvonne Metcalf.”
“Tôi...” Mất tự chủ, David giật giật cổ áo. “Hẳn rồi, tôi... ai mà không biết cô ta.”
“Anh có chuyện làm ăn với cô ta, đã gặp riêng cô ta, từng đến nhà cô ta.”
Đây rõ ràng là tin mới đối với Moe, cô nàng nhe răng, giơ một tay lên. “Chờ một lát, Trung úy. Tôi muốn nói chuyện riêng với khách hàng của mình.”
“Được thôi.” Eve nghe theo, đứng lên. Ở bên ngoài, cô quan sát sự việc diễn ra qua khung kính, và nghĩ thật tiếc là pháp luật ngăn cấm cô mở loa để nghe họ nói gì.
Tuy nhiên, cô có thể thấy Moe phóng hàng loạt câu hỏi vào David và đánh giá câu trả lời lắp bắp của anh ta trong khi Larry và Curly cứ khó đăm đăm và viết lia lịa vào sổ.
Moe lắc đầu trước một trong các câu trả lời của David, chọc vào người anh ta bằng một trong những móng tay đỏ chót chết người của mình. Eve mỉm cười khi Moe đưa tay ra hiệu cho cô quay lại phòng.
“Khách hàng của tôi sẵn sàng khai rằng ông ấy quen biết Yvonne Metcalf, ở mức độ công việc.”
“Thế à.” Lần này Eve dựa hông lên bàn. “Yvonne Metcalf có khiến anh đau khổ không, anh Angelini?”
“Chúng tôi đang đàm phán.” Anh ta chắp hai bàn tay lại, vặn siết. “Nghệ sĩ tài năng khi tham gia một dự án thường hay đòi trời đòi biển. Chúng tôi... sắp đạt được thỏa thuận.”
“Anh đã đến nhà riêng gặp cô ta. Có tranh cãi không?”
“Chúng tôi... tôi... chúng tôi gặp nhau ở nhiều nơi. Nhà cô ta là một trong những nơi đó. Chúng tôi thảo luận các điều kiện và cơ hội.”
“Anh ở đâu, anh Angelini, vào đêm Yvonne Metcalf bị giết?”
“Tôi phải kiểm tra nhật ký,” anh ta nói với một sự tự chủ đáng ngạc nhiên. “Nhưng tôi tin là mình ở New Los Angeles, khu liên hợp Planet Hollywood. Tôi ở đó mỗi khi đến thành phố.”
“Và anh đã ở đâu trong khoảng, à, từ bảy giờ đến nửa đêm, giờ West Coast?”
“Tôi không thể nói được.”
“Anh sẽ phải nói đấy, anh Angelini.”
“Chắc là ở trong phòng tôi. Tôi có nhiều công chuyện phải xem xét. Bản thảo cần sửa lại.”
“Bản thảo anh soạn cho cô Metcalf.”
“Đúng.”
“Và anh làm việc một mình?”
“Tôi thích ở một mình khi viết. Tôi đã viết bản thảo, cô biết đấy.” Anh ta hơi đỏ mặt, màu sắc ánh lên từ cổ áo. “Tôi dành nhiều thời gian và nỗ lực để chuẩn bị cho nó.”
“Anh có máy bay không?”
“Một chiếc máy bay. Hiển nhiên, tôi... tôi...”
“Máy bay của anh ở New Los Angeles?”
“Đúng, tôi...” Mắt anh ta trợn tròn và đờ đẫn khi nhận ra ẩn ý. “Cô không thể thật sự tin điều này!”
“David, ngồi xuống.” Moe nói khi anh ta luýnh quýnh đứng lên. “Anh đâu thể nào thực sự tin thế được!”
“Cô ta nghĩ tôi giết họ. Thật điên rồ. Mẹ của tôi, lạy Chúa. Vì lý do gì? Lý do gì chứ?”
“Ồ, tôi có vài ý tưởng. Chúng ta sẽ xem liệu chuyên gia tâm lý có đồng ý với tôi không.”
“Khách hàng của tôi không có nghĩa vụ phải kiểm tra tâm lý.”
“Tôi nghĩ cô sẽ khuyên anh ta làm thế.”
“Cuộc thẩm vấn này,” Moe nói thẳng thừng, “chấm dứt.”
“Được thôi.” Eve đứng dậy, thích thú khoảnh khắc khi mắt cô bắt gặp mắt David. “David Angelini, anh bị bắt. Anh bị buộc tội rời bỏ hiện trường tội phạm, cản trở công lý, và cố gắng hối lộ nhân viên cảnh sát.”
Anh ta lao vào cô, và thật nực cười, Eve nghĩ, là lại nhằm đến cổ họng cô. Cô đợi cho đến khi tay anh ta gần sát cổ họng mình, mắt anh ta lồi ra tức tối, thì mới hạ gục anh ta.
Lờ đi mệnh lệnh phát ra từ cô luật sư, Eve ghì lên anh ta. “Chúng tôi sẽ không thèm thêm vào tội hành hung cảnh sát và chống lại lệnh bắt. Tôi không nghĩ chúng tôi sẽ cần đến nó. Giam anh ta lại,” cô ra lệnh cho mấy tay cảnh sát gác cửa.
“Hay lắm Dallas,” Feeney chúc mừng khi họ nhìn David bị giải đi.
“Hy vọng phòng Công tố cũng nghĩ vậy, đủ để không cho bảo lãnh. Chúng ta phải giữ và tra khảo hắn. Tôi muốn buộc tội hắn giết người cấp độ một, Feeney. Tôi rất muốn.”
“Chúng ta gần tới rồi, cô bé.”
“Chúng ta cần vật chứng. Chúng ta cần cái vũ khí chết tiệt đó, máu, các đồ vật. Hồ sơ tâm lý của Mira sẽ giúp ích, nhưng tôi không thể đưa ra cáo buộc mà không có vật chứng.” Hết kiên nhẫn, cô xem đồng hồ. “Sẽ không mất nhiều thời gian để có lệnh khám xét, ngay cả khi bọn luật sư ngăn cản.”
“Cô không ngủ bao lâu rồi?” Feeney thắc mắc. “Tôi có thể đếm vòng thâm quầng dưới mắt cô.”
“Đủ lâu để vài tiếng nữa không thành vấn đề. Ông có muốn đi uống một chút trong khi chúng ta chờ lệnh?”
Ông ta đặt bàn tay vỗ về lên vai cô. “Tôi nghĩ cả hai chúng ta sẽ cần đấy. Chỉ huy biết tin rồi. Ông ấy muốn gặp chúng ta, Dallas. Ngay bây giờ.”
Cô day ngón tay vào giữa lông mày. “Vậy thì chúng ta cùng tới đó. Và làm hai ly sau khi chúng ta xong việc.”
Whitney không phí thời giờ. Ngay khi Eve và Feeney bước vào phòng ông, ông như nướng chín cả hai người bằng cái nhìn chằm chằm. “Cô đã bắt David để thẩm vấn.”
“Tôi đã làm thế, thưa Chỉ huy.” Eve tiến thêm một bước để chịu trận. “Chúng tôi có hình quay anh ta ở máy an ninh cổng của Kênh 75 vào thời điểm vụ giết Louise Kirski.” Cô không dừng lại, mà lưu loát trình bày báo cáo của mình, giọng nói hoạt bát, ánh mắt điềm tĩnh.
“David nói nó chứng kiến vụ giết người.”
“Anh ta nói đã thấy ai đó, có lẽ đàn ông, mặc áo khoác đen dài và đội mũ, tấn công Kirski, rồi chạy về phía đường Ba.”
“Và nó lo sợ,” Whitney thêm vào, vẫn giữ bình tĩnh. Tay ông vẫn để yên trên bàn. “Rời hiện trường không khai báo về sự việc.” Whitney có lẽ đang rủa thầm, trong lòng ông có lẽ đang sôi sục, nhưng mắt ông vẫn lạnh lùng, khắc nghiệt điềm tĩnh. “Đấy không phải là phản ứng không điển hình của một nhân chứng đối với một vụ phạm tội nghiêm trọng.”
“Anh ta chối đã có mặt ở hiện trường,” Eve nói bình tĩnh. “Cố che giấu, hối lộ. Anh ta đã có cơ hội, Chỉ huy. Và anh ta có liên quan đến cả ba nạn nhân. Anh ta biết Metcalf, làm việc với cô ta trong một dự án, từng đến nhà cô ta.”
Phản ứng duy nhất của Whitney là cuộn ngón tay, rồi duỗi ra. “Động cơ, Trung úy.”
“Trước hết là tiền,” cô nói. “Anh ta gặp khó khăn tài chính và sẽ được giải quyết sau khi di chúc của mẹ anh ta được chứng thực. Các nạn nhân, hay ở trường hợp thứ ba, nạn nhân bị nhằm vào, tất cả đều là phụ nữ mạnh mẽ trong mắt công chúng. Tất cả, ở những phương diện nhất định, đều khiến anh ta khó chịu. Trừ phi luật sư của anh ta cố ngăn cản, Bác sĩ Mira sẽ kiểm tra anh ta, xác định tình trạng cảm xúc và tâm lý của anh ta, chỉ số xác suất về khuynh hướng bạo lực của anh ta.”
Cô nghĩ lại sức ép bàn tay anh ta quanh cổ cô và nhận định xác suất sẽ khá cao.
“Nó không ở New York trong hai vụ giết người đầu tiên.”
“Thưa Chỉ huy.” Cô thoáng thất vọng, nhưng nén lại. “Anh ta có máy bay riêng. Anh ta có thể đi ngay đến bất cứ đâu. Làm giả các kế hoạch bay cũng thật đơn giản. Tôi chưa thể cáo buộc anh ta về tội giết người, nhưng tôi muốn giữ anh ta cho đến khi chúng tôi thu thập thêm bằng chứng.”
“Cô định giam giữ nó về cáo buộc rời bỏ hiện trường tội phạm và hối lộ?”
“Đó là lý do xác đáng để bắt giữ, thưa Chỉ huy. Tôi đang đề nghị lệnh khám xét. Khi chúng ta tìm thấy bất cứ vật chứng nào...”
“Nếu,” Whitney xen ngang. Giờ ông đã đứng lên, không thể ngồi đằng sau bàn nữa. “Đó là một sự khác biệt rất lớn, Dallas. Không có vật chứng, cô không thể cáo buộc nó giết người được.”
“Đó là lý do anh ta chưa bị cáo buộc giết người.” Cô đặt một bản in lên bàn. Cô và Feeney đã tranh thủ đảo qua phòng cô để tính xác suất trên máy. “Anh ta biết hai nạn nhân đầu tiên và Nadine Furst, có mối liên hệ với họ, đã ở hiện trường vụ giết người thứ ba. Chúng tôi nghi ngờ Towers đang che giấu cho ai đó khi bà ấy xóa cuộc gọi cuối trên điện thoại của bà. Bà ấy hẳn đã bao che cho con trai mình. Và mối quan hệ giữa họ căng thẳng do anh ta đánh bạc và bà ấy từ chối giúp đỡ. Với dữ liệu đã biết, xác suất có tội là 83,1%.”
“Cô chưa tính đến việc nó không có khả năng thực hiện kiểu bạo lực đó.” Whitney đặt tay lên bàn và rướn người ra trước. “Cô chưa tính đến yếu tố đó vào kết quả, đúng không, Trung úy? Tôi biết David Angelini, Dallas. Tôi biết nó rõ như biết con cái của tôi. Nó không phải một tên giết người. Nó khờ khạo, có lẽ vậy. Nó yếu đuối, có lẽ vậy. Nhưng nó không phải một kẻ giết người máu lạnh.”
“Đôi khi yếu đuối và khờ khạo cũng sinh ra chuyện. Chỉ huy, tôi xin lỗi. Tôi không thể thả anh ta.”
“Cô có nghĩ một chút nào về hệ quả tác động đến nó khi nó bị giam giữ không? Khi biết rằng nó bị tình nghi là kẻ giết chết mẹ đẻ?” Không còn lựa chọn nào khác cho ông, Whitney nghĩ, ngoài cầu khẩn. “Tôi không thể chối bỏ rằng nó là đứa hư hỏng. Cha nó muốn mang lại những gì tốt nhất cho nó và Mirina, và ngắm nhìn chúng đón nhận. Từ bé nó quen đòi hỏi, quen có được thứ nó muốn một cách đơn giản. Đúng thế, cuộc sống của nó thật dễ dàng, thuận lợi, thậm chí quá được nuông chiều. Nó đã mắc sai lầm, lỗi lầm trong nhận định, và chúng đã được giải quyết cho nó. Nhưng nó ác độc, Dallas. Không bạo lực. Tôi biết nó.”
Giọng Whitney không cao lên, mà ngân vang đầy cảm xúc. “Cô sẽ không bao giờ thuyết phục được tôi rằng David cầm dao cắt ngang cổ mẹ nó. Tôi đề nghị cô xem xét, hoãn việc lập hồ sơ tội phạm và thả nó ra theo bảo lãnh.”
Feeney định nói, nhưng Eve lắc đầu. Ông ta có thể ở cấp bậc cao hơn cô, nhưng cô là điều tra chính. Cô được giao trọng trách. “Ba phụ nữ đã chết, thưa Chỉ huy. Chúng ta đang giữ một kẻ tình nghi. Tôi không thể làm điều ông đang yêu cầu. Chỉ huy chọn tôi làm điều tra viên chính bởi vì ông biết tôi sẽ không làm như vậy.”
Ông xoay người và đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ. “Lòng thương người không phải thế mạnh của cô, phải không, Dallas?”
Cô nhăn mặt, nhưng không nói gì.
“Ông nhầm rồi, Jack,” Feeney nóng nảy lên tiếng. “Và nếu ông định chỉ trích cô ấy thì ông sẽ phải chỉ trích cả tôi nữa, vì tôi đứng về phía Dallas trong chuyện này. Chúng tôi có đủ lý lẽ để bắt giam anh ta vì những sai phạm nhỏ, để anh ta khỏi tự do đi lại, đó là điều chúng tôi đang làm.”
“Cô sẽ hủy hoại nó.” Whitney quay lại. “Nhưng đó không phải vấn đề của cô. Cô sẽ có lệnh khám, và cô tiến hành khám xét. Nhưng với tư cách là Chỉ huy, tôi ra lệnh cho cô phải làm vụ này công khai. Cô tiếp tục theo dõi. Nộp báo cáo lên bàn tôi lúc mười bốn giờ.” Ông vụt nhìn lần cuối sang Dallas. “Giải tán.”
Cô bước ra, ngạc nhiên cảm thấy chân mình như thủy tinh: mong manh, dễ vỡ, có thể bị tan tành với một vết quệt tay bất cẩn.
“Ông ấy mất bình tĩnh, Dallas,” Feeney nói, níu cánh tay cô. “Ông ấy đang tổn thương và trút bực dọc lên cô.”
“Không tồi lắm.” Giọng cô dữ dội và sắc lạnh. “Lòng thương người không phải là điểm mạnh của tôi, đúng không? Tôi chẳng biết quái gì về quan hệ gia đình và lòng trung thành cả, đúng không?”
Khó chịu, Feeney đá chân. “Nào Dallas, cô không định xem đấy là chuyện cá nhân chứ.”
“Không ư? Ông ấy ủng hộ tôi rất nhiều lần. Giờ ông ấy bảo tôi đứng về phía ông ấy, và tôi phải nói xin lỗi, không đâu. Là chuyện cá nhân khốn kiếp đấy, Feeney.” Cô xua tay ông ta. “Lần sau đi uống nhé. Giờ tôi không thoải mái.”
Không biết làm gì, Feeney cho tay vào túi. Eve quay bước theo một hướng, viên Chỉ huy vẫn đằng sau cánh cửa hướng ngược lại. Feeney buồn bã đứng giữa họ.
Eve trực tiếp giám sát việc khám xét ngôi nhà đá nâu của Marco Angelini. Cô không cần ở đó. Nhân viên khám xét biết việc của họ, và thiết bị của họ tốt trong chừng mực ngân sách cho phép. Nhưng, cô vẫn phun thuốc lên tay, đi ủng, và vào ngôi nhà ba tầng để tìm bất cứ cái gì có liên quan đến vụ án, hoặc, nghĩ đến khuôn mặt Whitney, phá vỡ vụ án.
Marco Angelini vẫn ở trong nhà. Vì là chủ nhà và là cha của kẻ tình nghi, ông ta có cái quyền ấy. Eve lờ đi sự có mặt của ông ta, cũng như lờ đi đôi mắt xanh lạnh lùng theo dõi từng cử động của cô, vẻ phờ phạc trên mặt ông ta, sự co giật trên cằm ông ta.
Một nhân viên khám xét dùng máy cảm ứng cầm tay tìm rất kỹ tủ đồ của David để kiếm vết máu. Trong khi ông ta làm việc, Eve tỉ mỉ tìm kiếm phần còn lại của căn phòng.
“Có thể hắn đã vứt vũ khí,” nhân viên khám xét bình luận. Ông ta là một cựu binh già, răng vẩu, có biệt hiệu Beaver. Ông ta quét máy cảm ứng, dây đeo máy quấn bên vai trái, rủ xuống chiếc áo khoác thể thao giá cả nghìn đô.
“Hắn ta giết ba phụ nữ với cùng một vũ khí,” Eve trả lời, nói với chính cô hơn là nói cho Beaver nghe. “Phòng thí nghiệm xác nhận. Sao giờ hắn lại vứt đi?”
“Có lẽ hắn xong việc rồi.” Máy cảm ứng chuyển từ âm thanh rì rì sang một tiếng bíp. “Chỉ là một chút dầu salad,” Beaver thông báo. “Dầu ô liu sống. Dính vào chiếc cà vạt đắt tiền của hắn ta. Có lẽ hắn xong việc rồi,” Beaver nhắc lại.
Ông ta ngưỡng mộ các thám tử, từng có tham vọng trở thành thám tử. Công việc gần nhất với mơ ước ấy mà ông đã làm là kỹ thuật viên hiện trường. Nhưng ông đọc tất cả các câu chuyện trinh thám có trên đĩa cứng.
“Cô thấy đấy, số ba giống như một con số bí ẩn. Một con số quan trọng.” Mắt ông ta đanh lại đằng sau cặp kính màu khi mắt thần phát hiện một vết nhỏ bột tan trên cổ tay áo. Ông ta nói tiếp, hâm nóng chủ đề. “Kẻ này giết ba phụ nữ, những người hắn biết, xuất hiện rất nhiều trên truyền hình. Có lẽ hắn ham muốn họ.”
“Nạn nhân đầu tiên là mẹ anh ta.”
“Này.” Beaver dừng lại đủ lâu để quay sang liếc nhìn Eve. “Cô chưa bao giờ nghe nói đến Oedipus à? Gã người Hy Lạp, cô biết đấy, cũng ham muốn mẹ của anh ta. Dù sao, hắn đã giết ba người, rồi vứt vũ khí và bộ quần áo hắn mặc khi giết họ. Tuy nhiên, gã này có đủ quần áo cho sáu người mặc.”
Eve nhíu mày, bước về tủ quần áo rộng rãi, nhìn giỏ đựng đồ tự động, ngăn kéo gắn động cơ. “Hắn ta thậm chí không sống ở đây.”
“Gã này giàu thật?” Với Beaver, điều đó giải thích tất cả. “Có vài bộ đồ hắn chưa bao giờ mặc. Cả giày nữa.”
Ông ta cúi xuống, nhặt một đôi ủng da, lật ngược lại. “Sạch tinh, thấy chưa?” Ông ta quét máy cảm ứng lên đế giày chưa hề trầy xước. “Không bụi bẩn, không tì vết, không sợi vải.”
“Điều đó chỉ khiến hắn mang tội quá nuông chiều bản thân. Khỉ thật, Beaver, hãy tìm vết máu.”
“Tôi đang tìm đây. Có lẽ hắn vứt cả chiếc áo đã mặc rồi.”
“Ông là người lạc quan thực sự đấy, Beaver.”
Bực mình, cô quay sang chiếc bàn sơn bóng hình chữ U và bắt tay lần tìm trong các ngăn. Cô sẽ mang theo mấy cái đĩa về mở trên máy tính riêng của cô. Chúng có thể mang lại may mắn và cho ra một số thư trao đổi giữa David Angelini và mẹ anh ta hoặc Metcalf. Hoặc may mắn hơn, cô nghĩ, tìm được đoạn nhật ký dông dài mô tả các vụ giết người.
Hắn ta để chiếc ô ở chỗ quái nào nhỉ? cô tự hỏi. Chiếc giày nữa? Cô không biết liệu những nhân viên khám xét ở New Los Angeles hoặc những người ở châu Âu có may mắn hơn không. Ý nghĩ phải lần lại mà tìm kiếm tất cả căn nhà nhỏ nhắn, ấm cúng và những chỗ lẩn trốn xa xỉ của David Angelini khiến cô thấy như mắc phải một ca táo bón nặng.
Rồi cô tìm được con dao.
Thật quá đơn giản. Mở ngăn kéo giữa của bàn làm việc, và nó nằm đó. Dài, mỏng và chết người. Cán dao rất đẹp, có lẽ được làm bằng ngà voi thứ thiệt, trông nó giống một món đồ cổ hoặc một thứ hung khí quốc tế. Săn ngà voi, hoặc mua nó dưới bất cứ hình thức nào đều được xem là phi pháp trên trái đất từ cách đây hơn nửa thế kỷ, sau khi loài voi châu Phi gần như tuyệt chủng.
Eve không phải tay chơi đồ cổ, cũng không phải chuyên gia tội phạm môi trường, nhưng kiến thức pháp y của cô đủ cho cô biết rằng hình dạng và độ dài của lưỡi dao là phù hợp.
“A ha.” Ca táo bón đã biến đi, như một người khách đen đủi. Thay vào đó là sự thành công thấy rõ. “Có lẽ rốt cuộc ba không phải là con số ma thuật đối với anh ta.”
“Hắn giữ nó? Tên khốn.” Thất vọng vì sự ngu ngốc của một kẻ giết người, Beaver lắc đầu. “Gã này ngu thật.”
“Quét thử nó xem,” cô ra lệnh, đưa con dao cho ông ta.
Beaver đưa thân máy quét, chuyển chương trình từ chế độ dò tìm trên quần áo. Sau một chút điều chỉnh thấu kính, ông ta rà cái đầu hình phễu của thiết bị lên con dao. Máy quét kêu bíp bíp đầy hữu ích.
“Có cái khỉ gì đấy,” Beaver lẩm bẩm, những ngón tay mập mạp của ông ta thao tác trên nút điều khiển giống như nghệ sĩ dương cầm lướt trên phím đàn. “Vải - có lẽ là giấy. Một dạng chất dính. Dấu vân tay trên cán. Cô muốn in ra không?”
“Có.”
“Rồi.” Máy quét nhả ra một tờ giấy vuông lấm chấm dấu vân tay. “Lật nó lại. Và đây rồi. Máu đây. Không nhiều lắm.” Ông ta nhíu mày, rà ống phễu dọc theo lưỡi dao. “Sẽ may mắn nếu đủ để phân loại, chứ chưa nói đến làm DNA.”
“Ông vẫn có cái vẻ khách quan đó, Beaver. Máu lâu chưa?”
“Thôi nào, Trung úy.” Đằng sau mắt kính cảm biến, mắt ông ta mở lớn và hoài nghi. “Cô biết tôi không thể trả lời được nếu dựa vào máy xách tay. Phải tịch thu nó. Điều duy nhất mà cái máy nhỏ nhắn này làm được là nhận dạng. Không có da,” ông ta tuyên bố. “Sẽ tốt hơn nếu cô có mẫu da.”
“Tôi sẽ kiểm tra máu.” Khi cô niêm phong con dao làm bằng chứng, một cử động khiến cô để mắt. Cô nhìn lên, vào phía bóng tối, cặp mắt đáng nguyền rủa của Marco Angelini.
Ông ta liếc xuống con dao, rồi nhìn lên mặt cô. Điều gì đó thoáng qua trong mắt ông ta, điều gì đó thình lình khiến cơ mặt ông ta giật lên.
“Tôi muốn gặp cô một phút, Trung úy Dallas.”
“Tôi không thể cho ông lâu hơn thế.”
“Không lâu đâu.” Mắt ông ta liếc nhìn Beaver, rồi nhìn lại con dao Dallas đã cho vào túi. “Gặp riêng.”
“Được.” Cô gật đầu ra hiệu cho tay cảnh sát đang đứng gần Angelini. “Bảo một người trong đội đến đây và hoàn tất việc lục soát.” Cô ra lệnh cho Beaver, rồi đi theo Angelini ra khỏi phòng.
Ông quay về phía bậc thềm hẹp, trải thảm, tay ông ta bám dọc trên lan can bóng loáng khi bước lên. Đến đầu cầu thang, ông ta rẽ phải và bước vào một căn phòng.
Một văn phòng, Eve nhận ra là vậy. Ánh nắng buổi chiều rực rỡ. Ánh sáng rọi vào phản chiếu trên bề mặt thiết bị liên lạc, dội vào và ánh lên từ chiếc bàn bán nguyệt đen sẫm và mượt mà, rọi vào và tụ lại trên bề mặt sàn nhà sáng bóng.
Như thể khó chịu vì cường độ ánh sáng, Angelini nhấn công tắc khiến các cửa sổ chuyển sang màu hổ phách. Giờ căn phòng đã có bóng tối ở các gờ tường vàng nhạt.
Angelini bước thẳng đến một bức tường và yêu cầu một ly whisky pha đá. Ông ta cầm ly rượu vuông trong tay, nhấp một ngụm từ tốn.
“Cô tin là con trai tôi giết mẹ nó và hai phụ nữ kia.”
“Con trai ông được xét hỏi về những cáo buộc đó, ông Angelini. Anh ta bị tình nghi. Nếu ông có câu hỏi nào về thủ tục, ông nên nói chuyện với luật sư của anh ta.”
“Tôi đã nói chuyện với họ.” Ông ta lại hớp rượu. “Họ tin rằng có nhiều khả năng cô sẽ buộc tội nó, nhưng nó sẽ không bị kết án.”
“Điều đó tùy thuộc vào ban bồi thẩm.”
“Nhưng cô nghĩ là nó sẽ bị kết tội.”
“Ông Angelini, nếu và khi tôi đã bắt con trai ông và cáo buộc anh ta tội giết ba người, cấp độ một, thì đó là bởi tôi tin anh ta sẽ bị truy tố, xét xử, kết án về những tội đó, và rằng tôi có bằng chứng để đảm bảo sự kết án đó.”
Ông ta nhìn vào cái túi dã chiến trong đó cô giữ bằng chứng. “Tôi đã tìm hiểu một chút về cô, Trung úy Dallas.”
“Vậy sao?”
“Tôi thích biết những chuyện kỳ quặc,” ông ta nói với nụ cười không chút đùa cợt thoáng hiện. “Chỉ huy Whitney tôn trọng cô. Và tôi tôn trọng ông ấy. Vợ cũ của tôi ngưỡng mộ tính ngoan cường và thận trọng của cô, và bà ấy không phải là người ngờ nghệch. Bà ấy đã nói về cô, cô biết không?”
“Tôi không biết.”
“Bà ấy rất ấn tượng trước tâm hồn cô. Một cảnh sát có tâm hồn trong sạch, bà ấy đã nói thế. Cô rất giỏi trong công việc của mình, đúng không, Trung úy?”
“Đúng, tôi làm rất tốt.”
“Nhưng cô mắc những sai lầm.”
“Tôi cố mắc sai lầm ở mức tối thiểu.”
“Một sai lầm trong nghề nghiệp của cô, cho dù nhỏ nhặt thế nào, cũng có thể gây ra nỗi đau to lớn cho người vô tội.” Ông ta vẫn nhìn vào mắt cô, không ngớt. “Cô tìm thấy một con dao trong phòng con trai tôi.”
“Tôi không thể bàn luận về việc đó với ông.”
“Nó hiếm khi về căn nhà này,” Angelini nói thận trọng. “Có lẽ ba hay bốn lần một năm. Nó thích ngôi nhà ở Long Island hơn mỗi khi đến New York.”
“Có lẽ vậy, ông Angelini, nhưng anh ta đã ở ngôi nhà này vào đêm Louise Kirski bị giết.” Giờ đã hết kiên nhẫn, cô hăm hở muốn đem vật chứng về phòng xét nghiệm, Eve lắc vai. “Ông Angelini, tôi không thể tranh luận tình hình vụ án với ông...”
“Nhưng cô rất tự tin rằng tình hình vụ án thuận lợi,” ông ta cắt ngang. Khi cô không trả lời, ông ta lại nhìn chằm vào cô. Rồi ông ta nốc một hơi hết ly rượu, và để nó sang bên cạnh. “Cô đã nhầm, Trung úy. Cô bắt nhầm người.”
“Ông tin con trai ông vô tội, ông Angelini. Tôi hiểu được.”
“Không phải tin, Trung úy, mà là biết. Con trai tôi không giết ba phụ nữ ấy.” Ông ta hít sâu, như một thợ lặn bắt đầu ngụp xuống mặt nước. “Mà là tôi.”