Bộ sưu tầm tội ác - Chương 48

Bộ sưu tầm tội ác - Chương 48

Bộ sưu tầm tội ác
Chương 48

Ngày đăng
Tổng cộng 68 hồi
Đánh giá 8.2/10 với 66349 lượt xem

Sau khi nhớ ra chuyện, Jerry Bagger nhanh chóng gọi tên giám đốc khách sạn ngay bên đường đến văn phòng của hắn và yêu cầu tên ấy kể chi tiết về bất kỳ người khách nào đã đến đăng ký phòng trên tầng thứ hai mươi ba, đối diện tòa nhà của hắn trong ngày đó. Và ở thành phố Atlantic này, khi Jerry yêu cầu bạn đến, bạn phải đến, và như thường lệ lúc nào cũng có vài tên vệ sĩ hung tợn đứng vây quanh.
Giám đốc khách sạn là một thanh niên trẻ, khá điển trai, với sự tham vọng và nhiệt huyết trong công việc, khăng khăng không cho tay chủ sòng bài biết điều gì cả.
“Nói cho chú em mày biết nhé, nếu chú mày không hé răng, chú mày chết chắc”, Bagger đe dọa.
Tay giám đốc do dự, “Ông đe dọa tôi sao?”
“Không, việc đe dọa chỉ xảy ra khi cơ hội không còn, còn trong trường hợp này, chúng ta gọi là thương lượng đấy chứ”.
Tay giám đốc tái mặt nhưng vẫn cương quyết, “Thông tin ông yêu cầu hoàn toàn là bảo mật, nên tôi không thể đưa cho ông. Khách hàng của chúng tôi luôn cần được tôn trọng quyền riêng tư và chúng tôi đảm bảo cao nhất quyền...”
Bagger cắt ngang, “Đúng thế, đúng thế, nhìn này, ông anh chỉ chú em mày đi đường dễ nhé, chú em muốn bao nhiêu?”
“Ông tính hối lộ tôi ư?”
“Đúng đường rồi đấy”.
“Ông không đùa đấy chứ?”
“Một trăm... nghìn”.
“Một trăm nghìn đôla à!”
Bagger nhìn đám cận vệ, “Này mấy đứa, gã này nhanh đấy, tao phải thuê hắn vào làm mới được. Đúng thế, một trăm nghìn nhanh chóng chuyển vào tài khoản của chú mày nếu chú mày cho tao xem qua bảng danh sách”. Tay giám đốc tính toán trong giây lát, nhưng lần này chính Bagger mất kiên nhẫn, “Mà nếu chú mày không chịu, thì tao nói thật, tao giết luôn. Tao sẽ bẻ từng đốt xương của chú mày, trở thành bại liệt để chú mày chẳng còn dịp kể cho ai nghe, thế là chú mày phải dành quãng đời còn lại nằm trên giường, tiêu tiểu tại chỗ trong khi người khác phải phục vụ. Đối với ông anh đây, sự việc không còn là lựa chọn nữa, chỉ là tao cũng biết lý lẽ, nên cho chú mày thời gian, năm giây nhé!”
Một giờ sau, Bagger đã có trong tay danh sách hắn cần, và nhanh chóng dò ra những kẻ tình nghi, sau đó hắn lại tiếp tục tra hỏi thông tin về những người này. Hắn chẳng tốn mấy thời gian vì một trong số những kẻ tình nghi đã sử dụng dịch vụ cộng thêm tại khách sạn trong lúc y ở đó.
“Đúng rồi, tôi có mát-xa cho anh ta”, người phụ nữ trẻ với cái tên Cindy thừa nhận. Cô ta có thân hình nhỏ nhắn, với những đường cong hấp dẫn, tóc đen sẫm và khuôn mặt khả ái, thái độ có vẻ lịch lãm. Cô ta thổi kẹo cao su lốp bốp và mân mê vài lọn tóc trong lúc nói chuyện với Bagger tại phòng riêng của khu nghĩ dưỡng rộng lớn của khách sạn.
Hắn nhìn cô ả chăm chăm, “Cô em biết anh là ai không?”
Cindy gật đầu, “Ông là Jerry Bagger, mẹ em tên là Dolores hiện đang làm việc tại bàn gieo súc sắc của sòng bạc Pompeii mà”.
“Rồi, anh nhớ rồi, còn tại sao em lại thích cái chỗ khỉ gió này?”
“Lương thì tệ, được cái tiền boa cao. Mấy lão già khoái có mấy em trẻ trung sờ mó, vài gã còn có vẻ hứng chí khi em phục vụ đấy chứ. Em ghét mấy lão già tám mươi lắm, nhưng được cái rộng rãi tiền bạc”.
“Thế còn gã này thì sao?”. Bagger liếc về phía cái tên đã viết sẵn, “Tên Robby Thomas, kể cho anh nghe về hắn, trước tiên là hắn nhìn ra sao nhỉ?”
Cindy miêu tả nhân dạng của người đàn ông, “Điển trai, nhưng cộc cằn. Hắn chỉ biết nghĩ cho hắn, em chẳng thích loại người này tí nào cả, ngoài ra hắn gầy giơ xương mà lại đẹp trai, ông hiểu ý em rồi đó, nếu có thi đấu vật chắc em thắng hắn mất. Tóm lại là em thích mấy tay đô con và vạm vỡ”.
“Anh cũng nghĩ thế. Thế còn anh chàng này, em chỉ mát-xa thôi, hay còn làm gì khác?”
Cindy khoanh tay và ngừng thổi kẹo cao su, “Thưa ngài Bagger, em là một người chuyên nghiệp có bằng cấp nhé”.
Để đáp lại, hắn lôi mười tờ một trăm đôla ra khỏi ví, “Thế như vầy có đủ mua bằng của em không?”
Cindy nhìn mấy tờ tiền, “Em cho rằng những gì mình làm là chuyện riêng của mình”.
“Đúng thế ”, hắn chìa tiền ra, “Vậy kể cho anh nghe về hắn nhé”.
Nhưng cô ta lại ngần ngừ khi nhận tiền, “Nếu kể cho ông nghe, có khi em lại mất việc...”
“Này cô em Cindy, anh chẳng trả cái quái gì cả nếu cô em chỉ toàn kể chuyện tào lao nhé”. Rồi hắn đẩy mấy tờ tiền vào sâu trong áo cô ta, “Kể cho anh nghe đi, không được nói dối vì nói dối là sẽ tệ hơn đấy”.
Cô ả bắt đầu nói nhanh, “Em sẽ kể giống như hắn đang tồn tại ở đây nhé. Em đang mát-xa cho hắn thì thấy bàn tay hắn ngọ nguậy dưới chân rồi đến chỗ cần đến”.
“Đúng là con thú nhỉ. Rồi sao nữa?”
“Hắn bắt đầu đòi hỏi nhiều hơn, mới đầu em từ chối, nhưng sau đó hắn bắt đầu phô trương khoác lác rằng hắn sắp vớ được vài cú bở và tốt nhất em phải chiều hắn”.
“Cú bở à? Tiếp đi nào...”
“Hắn rút tiền ra, và bảo còn nhiều hơn nữa. Sau khi em làm việc xong, hắn đợi em, rồi đi làm vài ly rượu, em hơi say, em chẳng giỏi uống bia rượu tí nào”.
“Được rồi, tiếp đi nào Cindy”, Bagger mất kiên nhẫn, “Anh có hội chứng không thể chờ lâu được”.
Cô ả nhanh nhảu, “Cuối cùng thì cũng về phòng gã, em chưa biết rõ gã, em cũng muốn gã được vui đôi chút nên em có mát-xa cho gã, gã say quá, còn em thấy hơi bực mình, sau đó gã khóc như đứa trẻ và đưa em một trăm đôla. Một trăm đôla chẳng đâu vào đâu! Rồi gã vào phòng tắm, nôn mửa gần mười phút. Sau đó đi ra, bảo em rằng, sức khoẻ của gã tệ quá, không còn được như trước nữa. Cứ như là em vô dụng lắm!”
“Một tên ngốc, thế rồi sao nữa?”
“Chỉ thế thôi, sau đó em đi về nhà, vì em và hắn đâu phải hẹn hò gì với nhau đâu”.
“Hắn chẳng nói gì thêm à? Hắn đi đâu, về đâu, chuyện vớ bở là sao?”. Cô ả lắc đầu. Jerry nhìn cô ả một lúc rồi bảo, “Em cũng biết kinh doanh đấy, thế chắc cũng lục lọi ví hắn xem có vớ được đồng nào không trong lúc hắn đang hành sự trong toilet chứ?”
Ả giận dữ, “Em không phải mấy hạng gái điếm tầm thường! Sao ông lại có quyền nói những lời xúc phạm vậy?”
“Vậy thì bây giờ chúng ta quay lại thực tế chút nhé, Cin”. Hắn vỗ ngực, “Anh là Jerry Bagger, còn em là kẻ hèn mọn, làm những việc quan hệ đại loại vì những đồng tiền lẻ, và bây giờ anh sẽ hỏi một lần nữa: em có lục ví hắn để lấy thêm phần mà em thiếu không?”
“Em không biết, có thể có, mà giờ em cũng chẳng muốn
kể nữa”.
Bagger tiến đến nâng cằm cô ả, quay mặt ả về phía mình, mắt nhìn nhau, “Thế bà già của em có kể cho em nghe về anh không nhỉ?”
Cô nàng Cindy lúc này đã sợ chết khiếp, “Bà ấy chỉ bảo ông là một người sếp giỏi thôi ạ”.
“Còn gì khác?”
“Rằng ai mà làm ông giận kể như tiêu đời”.
“Đúng thế, mẹ của em cũng hay đấy”. Hắn xiết mạnh cằm cô ả, “Nếu em muốn gặp mẹ mình, thở sâu vào và nói cho anh biết em nhìn thấy gì trong cái ví của gã điển trai đó mau”.
“Dạ vâng, dạ vâng. Cũng lạ là hắn có vài thẻ căn cước ạ”.
“Và..?”
“Tên hắn giới thiệu em biết là Robby Thomas từ bang Michigan, còn bằng lái xe lại từ bang California”.
“Tên gì?”, Bagger bình tĩnh.
“Tony. Tony Wallace”.
Bagger buông ả ra, “Thấy chưa, nào có khó khăn gì, còn bây giờ sao em không quay về với công việc xoa bóp mấy lão già nhỉ?”
Ả run rẩy đứng dậy. Khi ả ra tới cửa, hắn gọi với theo, “Này Cindy, em có quên gì không nhỉ?”
Ả ngần ngừ quay lại, căng thẳng, “Vâng thưa ông Bagger?”
“Anh trả cho em một nghìn đôla, gã kia chỉ cho em một trăm đôla thôi mà còn được em phục vụ chu đáo thế, em chưa hỏi anh xem anh có muốn gì không. Vậy là không tốt nhé, Cindy. Anh nhớ dai lắm”, hắn ngừng lại, chờ ả trả lời.
Ả run giọng, “Vậy ông có muốn em làm việc gì đó không, thưa ông? Em rất sẵn lòng”.
“Không”.

Chương trước Chương sau