Cái chết của bà Mac Ginty - Chương 16
Cái chết của bà Mac Ginty
Chương 16
Ngày đăng 25-12-2015
Tổng cộng 28 hồi
Đánh giá 9.2/10 với 34318 lượt xem
Qquán Mèo Xanh. Vừa ăn, Poirot vừa giải thích cho Maude Williams hiểu cần phải làm gì. Sau khi đã chỉ thị xong tất cả :
- Nào, bây giờ cô đã hiểu cần điều tra cái gì chưa?
Nàng trả lời bằng một cái hất hàm.
- Cô thu xếp ổn thỏa với văn phòng rồi?
Nàng cười hơi to :
- Cô tôi ốm nặng. Có điện tín báo tới hẳn hoi.
- Ý hay! Lời dặn cuối cùng: Broadhinny chỉ là làng nhỏ, nhưng trong làng có một kẻ sát nhân đi lại tự do. Nguy hiểm!
- Tôi phải cảnh giác?
- Đúng.
- Tôi có đủ sức tự bảo vệ!
- Một câu không bao giờ nên nói!
Nàng lại cười vẻ thích thú. Ở những bàn bên, một số khách ăn quay lại nhìn.
- Tại sao ông nói điều ấy? - Nàng lại nói - Muốn làm tôi nản?
- Không phải. Nhưng khi giao nhiệm vụ cho ai, không được giấu những hiểm nguy có thể xảy ra.
- Tôi không tin sẽ gặp nguy hiểm gì - Maude đầy vẻ tự tin.
- Trước mắt có thể như thế. Ở Broadhinny, có ai biết cô không?
Nàng đáp, sau chút suy nghĩ :
- Không... Tôi nghĩ là không.
- Cô đã đến đấy chưa?
- Một hay hai lần... Vì công việc của hãng, tất nhiên... Lần cuối, cách đây năm tháng.
- Cô gặp ai ở đó?
- Tôi đến gặp một bà, đã già... bà Carstairs hay Carlisle gì đó, không nhớ nữa...Bà ta định mua một bất động sản nhỏ gần đây, tôi mang các giấy tờ đến cho bà xem. Bà ta cũng ở chỗ ông đang ở.
- Long Meadows?
- Phải rồi! Một cái nhà có lắm chó!...
- Cô có gặp bà Summerhayes và chồng bà ta?
- Tôi được một bà ra mở cửa, chắc là bà Summerhayes. Chính bà dẫn tôi vào phòng bà già, bà này nằm trên giường mà.
- Liệu bà Summerhayes có nhận ra cô không?
- Tôi nghĩ là không. Mà dù có nhận ra thì có sao? Người ta có quyền thay đổi nghề chứ?... Vả lại, bà ấy chẳng buồn nhìn tôi. Những người ấy có bao giờ cần biết mình là ai!
Câu nói đượm một chút chua chát mà Poirot nhận thấy ngay.
- Cô còn gặp ai ở Broadhinny nữa không?
Nàng trả lời, lúng túng :
- Tôi có gặp... ông Bentley.
- Tình cờ?
- Nói thật, không phải tình cờ. Tôi gửi anh ta một bưu thiếp nói là sẽ có mặt ở Broadhinny hôm đó. Coi như tôi hẹn đi!... Không phải để đi đâu cả, vì ở đó chẳng có rạp xinê hay quán cà phê. Chúng tôi chỉ nói chuyện với nhau ở điểm đỗ xe buýt, ngay trước lúc tôi ra ve.
- Đó là trước khi bà Mac Ginty bị ám sát?
- Ồ! Phải... Nhưng cũng không trước nhiều. Vài ngày sau là báo chí đăng tin về vụ án.
- Hôm đó, cậu Bentley không nói gì về bà chủ trọ của anh ta?
- Hình như không.
- Cô không nói chuyện với ai khác nữa ở Broadhinny?
- Không... ngoại trừ ông Robin Upward. Tôi đã nghe ông ta nói trên rađiô. Thấy ông từ trong nhà đi ra, tôi nhận ra ông do đã nhìn thấy ảnh ông từ trước, tôi đã đến xin chữ ký.
- Ông ấy cho chứ?
- Có, rất vui vẻ. Tôi không mang theo sổ, chỉ đưa ra một mảnh giấy. Ông ấy rút túi lấy bút máy và ký.
- Ở Broadhinny, cô còn biết mặt những ai nữa?
- Tất nhiên là nhà Carpenter, ở Kilchester chỗ nào mà chả thấy họ. Bà ta rất diện, có cái xe rất sang. Nghe nói ông ta sắp được bầu vào Nghị viện...
Poirot trải lên bàn bốn tấm ảnh mấy ngày nay lúc nào cũng ở trong túi áo :
- Nhìn đây, cô nhận ra ai không?... Cái gì vậy?
- Ông Scuttle vừa mới ở đây ra. Tôi không biết ông ấy cũng ăn ở đây, hy vọng là ông ấy không trông thấy tôi ngồi với ông! Nếu vậy, ông ta sẽ ngờ vực có chuyện gì!... Vì ở đây người ta đồn nhiều về ông. Có người nói ông là người của Sở Mật thám, từ Paris tới.
- Khá khôi hài, vì tôi không phải người Pháp, mà là người Bỉ.
- Những ảnh này, là thế nào?
Maude Williams cúi xuống để nhìn kỹ :
- Những ảnh này chụp từ lâu rồi!
- Phải, ít nhất cũng là từ ba chục năm.
- Thời ấy ăn mặc buồn cười nhỉ?
- Cô có nhận ra người nào không?
- Ông nói người, hay ảnh?
- Cả hai.
Maude đưa tay chỉ ảnh Janice Courtland, với chiếc mũ “hình chuông” :
- Ảnh này, hình như tôi đã nhìn thấy ở đâu, có lẽ trên báo, nhưng không nhớ lúc nào. Em bé này, tôi cũng đã thấy hay sao. Ở đâu? Thật khó nói!
Poirot giải thích :
- Bốn ảnh này đã đăng trên báo Sao chổi Chủ nhật, cái ngày Chủ nhật trước hôm bà Mac Ginty chết.
Maude quay ngoắt đầu về nhà thám tử :
- Và chúng có liên quan đến vụ án? Chính vì thế mà ông yêu cầu...
Nàng không nói hết câu.
- Phải, đúng thế. - Poirot nói.
Ông rút trong phong bì bài báo đã cắt rời, đưa cho Made :
- Cô hãy đọc!
Đó là bài trên báo Sao chổi Chủ nhật. Nàng chăm chú đọc, rồi nói :
- Chính nhờ bài báo này mà ông đã lần ra đầu mối? Nó đã gợi ra những suy nghĩ?
- Đại thể là như thế!
- Dù vậy, tôi chưa rõ...
Nàng im bặt, suy nghĩ thêm. Poirot cũng im.
Ý kiến của ông, ông tự đánh giá được, nhưng ông cũng cần biết ý kiến của người khác. Maude nói :
- Theo ông, một trong những phụ nữ này đang sống ở Broadhinny?
- Giả thuyết ấy là khả dĩ, cô thấy sao?
- Được quá đi chứ! Bất cứ ai có thể ở bất kỳ đâu...
Maude chỉ tay vào chân dung Eva Kane, xinh xắn tuy hơi điệu :
- Cô này bây giờ phải già rồi... Tuổi bà Upward.
- Gần suýt soát.
- Mặt mũi thế này và tính tình như thế, hẳn cô ta đã có rất nhiều người yêu.
- Đó là một cách nhìn. Poirot công nhận. Cô còn nhớ vụ án Craig?
- Ai mà không nhớ? - Maude Williams đáp - Hồi đó tôi còn nhỏ, nhưng đã biết là báo chí nói ghê lắm. Mỗi lần có vụ tương tự, họ lại đem vụ án Craig ra so sánh. Tôi nghĩ là không ai quên được vụ đó!
Cô gái nói những lời trên bằng một giọng u sầu khiến Poirot hơi lạ.