Bí mật quả chuông - Chương 06
Một phụ nữ lớn tuổi từ Quảng Đông báo một nỗi oan ức khủng khiếp
Địch công nói cho viên chấp sự những mối lo mới nhất
Ngày đăng 22-12-2015
Tổng cộng 25 hồi
Đánh giá 8.8/10 với 33067 lượt xem
Tào Can tìm thấy Địch công trong văn phòng riêng với người thư lại cao cấp và người quản lý các tài liệu lưu trữ về một âm mưu tranh chấp đất đai.
Khi quan án thấy Tào Can bước vào, ông cho hai ngươi kia lui ra và bảo anh ta gọi lão Hồng.
Sau đó Tào Can báo cáo chi tiết về chuyến viếng thăm ngôi chùa của mình, tất nhiên là bỏ qua không kể việc anh ta đã kiếm chác được 150 đồng từ trò lừa bịp với thanh bạc giả và các xâu tiền đồng. Khi anh kể xong, Địch công nói:
- Phải, điều này đã giải quyết được vấn đề của chúng ta. Vì ngươi đã không tìm thấy lối vào bí mật của căn phòng nên chúng ta phải chấp nhận lời của các nhà sư. Bức tượng Quan âm thực sự có quyền năng kỳ diệu và sẽ mang lại những đứa con cho các phù nữ sùng đạo khi cầu khấn bà ta.
Cả hai người lão Hồng và Tào Can rất ngạc nhiên trước tuyên bố này của quan án.
- Toàn bộ huyện này – Tào Can cho biết – đang sôi sục những tin đồn về những chuyện đáng xấu hổ xảy ra trong ngôi chùa đó ! Tôi cầu xin đại nhân cho tôi đi đến đó một lần nữa, hoặc người nào khác như lão Hồng đến đó và điều tra kỹ lưỡng hơn.
Tuy nhiên Địch công lắc đầu.
- Sự giàu có và thịnh vượng dễ làm người ta ganh tỵ - ông nói – đó là chuyện thường xảy ra. Cuộc điều tra về ngôi chùa Phổ Độ được ngưng lại.
Lão Hồng định cố gắng thuyết phục quan án, tuy nhiên ông đã quá biết rõ khi quan án đã nói ra thì khó mà lay chuyển được, nên ông đành bỏ qua.
- Hơn nữa – quan án nói tiếp – nếu Mã Tông cần sự giúp đỡ trong việc tìm kiếm kẻ sát nhân tại phố Bán Nguyệt thì Tào Can phải sẵn sàng giúp đỡ anh ta.
Tào Can tỏ vẻ thất vọng và định nói gì đó, nhưng ngay sau đó tiếng chiêng vang lên trong tòa án và Địch công đứng lên, mặc quan phục cho buổi xử án chiều.
Đám đông khán giả đã tụ tập trong tòa án, mọi người dự kiến rằng quan án Địch sẽ tiếp tục xét xử trường hợp của anh khoá Vương mà ông bỏ dở lúc trưa.
Ngay khi ngồi trước các giấy tờ, Địch công nhìn trừng trừng vào đám đông trong hội trường và nói:
- Kể từ khi các công dân của huyện Phổ Dương có sự quan tâm đến các thủ tục tố tụng của tòa án này, ta sẽ nhân dịp này mà đưa ra lời cảnh báo chung. Ta đã chú ý có một số kẻ xấu xa trong huyện này tung những tin đồn ác ý đến ngôi chùa Phổ Độ. Ta, quan án sát, nhắc nhở các ngươi là bộ luật hình sự có quy định rõ ràng chống lại sự lây lan tin đồn bôi nhọ và sự buộc tội vô căn cứ. Những kẻ cố tình chống lại pháp luật sẽ bị truy tố theo quy định của luật pháp.
Sau đó, Địch công gọi những người có liên quan trong vụ tranh chấp đất đai đến trước công đường và dành một số thời gian để giải quyết vấn đề đó. Ông không gọi bất cứ ai liên quan đến vụ án tại phố Bán Nguyệt.
Khi phiên tòa sắp kết thúc, có một số lộn xộn gần cửa vào hội trường tòa án.
Địch công nhìn từ các tài liệu để trước bàn và thấy một bà già đang cố gắng lách qua đám đông theo cách của mình. Quan án ra dấu cho đội trưởng và ông đã đi cùng với hai bộ đầu đem bà ta đến trước bàn xử án.
Người thư lại cao cấp ghé tai Địch công và thì thầm:
- Thưa đại nhân, đó là một bà già điên, hết tháng này đến tháng khác bà ta quấy rối quan án Phụng với một đơn khiếu nại tưởng tượng. Tôi xin đại nhân đuổi bà ta đi.
Địch công không bình luận gì trước lời khuyên trên nhưng đã nhìn chăm chú người đàn bà đứng trước mặt ông. Bà ta dường như đã qua tuổi trung niên và bước đi khá khó khăn, phải dựa vào một cây gậy dài. Chiếc áo bà ta mặc tuy xơ xác, vá víu nhiều chỗ nhưng sạch sẽ và gọn gàng. Bà ta có một khuôn mặt đoan chính.
Khi bà chuẩn bị quỳ xuống. Địch công ra dấu cho các bộ đầu:
- Người già và người bệnh tật không phải quỳ trước tòa án của ta. Hãy đứng tại đó, thưa bà, xin nói tên và cho biết bà khiếu nại điều gì.
Bà già cúi đầu và nói bằng giọng run run:
- Kẻ hèn này được gọi là Lương tên là Quế Trang. Tôi là góa phụ của Lương Bài Phong, một thương gia của thành phố Quảng Đông.
Sau khi nói những lời này nước mắt chảy dài trên má bà ta và cơ thể gầy gò của bà rung lên trong những tiếng nức nở.
Địch công nhận thấy bà nói bằng tiếng Quảng Đông, một thứ tiếng mà ngài không dễ dàng hiểu được. Hơn nữa, hiện giờ bà đang ở trong tình trạng xúc động mạnh. Địch công liền nói với bà:
- Thưa bà, ta không thể để bà đứng tại đây quá lâu. Ta sẽ nghe câu chuyện của bà trong văn phòng riêng của ta.
Quay lại lão Hồng đang đứng phía sau ghế của mình ông ra lệnh:
- Đưa người đàn bà này đến phòng tiếp tân và phục vụ trà cho bà ta.
Khi người phụ nữ lớn tuổi đã được dẫn đi, Địch công giải quyết một số vấn đề lặt vặt sau đó tuyên bố bãi đường.
Lão Hồng đã chờ đợi quan án trong văn phòng riêng của mình.
- Thưa đại nhân – ông nói – người phụ nữ này có vẻ loạn trí. Khi bà ta đã uống một tách trà, tâm trí bà có vẻ bình tĩnh lại trong vài phút. Bà đã cho tôi biết bà và gia đình của bà đã bị một số oan ức khủng khiếp. Sau đó bà ta lại bắt đầu khóc và ngôn ngữ trở nên rời rạc. Tôi đã nhờ một người gia nhân già của gia đình đại nhân đến đây giúp bà ta bình tĩnh lại.
- Rất khôn ngoan, lão Hồng – Địch công nói – chúng ta sẽ chờ đợi cho đến khi bà ta hoàn toàn bình tĩnh và sau đó sẽ nghe bà ta trình bày. Trong hầu hết các trường hợp, những sai lầm như thế chỉ có trong tâm trí cuồng loạn của họ. Tuy nhiên, không một người nào đến kiện đòi công lý tại tòa án này bị đuổi đi trước khi ta hiểu thấu được vấn đề của vụ án !
Địch công đứng lên và chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng. Chấp sự Hồng vội hỏi điều gì làm cho quan án lo lắng, khi đó ông dừng lại và nói:
- Bây giờ chỉ có chúng ta với nhau, ta muốn kể cho ông, người bạn trung thành và là cố vấn của ta, một tuyên bố cuối cùng về ngôi chùa Phổ Độ. Đến gần đây để không ai nghe thấy được chúng ta.
Hạ thấp giọng xuống, Địch công nói tiếp:
- Ông sẽ hiểu tại sao chúng ta không có mục tiêu để tiếp tục điều tra. Lần điều tra đầu tiên, gần như không thể tìm được một bằng chứng xác định. Tào Can, người mà ta đặt niềm tin rất lớn, không thể khám phá ra lối vào bí mật. Và những nhà sư, bằng một số cách nào không rõ đã phạm những tội ác bỉ ổi. Nhưng chúng ta không hy vọng những nạn nhân đứng ra làm chứng chống lại bọn chúng bởi vì như thế sẽ phơi bày bản thân họ, chồng của họ sẽ nhạo báng và khinh miệt họ, những đứa con họ sinh ra sẽ bị nghi ngờ về sự hợp pháp. Bên cạnh đó có một số lý do vững chắc, mà ta sẽ chỉ nói riêng cho ông biết, với sự tin tưởng nghiêm ngặt.
Kề vào sát tai của lão Hồng, quan án thì thầm:
- Gần đây ta nhận được những tin tức đáng lo ngại từ kinh thành. Có vẻ như Giáo hội Phật giáo, bây giờ đã có quyền lực, bắt đầu len lỏi vào triều đình. Thông qua các mệnh phụ phu nhân đã theo đạo Phật, bọn thầy chùa áo đen đã thành công trong việc lấy được lòng tin của Hoàng thượng. Hoàng thượng đã cho phép chúng truyền bá các học thuyết sai lầm của chúng.
Trụ trì của tu viện Bạch Mã tại thủ đô đã được bổ nhiệm là thành viên của hội đồng tối cao. Ông ta và phe nhóm của mình can thiệp vào công việc bên ngoài và bên trong của triều đình. Gián điệp và tay chân chúng có mặt khắp mọi nơi. Các bầy tôi trung thành của triều đình rất lo lắng về vấn đề này.
Địch công cau mày và nói tiếp trong giọng nói còn nhỏ hơn:
- Tất cả là như thế, ông sẽ hiểu những gì có thể xảy ra khi ta mở một cuộc điều tra chống lại chùa Phổ Độ. Chúng ta không phải chống lại một tội phạm bình thường, chúng ta đứng ra chống lại một tổ chức mạnh mẽ trong quốc gia. Bè lũ Phật giáo ngay lập tức sẽ chống lưng cho vị sư trụ trì và hỗ trợ hắn ta đầy đủ. Họ sẽ bắt đầu một chiến dịch tại tòa án, gây ảnh hưởng đến huyện này, và những món quà sẽ được gởi đến những nơi thích hợp. Thậm chí nếu ta có tìm thấy một bằng chứng không thể chối cãi, rất lâu trước khi ta có thể hoàn thành được việc đó, ta sẽ thấy bản thân mình bị tống ra một huyện nào đó xa xôi gần biên giới. Thậm chí, sẽ có cả đống lời vu cáo, buộc tội ta được gởi về kinh đô.
- Điều này có nghĩa, thưa đại nhân – lão Hồng phẫn nộ thốt lên – rằng chúng ta hoàn toàn bị bất lực ?
Địch công buồn bã gật đầu. Sau một lúc suy nghĩ ông nói với một tiếng thở dài:
- Nếu có một khả năng xảy ra, đó là khám phá tội ác, kết án những tên tội phạm và hành quyết chỉ trong cùng một ngày ! Tuy nhiên, ông biết rằng luật pháp của chúng ta ngăn cản một thủ tục tuỳ ý như thế. Thậm chí nếu ta có được những lời thú tội đầy đủ, án tử hình cũng phải được tòa án Hoàng gia chấp thuận, và sẽ mất rất nhiều tuần trước khi báo cáo của ta đến được nơi đó thông qua các cơ quan cấp quận và cấp tỉnh. Điều này sẽ làm cho các phe nhóm phật giáo có đủ thời gian để ém đi báo cáo của ta, ra các lệnh bãi nhiệm và bản thân ta bị mất chức vụ trong sự nhục nhã. Bây giờ ta sẵn sàng mạo hiểm sự nghiệp của ta và thậm chí cả tính mạng của ta, nếu ta có thể nhìn thấy dù chỉ một cơ may thành công nhỏ nhất trong việc loại bỏ khối u này ra khỏi xã hội của chúng ta. Nó rất tốt, tuy nhiên, cơ hội đó sẽ chẳng bao giờ có !
Trong thời gian này, lão Hồng, ta yêu cầu ông không được để hé ra một lời nào từ môi của ông về những gì chúng ta nói hôm nay và ta cấm ông nhắc đến vấn đề này một lần nữa, Ta tin rằng lão trụ trì có cài gián điệp trong tòa án này. Mỗi một lời về chùa Phổ Độ là quá nhiều.
Nào, bây giờ đi xem người đàn bà lớn tuổi đó có thể trả lời câu hỏi chưa ?
Khi lão Hồng trở lại với người phụ nữ lớn tuổi, Địch công mời bà ta ngồi xuống một chiếc ghế thoải mái đối diện với bàn làm việc của mình. Sau đó ông chân thành hỏi:
- Ta vô cùng bực bội, thưa bà, khi nhìn thấy bà đau khổ như thế. Bà vừa nói chồng bà tên Lương, nhưng bà chưa nói chi tiết cho ta biết chồng bà chết như thế nào và những oan ức mà bà phải chịu đựng.
Với đôi tay run rẫy, bà lão dò dẫm trong tay áo mình và đưa ra một cuộn giấy bọc trong một mảnh gấm đã bị nhạt màu. Bà đưa cho quan án bằng cả hai tay. Bà nói bằng giọng ấp úng:
- Nếu có thể, thưa đại nhân, xin hãy đọc nội dung của cáo trạng này. Bây giờ đầu óc tôi rối bời và tôi không thể suy nghĩ điều gì lâu hơn vài phút. Tôi không bao giờ có thể cung cấp cho đại nhân những nỗi oan ức khủng khiếp mà bản thân tôi và gia đình tôi phải chịu đựng. Đại nhân sẽ tìm thấy tất cả trong bản cáo trạng đó.
Dựa lưngvào ghế của mình, bà ta lại bắt đầu nức nở. Địch công ra lệnh cho lão Hồng đem cho bà ta một tách trà đậm và sau đó lấy bản cáo trạng ra khỏi bao gấm. Nó là một bản cáo trạng dày, màu ngã vàng theo thời gian và sử dụng lâu dài. Từ cái nhìn đầu tiên ông thấy nó là một lời buộc tội dài, rõ ràng là được viết bởi một người học giả tài năng, trình bày mạch lạc và chữ viết rất thanh lịch.
Liếc nhìn qua nó, Địch công lưu ý rằng bản cáo trạng này là một bằng chứng gián tiếp của một mối hận thù giữa hai gia đình thương gia giàu có tại Quảng Đông, được gọi là Lương và Lâm. Nó bắt đầu từ khi Lâm quyến rũ vợ của Lương. Sau đó Lâm không ngừng bức hại gia đình Lương, cướp đi tất cả tài sản của họ. Khi Địch công đọc đến cuối bản cáo trạng và nhìn ngày tháng ghi trên đó, ông nhìn lên với vẻ ngạc nhiên và nói:
- Thưa bà, bản cáo trạng này đã có cách đây hơn hai mươi năm !
- Tội ác tàn nhẫn – bà lão nói bằng giọng nhẹ nhàng – không thể nào được xóa bỏ bởi thời gian.
Quan án liếc qua các tài liệu khác và thấy rằng nó đều gắn liền với các giai đoạn khác nhau sau này trong những trường hợp tương tự, các bản cáo trạng gần nhất cách đây hai năm. Tuy nhiên vào cuối mỗi bản cáo trạng, dù là cũ hay mới luôn luôn là một dòng chữ bằng mực đỏ, ghi lời phán quyết của quan án sát “ Tòa án bác đơn kiện vì thiếu bằng chứng”.
- Ta quan sát thấy – Địch công cho biết – rằng tất cả những điều này xảy ra tại thành phố Quảng Đông. Tại sao bà lại rời bỏ ngôi nhà cũ của gia đình bà ?
- Tôi đến Phổ Dương – bà ta đáp – bởi vì tên tội phạm chính, Lâm Phương, đã đến sống tại huyện này.
Địch công không nhớ đã từng nghe thấy cái tên này. Ông cuộn lại tài liệu và vui vẻ nói:
- Ta sẽ nghiên cứu kỹ lưỡng các tài liệu này, thưa bà. Ngay sau khi ta đả có kết luận, ta sẽ mời bà đến đây một lần nữa để được tư vấn thêm.
Bà lão từ từ đứng dậy và cúi đầu thật sâu, bà nói:
- Trong nhiều năm qua tôi đã luôn chờ đợi một thẩm phán, một người có thể rửa sạch mọi nỗi oan ức của tôi. Thượng đế đã gởi ngài đến đây để giúp tôi !
Lão Hồng dẫn bà ta rời khỏi phòng. Khi ông trở lại Địch công nói:
- Ngay từ cái nhìn đầu tiên, ta đã nhìn ra đây là một trong những trường hợp gây nhiều tranh cãi, một tên bất lương thông minh và có học thức đã làm giàu từ sự cướp đoạt tài sản của người khác. Rõ ràng nỗi buồn và thất vọng đã hằn sâu vào tâm trí của người phụ nữ lớn tuổi này. Điều tối thiểu ta có thể làm giúp bà ta là thực hiện việc nghiên cứu cẩn thận tài liệu này, mặc dù ta nghi ngờ rất nhiều là sẽ tìm thấy một lỗ hỗng trong lập luận của người đi kiện. Ta nhận thấy vụ kiện này đã qua tay ít nhất một thẩm phán, người nổi tiếng như là một luật gia xuất sắc và hiện nay đang ngồi trên Tòa án tối cao.
Sau đó, Địch công cho gọi Tào Can. Khi ông nhìn thấy khuôn mặt dài thuỗn ra vì thất vọng của người thuộc hạ, ông nói với nụ cười:
- Vui lên đi, Tào Can, bây giờ ta có việc làm tốt hơn cho ngươi thay vì cứ quanh quẩn với cái bọn đầu trọc ấy ! Tới nơi bà già Lương đang sinh sống, thu thập tất cả thông tin về bản thân bà và gia đình bà ta. Sau đó, ta muốn ngươi theo dõi một người đàn ông giàu có tên là Lâm Phương, hắn ta phải sống một nơi nào đó tại huyện này. Ngươi cũng có trách nhiệm báo cáo mọi việc về hắn ta. Ngươi nên biết một điều là cả hai người đó đều là người Quảng Đông và định cư tại đây chỉ cách đây vài năm.
Địch công cho Tào Can và lão Hồng lui ra và yêu cầu người thư lại cao cấp mang đến một số tài liệu liên quan đến những công việc thông thường trong huyện.