Bà chúa thuốc độc - Chương 02

Bà chúa thuốc độc - Chương 02

Hung thủ cụt tay

Ngày đăng
Tổng cộng 21 hồi
Đánh giá 9.9/10 với 39215 lượt xem

Hai giờ sáng. Nếu là thành phố khác thì ngủ lâu rồi, song Vạn Tường lại là thủ đô sống về đêm nên toàn thể xóm ăn chơi đều thức, dường như không thèm đếm xỉa tới tiếng đại bác và liên thanh nổ liên hồi.
Ngoài đường – những con đường đất đỏ lầy lội hoặc trải đá dăm khắp khểnh, chạy ngoằn ngoèo giữa khu nhà tranh lụp xụp hoặc bãi trống hun hút – ánh đèn tối bao nhiêu, thì trong tiệm nhảy, nhà chứa và sòng bạc, lại sáng bấy nhiêu. Và giờ đây, sòng bạc đường Ernest Outrey đã tới lúc sát phạt nhất.
Căn gác rộng ngập đầy khói thuốc lá, năm cái máy lạnh Admiral được mở tới mức tối đa mà khí trời vẫn nóng hừng hực. Dưới nhà là quán ăn, uống rượu say sưa và thưởng thức xong những món ăn đắt tiền được chở từ Sài Gòn lên bằng phi cơ, khách có thể lên lầu, thức trắng đêm bên bàn tài xỉu, hoặc vén riềm vào buồng – một dãy buồng nhỏ xíu, xinh xắn, bên trong kê cái giường rủ màn tuyn, một tấm gương, một cái bàn trên để thau nước, hai khăn mặt và miếng xà bông thơm – để hú í với mấy cô gái bán tình người Thái, da ngăm ngăm, dai như đĩa đói.
Khách chơi gồm đủ hạng người, nhưng phần đông đều là viên chức cao cấp và ngoại kiều. Đúng hai giờ năm phút, một người đàn ông, dáng điệu ngang tàng trèo lên lầu, sau khi uống ba ly vốt ka, pha mạc ti ni.
Hắn mặc sơ mi ngắn bỏ ngòai quần, khuy áo trước ngực không gài, để lộ con rồng xanh xâm trên làn da nâu bóng. Hắn không gài nút ngực, phần nào để tỏ khí phách anh chị, song phần khác để dễ luồn tay vào trong rút con dao bấm, lưỡi sắc như nước, đeo lủng lẳng dưới nách trái, và khẩu súng lục dưới nách phải. Đó là khẩu Iver Johnson 55-3, nòng 22, báng mỏng tanh, trong như đồ chơi trẻ con mà bắn được tám phát, và dễ trúng đích.
Hắn nhún vai khi một cô gái ưỡn ẹo tới bên, chìa thuốc lá ra cho hắn châm lửa. Nhiều mỹ nhân thích làm quen với hắn, song hắn không bao giờ để ý. Hắn giựt điếu thuốc ra khỏi miệng cô gái, ném xuống đất, dí giày lên trên rồi nói giọng hách dịch:
- Không có lửa
Cô gái há miệng ra định phản đối, nhưng đến khi nhận rõ ra hắn thì nín thing. Hắn thọc một tay vào túi quần, còn tay kia bị cưa đứt, khuất tòn ten trong áo sơ-mi. Cô gái rú lên một tiếng sợ hãi nho nhỏ:
- Trời, Tư cụt.
Gã Cụt nhe hàm răng cải mả ra cười. Phải, hắn là Tư Cụt, một tay dao bùa khét tiếng. Khệnh khạng, hắn tiến lại bàn tài xỉu. Chủ sòng, một người đứng tuổi, để râu mép theo kiểu Hít le, chào ồm ồm:
- Anh Tư, tối nay đánh chứ?
Gã Cụt nhìn đồng hồ tay:
- Cám ơn, hôm nay bận.
Biết tính Tư Cụt, chủ sòng lảng ra chỗ khác. Gã Cụt nghênh ngang vào phòng trong, nơi khách đổ bác ngồi uống rượu và tán gẫu với gái. Hắn kiếm ghế ngồi phịch xuống, ngoắt ta gọi bồi:
- Mạc ti ni, vắt ít chanh, nghe không?
Hắn lại nhìn đồng hồ lần nữa. Quái, đã tới giờ sao chưa thấy ai? Nhìn chung quanh, hắn chỉ thấy mấy đôi trai gái ngồi khít nhau, kẻ cấu véo, người hôn chùn chụt.
Sát vào tường, một người đàn ông hói trán ngồi trầm ngâm bên chai buốc-bông đã cạn hơn nửa. Không, hắn không có hẹn với người này. Vì khẩu lệnh cho hắn rất rõ: đúng 2 giờ 10 phút, hắn sẽ gặp một người cầm mù soa tím. Người ấy sẽ giao việc cho hắn. Nghề chuyên môn của hắn là giết người, là trẻ lớn bé không cần, miễn có nhiều tiền, thật nhiều tiền là được.
Lần này, hắn được trả công 15 lượng vàng. Vì đồng kíp lên xuống thất thường nên hắn chỉ nhận vàng. Vàng rất dễ bán, nhất là bán cho người từ Sài Gòn lên. Hắn nốc một hơi hết cốc rượu, cất tiếng rủa tục tĩu vì bị lỡ hẹn.
Song vừa lúc đó, hắn thấy hai cái mù soa. Hắn giựt mình đánh thót. Rõ phải gió! Kẻ gặp hắn không phải đực rựa, mà là đàn bà. Đúng hơn, là nàng hôn lấy hôn để vào má gã đàn ông béo phì miệng nũng nịu:
- Thương anh quá, bao giờ thì anh mua xe hơi cho em?
Trong đêm tối, Thát Luông đứng sừng sững ánh sáng tỏa ra tứ phía, nổi bật nước vôi màu vàng, một màu vàng uy nghi và diễm lệ. Thát Luông là một ngôi đền gồm nhiều ngọn tháp nhọn hoắc ở ngoại ô Vạn Tường. Cách đó một trăm thước là bóng tối dày đặc.
Trên con đường lối mòn gần Thát Luông, một bóng đen gò lưng trên xe môtô. Đó là một chiếc Hạc lầy tối tân, có thể ngốn đường trên hai trăm cây số một giờ. Chạy đượng một quãng, bóng đen tắt đèn pha và giảm ga xăng.
Qua một biệt thự, hắn chạy chậm hẳn lại, nhìn vào bên trong. Dường như tòa nhà lớn không có người vì không có ánh điện. Bóng đen lái thêm một quãng nữa rồi tắt máy, dựng xe vào bờ rào dâm bụt. Đoạn hắn đánh diêm châm thuốc lá. Dưới ánh lửa bị gió thổi lập lòe, người ta nhận thấy bóng đen chỉ có một cánh tay.
Hắn là Gã Cụt.
Gã Cụt ném điếu thuốc vừa rít được một hơi xuống vệ cỏ ướt sương rồi bách bộ vòng ra phía hông biệt thự. Tòa nhà được bao bằng tường cao gần ba thước, bên trên cắm chông sắt và miễng chai nhọn. Gã Cụt đã biết rõ điều này, hắn lại biết chủ nhân tòa nhà là một viên thiếu tá trong quân đội hoàng gia và chủ nhân bận đi chơi đêm, thường đến bốn giờ sáng mới về.
Sau khi rời sòng bạc, hắn tìm một tiệm cà phê để mở bao thuốc lấy tờ giấy đánh máy gập tâm bên trong ra đọc. Hắn bật ra tiếng rủa « con khỉ » khi đọc tới dòng chữ đỏ, gach đít như sau : « Lệnh này phải được tuân thủ theo triệt để. Con dao bấm nút và khẩu súng Iver Johnson, anh phải để ở nhà, không đuợc mang theo. Không được phép hạ thủ gia nhân và chó bẹt – giê ».
Thiếu khí giới dưới nách, Gã Cụt có cảm tưởng như cởi truồng trước một nữ y sĩ. Từ bao năm nay, hắn đã quen với cách giết người bằng phương pháp riêng.
Hắn dừng chân trước một cánh của gỗ khóa chặt. Thò tay vào túi, hắn rút ra chùm chìa khóa và loáy hoáy mở. Cánh cửa bị khóa lâu, nghiến răng kèn kẹt trên bản lề hoen rỉ. Vừa mở cửa xong, hắn nghe tiếng chó sủa. Gã Cụt mỉm cười, nham hiểm. Trong vườn, có hai con bẹt-giê cả thảy. Hai con kuvasz dữ tợn. Loại cho này được mua từ Hung gia lợi, và gởi sang bằng phi cơ. Chúng chỉ sủa một lần rồi nằm phục trong bóng tối, chờ kẻ lạ đến để ngoạm cổ.
Gã Cụt không biết trên thế giới có 365 loại chó khác nhau, song hắn lại biết cách giết chó, cách làm chó trở nên hiền lành. Chờ cho ánh đèn pha một chiếc quân xa đi tuần biến vào đêm tối, Gã Cụt mới xô cánh cửa hé ra. Tuy không nhìn thấy, hắn thừa biết hai con chó kuvasx khôn ngoan đang nằm phục xuống cỏ ướt, mõm nghếch lên để đánh hơi, đuôi cuộn tròn, chân co lại, sẵn sàng chồm lên phía trước, phóng ra những răng nanh nhọn hoắt.
Gã Cụt mỉm cười, cái cười đầy ngạo mạn và ươn ngạnh. Hắn lục trong cái bị bằng vải mà hắn đem theo, lấy ra một gói tròn bọc kín bằng giấy báo. Mùi thơm bay thoang thoảng. Hai miếng dồi thơm. Loại dồi đắt tiền này đã được chiên bằng mỡ béo ngậy. Sành ăn như Gã Cụt mà cũng chảy nước bọt huống hồ bọn chó kuvasz.
Gã Cụt đằng hắng một tiếng rồi ném hai khúc dồi vào trong vườn. Im lặng một phút. Rồi có tiếng huỳnh huỵch. Chó bẹt-giê giữ nhà rất giỏi song lại có cái xấu là tham ăn. Gã Cụt đã nêm vào khúc dồi một thứ thuốc mê cực mạnh, tuy nhiên chỉ một giờ sau là tỉnh lại.
Đợi đúng năm phút, Gã Cụt ung dung bước vào. Hắn dẫm chân nhẹ nhàng trên nền cỏ ướt sương, dáng điệu khoan thai như thể chủ nhân. Hắn đi qua một ngôi nhà lợp son uốn, nằm cạnh rặng dâm bụt. Đó là chuồng ngựa quí.
Trong khoảnh khắc, Gã Cụt bỗng thè, con ngựa đua màu nâu, chấm trắng, cảng dài và thon, cái ức nở tròn, đôi mắt long lanh, được giới anư chơi Vạn Tường coi là thần mã. Gã Cụt cũng có cái thú mê ngựa đua như thiếu ta Sim Leng. Gã Cụt nhắm mắt lại cũng thấy được cạnh con tuẫn mã nâu trắng, hai con ngựa đua khác, một con đen tuyền, đuôi dài lê thê, bộ vó trắng toát, hệt như cô gái mặc đồ trắng, trong vận cọt xê đen, còn con thứ hai là ngựa bạch tuyết, thứ ngựa đài các, kênh kiệu mà Sim Leng thường cưỡi mỗi sáng chủ nhật, đèo phía sau một ả mỹ miều, mặc đồ ngắn cũn cỡn, bó sát ngực, hở tay, hở nách, hở đùi, trong ngon đến nỗi ai cũng muốn ngoạm một miếng.
Sực nghĩ đến lời dặn, Gã Cụt đành bước rảo qua chuồng ngựa. Người ta đã dặn kỹ: không được rờ mó đến các vật trong nhà thiếu tá Sim Leng. Hắn có thể lừa nổi thiên hạ, chứ không thể lừa « người ta ». Vì đó là một tổ chức hùng mạnh, đủ sức nghiền nát hắn dưới đế giày bằng sắt.
Cách chuồng ngựa hai chục thước là một giàn hoa thiên lý thật đẹp. Dưới giàn hoa là hai chiếc ghế đá – một loại cẩm thạch quí có những vân trắng và vàng – và cái bể cạn bằng kính dày, bên trong nuôi cá vàng.
Bầy cá vàng của Sim Leng được coi là kỳ quan ở Ai Lao: có những con quẫy đuôi óng ánh như dát vàng y, những con đen nhánh và bóng loáng, những con trắng tinh, con nào cũng có đôi mắt tròn sáng, lạ lùng. Gã Cụt cũng thích nuôi cá vàng song hắn kiếm được bao nhiêu thì tiêu xài bấy nhiêu, rốt cuộc bồn cá của hắn chẳng có con nào nên hồn.
Nuốt nước miếng lần nữa, cố dẫn sự thèm muốn xuống bao tử, Gã Cụt bước nhanh về phía nhà xe. Ngựa đua thượng thặng, cá vàng quí phái, giờ đây tới lượt xe hơi đắt tiền, chiếc nào cũng ngốn đường trên hai trăm cây số một giờ. Thiếu tá Sim còn mua thuốc thơm phảng phất mùi hoa hồng bỏ vào « pô », khiến cho khói xe xì ra thơm phảng phất mùi hoa hồng, ai ngửi cũng khoái. Gã Cụt thường mơ ước có được một chiếc 300SL sơn trắng, lùn tịt và dài ngoằng, loại đắt tiền nhất của hãng Metxedet. Gã Cụt sướng run lên khi nghĩ đến lúc ngả lưng vào nệm xe bằng da cá sấu Nam – Mỹ, đặt chân lên thảm len Pháp, vặn ra đi ô nghe nhạc nổi, ấn nút thì chai huýt ky và phích đá bật ra. Bây giờ, hắn chưa có tiền, hắn phải tiếp tục giết người lấy tiền để mai kia giàu như Sim Leng.
Sim Leng? Gã Cụt chỉ biết mang máng thiếu tá Sim là sĩ quan phụ trách an ninh và phản gián trong bộ tổng tham mưu Lào. Sim có rất nhiều tiền, cũng như rất nhiều nhân tình đẹp. Gã Cụt đâm ra ghen tị với Sim. Mắt hắn tóe ra ánh lửa.
Hắn đã tới cửa bếp. Giờ đây, đầy tớ của thiếu ta đa tình đã ngủ say. Sim đi chơi khuya về, thường mở cửa một mình. Gã Cụt nhìn trước nhìn sau, không thấy ai, bèn tiến lại phía cửa sổ.
Hắn dùng dao nhọn nậy của lá sách bên ngoài ra. Tiếng máy lạnh chạy rào rào. Đaọan hắn rút trong mình ra một cái dùi nhỏ, đầu gắn một hạt kim cương. Hắn vạch lên ô cửa kính một vòng trò to bằng quả cam, vừa đủ lọt bàn tay. Hắn đặt lên trên một cái ống giác bằng cao su, ghé miệng hút lên miếng kính, còn tay phải nắm lại, đập nhè nhẹ vào chung quanh chỗ cắt. Trong nháy mắt, miếng kính trò bị hút vào trong ống giác. Kêu bập một tiếng. Gã Cụt thò tay vào trong, vặn kê-môn.
Cửa sổ mở toang, hắn nhảy vào. Rồi hắn đóng lại, kéo riềm che, chiếu ngọn đèn bấm nhỏ xíu, xanh lè. Dưới ánh sáng cực mạnh, hắn nhận ra phòng ngủ của thiếu tá Sim, bày biện sang trọng, toàn bằng đồ gỗ đóng tai Vọng các, đánh si bóng loáng có thể soi gương được.
Gã Cụt chắt lưỡi khi thấy cái giường rộng khai thước, rủ màn tuyn ni – lông màu hồng, cây đèn đêm màu hồng, trên có vẽ người đàn bà trần truồng trong một cử chỉ mời mọc, đĩ thỏa. Hắn chiếu đèn lên tường, từ phía đều trền treo ảnh, ảnh nào cũng là đàn bà khỏa thân, cắt trong các tập chí khiêu dâm của Pháp.
Gã Cụt tiến sang phòng khách. Sau khi kéo riềm, hắn vặn đèn lên, quan sát chung quanh. Đối diện bộ sa-lông bằng gỗ trắc, lót da hổ, hắn thấy cái tủ rượu, và mê nhất là Vat. Gã Cụt đếm được ba chai Vat chưa khui. Hắn từ từ lấy rượu, mang lại bàn. Hắn lấy trong túi ra một cái hộp dài, bên trong có một ống tiêm, chứa đầy chất thuốc màu trắng.
Hắn chích mũi kim qua nút chai, bơm thuốc vào trong. Chai nào hắn cũng bơm thuốc. Xong xuôi, hắn cất chai rượu vào chỗ cũ. Xoa tay khoan khoái, hắn bật lửa, tự thưởng một điếu thuốc. Đột nhiên, hắn khựng người. Nhanh như cắt, hắn nhảy lùi lại, thủ thế. Từ góc phòng đưa lại một tiếng nói rùng rợn:
- Chào ông.
Gã Cụt quay lại. Hắn không thấy ai hết. Bồ hôi vã đầm ra áo. Hắn hối hận quên không mang khí giới tùy thân theo. Tiếng nói lúc nãy lại tiếp:
- Ông có việc gì cần không?
Bây giờ Gã Cụt mới biết và bắt đầu hoàn hồn. Thoạt nhiên, hắn tưởng bị sa vào ổ phục kích. Mặc dầu giỏi võ, hắn vẫn không thể chọi lai những cây súng thiện xạ. May cho hắn, giọng nói này không phải của người, mà là của một con vẹt đứng vắt vẻo trên cành cây, treo lủng lẳng bên cửa sổ. Hắn quắc mắt nhìn con vật. Con vẹt thản nhiên nhìn hắn, đôi mắt xanh lè.
- Thiếu tá đi vắng rồi. Chào ông.
Gã Cụt không chịu được nữa. Hắn không thể tha chết cho con vẹt, vì biết đâu nhờ nó người ta có thể phăng ra hắn. Vừa khi ấy, hắn nghe tiếng động cơ xe hơi và tiếng thẳng kêu ken két ngoài đường. Hắn lẩm bẩm:
- Hừ, sao nó về sớm thế?
Mấy phút sau, thiếu tá Sim sẽ vào đến phòng. Gã Cụt không được phép ngần ngại nữa. Hắn tiến lại cửa sổ, thò tay bắt con vẹt. Nó co cẳng nhảy vọt lên, song Gã Cụt nhanh hơn đã tóm được đuôi nó, và thuận tay quật con vật xuống đất. Gã Cụt vội nhặt xác lên, gói vào một tờ báo, lau sạch nền nhà, rồi nhanh chân thoát vào phòng ngủ. Hắn vọt xuống sân nhẹ như chiếc lá rụng.
Thiếu tá Sim Leng phóng xe vun vút trên con đường trải đá cuội vào nhà. Cũng như mọi đêm, Sim chở theo một người đàn bà đẹp.
Đầu xe lại – một chiếc Caravelle màu trắng mới tinh – Sim mở cửa cho thiếu phụ bước xuống. Dưới ánh đèn vừa bật, nàng lộ ra một vẻ đẹp khác thường. Thân hình nàng như được nặn trong tay nhà điêu khắc nổi danh nhất hoàn vũ: cái eo thót lại đúng chỗ làm nhô bộ ngực nhọn và cứng, đôi chân dài, thon, uyển chuyển sau chiếc sường sám Thượng hải may bó lấy người. Trên đôi giày cao tấc mốt, nàng bước oằn oại như con rắn thần.
Sim ôm lấy eo người yêu:
- Mila, em đẹp lắm.
Mila tủm tỉm cười, lộ hàm răng đều và trắng như ngà voi:
- Cám ơn anh.
Thiếu tá Sim mở cửa phòng khách. Hắn mở máy điều hòa không khí và nói:
- Em nghe nhạc nhé?
Mila gật đầu:
- Từ tối đến giờ, nghe trống mãi, mệt quá rồi, anh vặn nhạc dương cầm cho em nghe đi.
Tiếng nhạc êm ái trỗi lên. Mila ngồi thu hình trong ghế bành, mắt lim dim như vừa hít xong một điếu bạch phiến. Sim mở tủ lấy rượu. Khui xong, hắn hỏi tình nhân:
- Vat nhé?
Mila định « vâng » vì nàng vốn mê Vat song nàng lại lắc đầu. Nàng đã uống tới nửa chai huýt ky và một chai sâm banh hảo hạng, cổ họng nàng trở nên đắng chát. Nàng muốn một ly nước lạnh thật mát. Mila nói, giọng ngọt như mật ong:
- Em chịu thôi. Xin anh cái gì ngòn ngọt vậy.
Sim Leng nhún vai ra vẻ ngạc nhiên, đoạn rót nước bạc hà cho nàng. Hắn bưng hai ly lại chỗ Mila ngồi, trân trân nhìn nàng như muốn bóc trần thân thể nàng ra để ngắm cho thỏa thích. Vẻ thèm muốn hiện rõ trong cặp mắt bốc cháy của Sim Leng. Nàng làm hắn điên cuồn thêm bằng cách cúi xuống lượm cái khăn tay đỏ nàng cố tình đánh rơi cốt tạo cơ hội cho hắn nhìn vào cổ áo – tuy là áo tàu mà lại hở ngực – thấy rõ đôi gò bồng đảo phập phồng như muốn đẩy tung làn vải mỏng thoát ra ngòai.
Sim Leng đê mê hôn môi nàng. Mila run người trước cái hôn nồng nàn của gã trai si tình. Nàng ngước nhìn hắn: Sim Leng là một thanh niên cao lớn, trán rông, càm vuông, vai tròn, trong hùng dũng và quả cảm. Nếu không có cái miệng hay cười lớn, và tia mắt ươn ướt, đố ai dám bảo Sim Leng là thiêu thân tình ái.
Sim Leng uống một hơi hết ly huýt-ky thơm phức. Đoạn hắn giang tay ra:
- Nào, em nhảy với anh một bài.
Hắn ôm cứng lấy nàng, râu cằm cọ vào má nàng làm nàng nhột nhạt và cười rú lên.
Bình thường, Sim Leng nhảy rất giỏi. Dân ăn chơi đã mệnh danh hắn là « vua vũ trường ». Đôi chân hắn dẻo đến nỗi người ta tưởng không có xương nữa. Sim lại có lối nhảy bay bướm, biến hóa và lịch sự. Người đàn bà nào đã ôm hắn là dính chặt lấy, không dám nhả ra nữa.
Song đêm nay, Sim Leng có cảm tưởng như một tảng đá lớn vừa được đeo vào lưng, khiến thân thể hắn mất vẻ nhanh nhẹn thường lệ. Hai chân hắn luýnh quýnh một phút rồi dẫm bừa lên mũi giày nhung cườm đắt tiền của Mila. Nàng nhịn đau không dám kêu lên vì tưởng hắn say.
Song hắn lại dẫm lần nữa. Và lần này hắn ngã chúi vào người nàng. Nhìn mắt hắn, Mila ngạc nhiên vô tận. Mắt hắn không phải là mắt người say. Mỗi lần sang Nhật, Sim Leng thường tới Câu lạc bộ 48 ở khu Shinjuku, Đông Kinh,để tìm « bò lạc » - câu lạc bộ này nổi tiếng là nơi hẹn hò của giới thanh lâu tài tử và tập sự – và lần nào hắn cũng chinh phục được, nhờ tài biểu diễn lưu linh. Hắn uống bao nhiêu rượu cũng không say, trong khi những người khác đã khôn ngoan khử con say trước bằng 2 viên thuốc át-pi-rin hoặc ly sữa lớn mà vẫn say bí tỉ.
Sim Leng húc vào ngực nàng. Vội vàng, nàng tránh sang bên. Như cây gỗ bị đốn ngã, hắn loạng choạng một giây rồi xụi xuống. Mila hoảng hốt đỡ lấy hắn, song hắn đã vịn được ghế sa-lông, gượng ngồi dậy, trên mặt hiện ra vẻ lo sợ vô biên.
Hắn chưa kịp ngồi vững thì toàn thân run lên như tên bắn, rồi ngã nằm sóng soài trên đất, nước bọt xùi ra hai bên mép. Nàng thét lên thất thanh:
- Sim, Sim, anh làm gì thế?
Sim Leng chưa chịu chết. Trong phút cuối cùng của sự sống và cái chết đen ngòm, hắn đột nhiên nhớ tới con vẹt thân yêu. Hắn mua con vẹt này hơn một trăm đô-la của một nhà chuyên dạy súc vật ở Hồng Kông. Nó nói được nhiều câu, và câu nói thích nó thích nói nhất là « chào ông, ông làm gì thế? ». Mila vừa nói một câu quen thuộc của con vẹt. Sim Leng ngoẹo đầu nhìn về phía cửa sổ, vẻ kinh hoàng lộ trên khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy: Hắn thều thào:
- Mila, em. Con vẹt của anh đâu rồi.
Căn phòng im lặng một cách dị thường. Từ ngoài vườn vọng lại tiếng cú vọ. Mila rùng mình. Sim Leng thở dài, đau đớn:
- Vĩnh biệt em.
Mila lay đầu tình nhân:
- Anh, anh uống quá nhiều rượu phải không? Để em gọi dây nói cho bác sĩ.
Trên môi thiếu tá điệp báo Sim Leng nở một nụ cười chua xót:
- Em lầm rồi, anh không say rượu hoặc ngộ gió đâu. Anh bị người ta ám sát.
Mila quỳ xuống một bên Sim Leng:
Nói bậy nào. Tại anh ăn đồ ngọt. Dọc đường, gió lộng, em bảo anh kéo mui xe lên, anh nằng nặc không nghe. Anh chịu khó nằm yên, em lấy khăn ướt đắp cho anh.
Nụ cười phút lâm chung của Sim Leng chan hòa vẻ trách móc:
- Trời ơi, không phải say rượu, không phải ăn đồ ngọt, cũng không phải ngộ gió độc. Mila ơi, anh khờ dại quá… Anh đã tin vào lời hứa viễn vong… Anh không thể sống được nữa đâu. Vì đây là một thứ thuốc độc cực mạnh. Này, em lắng tai nghe… kẻo lát nữa, thuốc độc sẽ làm anh cấm khẩu.
Sim Leng nghiêng mặt sang bên, cố nói ý nghĩ của mình, song tiếng nói bị chặn nghẹn ở cuống họng. Hắn có cảm giác như khí quản đã bị khóa chặt.
Dáng điệu tuyệt vọng, hắn nằm sóng sượt, một giọt nước mắt trào xuống gò má. Mila run run nắm lấy bàn tay bắt đầu giá lạnh. Nàng đã hà hơi ấm vào mặt Sim Leng, giọng thúc giục:
- Nói đi, nói đi anh. Ai ám sát anh? Tại sao người ta lại ám sát anh?
Sim Leng trợn tròn mắt, tưởng như kẻ mắt nứt toạc, và máu mắt tràn ra. Hắn cố thu tàn lực vào giây đồng hồ cuối cùng của cuộc đời ngang dọc. Hắn chết đã đành, hắn không thể kéo luôn Mila xuống mồ. Vì dầu sao nàng vô tội… Vả lại, nàng cần sống, nàng cần sống để báo thù cho hắn…
Đột nhiên, Sim Leng vụt thành tiếng. Tiếng hắn cắt quãng song vẫn rõ mồn một:
- Mila yêu quý của anh… Em trốn đi.
- Không, em quyết ở lại với anh.
- Mila, đừng bướng bỉnh. Hãy nghe lời anh trối trăn. Em phải trốn đi. Trốn đi nội trong đêm nay. Nếu không người ta sẽ giết em. Ráng nhớ lấy, Mila… Nhớ lấy 3…8…
Sim Leng không nói thêm được nữa. Mila hỏi gặng:
- Ba, tám…, ba, tám là gì hả anh?
Sim Leng trút ra một tiếng nấc nhẹ. Hắn nằm im, không thở nữa. Mila khóc thét lên. Sim Leng là người yêu của nàng. Tuy lang chạ với nhiều người, hắn vẫn yêu nàng nhiều hơn hết. Sim Leng bị đầu độc chết. Ai đầu độc? Ai bỏ thuốc độc vào rượu của Sim Leng?
Nàng đứng dậy, mắt hoa lên. Sim Leng dặn nàng bỏ trốn. Nàng đảo mắt nhìn chung quanh. Nàng chợt nhìn vết máu trên nền nhà. Mùi hôi dễ thương của con vẹt biết nói phảng phất trong phòng. Như người điên, nàng cầm cái ly của Sim Leng ném mạnh vào tường, vỡ ra từng mạnh vụn. Rồi nàng mềm người, ngã gục trên sa-lông, ngất đi.
Bên ngoài, trời vẫn tối om. Ngoại ô Vạn Tường ngủ vùi trong màn đêm bí mật.
Cách chỗ Sim Leng chết một cây số là bãi đất trống rộng mênh mông. Một biệt thự nguy nga vừa được dựng lên, nhìn ngạo nghễ ra con đường ra con đường nhựa quanh co trước mặt.
Biệt thự nằm gọn giữa một vườn cây um tùm, và những bức tường vôi sơn trắng cao ngất.
Khi ấy, trời đã sáng rõ.
Bức tường cao đúng 5 thước, bên trên chông sắt nhọn tua tủa, truyền điện 220 vôn. Cổng cũng bọ tôn dầy, sơn đen gớm ghiếc, ngày đêm đóng im lìm ngăn người ngoài tò mò muốn nhìn vào bên trong. Người Lào là một dân tộc không thích tò mò. Dầu tò mò cũng vô ích, vì biệt thự ở xa đường lớn, lại ngự trên khu đất cao, ngất ngưởng như ở đỉnh đồi. Không ai biết bên trong có gì. Theo lời một số người ở gần thì đó là biệt thự của một tỉ phú Trung Hoa.
Sáng hôm ấy, tòa nhà bí mật biến thành hội trường của một phiên nhóm quan trọng. Chủ nhân dậy sớm hơn thường lệ, tự tay đóng hết cửa sổ và kéo riềm che kín, ai nhìn thấy sẽ phải kinh ngạc, vì biệt thự rộng lớn như vậy mà không có đầy tớ.
Thật ra, chủ nhân có rất nhiều nhân viên dưới quyền, song hôm nay muốn làm việc một mình. Gót giày đế cờ-rép của chủ nhân kéo lột xệt trên nền nhà trơn bóng. Y trạc 50, râu mép lún phún, cặp kiếng gọng đồi mồi đen sì che nửa mặt, mặc dầu trời chưa sáng hẳn.
Đúng 7 giờ, chủ nhân xuống nhà, vào phòng làm việc. Đó là một căn phòng không có cửa sổ, hoàn toàn trống trơn, ngoại trừ cái máy hình vuông sừng sững ở góc, bên trên có những cái nút xanh, đỏ, trắng lạ lùng.
Máy này là đạo quân vô hình canh phòng biệt thự. Một con chim bay lạc vào phòng khách cũng bị chụp hình, và đưa lên màn ảnh vô tuyến truyền hình. Kẻ nào lọt qua phòng khách cũng bị chụp hình, và đưa lên màn ảnh vô tuyến truyền hình. Kẻ nào lọt qua phòng khách, trèo cầu thang lên lầu, sẽ bị những họng súng kỳ quặc chặn lại, phun hơi độc, hoặc bắn đạn độc dược.
Chủ nhân nhìn đồng hồ tay. Đồng hồ của chủ nhân cũng khác đồng hồ của người thường. Đồng hồ này sẽ được ghi cả giờ quốc tế vì lễ chủ nhân liên lạc hàng ngày với khắp nơi trên thế giới. Mặt sau của đồng đồ có một cái nút tí hon, bấm vào tức thời một viên thuốc màu xanh tuột ra. Uống vào sẽ ngủ luôn, không bao giờ dậy nữa. Chủ nhân đề phòng cẩn thận vì không muốn sa vào tay đối phương.
Tiếng chuông ngoài cổng kêu nhè nhẹ.
Chủ nhân bấm nút đỏ trên máy. Nút điện này ăn thông với cửa sắt ngoài đường.
Bên ngoài, một chiếc DS 19 sơn đen thấp lè tè, đeo số Ba lê, vừa đậu xịch lại. Trong xe chỉ có một người duy nhất. Tài xế bấm núp trên táp-lô. Nút đặc biệt này làm chuông điện trong văn phòng chủ nhân reo lên. Người lạ bấm chuông ngàoi cổng hoàn toàn vô ích, vì chuông này chỉ có tính cách trang trí.
Sau khi chủ nhân bấm nút đỏ, cách cửa sắt nặng gần một tấn mở rộng ra, nhẹ như bấc. Tài xế rồ ga chạy vào trước khi ngoảnh nhìn tứ phía.
Quang cảnh vẫn vắng lặng như thường lệ. Trên trời, một chiếc phi cơ thương mại nặng nề bay qua.
Xe hơi chạy vào, cửa sắt đóng lại, êm như ru. Xe hơi vòng ra ga-ra phía sau, đậu lại. Tài xế là một người vạm vỡ, y phục chỉnh tề, cổ cồm, cà vạt, nửa mặt trên cũng khuất sau cặp kính đen vĩ đại.
Nghiễm nhiên như chủ nhân, tài xế xô cửa phòng khách bước vào. Trước đó 30 giây, cửa phòng khách đã được chủ nhân ngồi trong văn phòng mở ra bằng điện.
Khách thản nhiên tiến lại cái tủ gỗ lúp bóng loáng kê sát tường, dùng chìa khóa riêng mở ra. Bên trong, một dãy áo choàng đủ màu được treo sẵn trên giá. Khách lấy cái áo choàng màu lục, và cái mặt nạ cũng màu lục.
Nửa phút sau, y mặc áo và đeo mặt nạ vào. Dưới lốt cải trang, y trong có vẻ đạo mạo như viên thẩm phán trong phòng xử án.
Người mặc áo choàng màu lục vừa lên khỏi cầu thang thì người khách thứ hai lái xe hơi tới trước cổng. Khác người thứ nhất, y đi xe Peugeot, mang bảng số Vạn Tường.
Lần lượt cứ 5 phút lại có một người khách tới. Họ tới đúng giờ không sai một phần mười giây. Trước sau cả thảy 5 người. Người khách thứ ba đến sớm một phút đã phải quay xe, chạy một vòng ngoài đường trước khi phóng xe lên cổng sắt…
Sau khi người thứ năm tới, chủ nhân lặng lẽ đứng lên, choàng áo thun đen, và đeo mặt nạ đen vào, rồi cũng y như khách, y trèo lên lầu.
Thang gác ngoằn ngoèo theo hình con ốc, bằng đá rửa tô màu đen, tương phản với bức tường trắng toát. Lên tới đầu thang, chủ nhân kéo cửa sắt đóng lại, đoạn rảo bước dọc hành lang. Đến cửa gỗ lim ghi số 10, y xô vào nhè nhẹ.
Bên trong, năm người khách đã chờ sẵn, quanh cái bàn bầu dục, lợp phót mi ca đen, chỉ còn cái ghế bọc da hổ rằn ri để trống. Mọi người lặng lẽ đứng dậy. Không nói một lời, chủ nhân ngồi xuống. Căn phòng im lặng đến nỗi người ta có thể nghe được tiếng đập của sáu trái tim.
Người nào cũng mặc áo choàng và đeo mặt nạ kín. Ngoài màu đen của chủ nhân còn có màu lục, đỏ, xanh, trắng và vàng. Toàn thể đều ngồi ngay ngắn trên ghế, mặt hướng về phía chủ nhân. Chủ nhân đứng lên, trịnh trọng tuyên bố:
- Tôi thành thật cám ơn các bạn đã về dự hội đông đủ mặc dầu tình hình khó khăn. Đại hội hôm nay có mục đích kiểm điểm hoạt động trong ba tháng qua, và tường trình về kế hoạch Hoa Phong Lan.
Trước khi vào việc tôi trân trọng nhắc lại lời huyết thệ của chúng ta cách đây 3 năm. Chúng ta thành lập phân bộ Viễn Đông của Quốc tế Đặc vụ, đặt màng lưới khắp Đông Nam Á, giao dịch với các cơ quan điệp báo đông tây, và các tổ chức buôn lậu tư nhân với một phương châm rõ rệt: phương châm kiếm tiền. Chúng ta chỉ phụng sự kẻ trả nhiều tiền nhất.
Trong ba năm qua, chúng ta đã thu hoạch được nhiều thành tích cụ thể. Số tiền kiếm được chia đều, sau khi trích phần để đài thọ công cuộc điều hành phân bộ. Giờ đây, tôi xin nhường lời cho các đại diện báo cáo.
Chủ nhân dứt lời, đảo mắt nhìn quanh bàn. Người mặc áo lục từ từ đứng dậy. Thân hình cao lêu nghêu như cột cờ, cặp mắt tóe lửa sau mặt nạ lục, mũi cà chua bẹp dí, cái mũi của võ sĩ quyền anh thượng đài nhiều lần.
Hắn đằng hắng để lấy giọng, rồi nói, giọng sang sảng:
- Nhân danh đại diện tiểu khu Ấn-Thái-Mã, tôi xin báo cáo. Tình hình trong 3 tháng nay vẫn bình thường. Mọi chỉ thị do trung ương đưa xuống đều được thực hiện không sai một li. Riêng chúng tôi lo ngại điều này: bỏ máy phản gián của ML6 hoạt động rất mạnh. Và đáng sợ nhất là bon nhân viên của lão Hoàng.
Chủ nhân nghiến răng ken két:
- Hừ lão Hoàng. Suốt 3 tháng nay, không tuần nào tôi không nhận được báo cáo về sự phá phách của lão Hoàng. Tiểu khu Ấn-Thái-Mã của bạn mất bao nhiêu nhân viên?
- 4 nhân viên quan trọng trong vòng một tháng. Trước ngày tôi lên máy bay phó hội, các anh em yêu cầu tôi trình với Trung ương để xin tiếp cứu. Nếu không, chỉ trong một thời gian ngắn nữa là chúng tôi bị kiệt quệ.
Hắn ngồi xuống. Người mặc áo đỏ nối lời:
- Về những hoạt động của tiều khu Nhật – Hàn, chúng tôi đã báo cáo đầy đủ tháng trước, nhân dịp một đại diện về tiếp xúc với trung ương. Lần này, cũng như bạn áo lục, tôi chỉ xin nhấn mạnh tới sự bành trướng của phản gián Nam Việt trên toàn cõi Đông Nam Á. Riêng tại Nhật bản, họ hoạt động ráo riết. Trong vòng 5 tuần nay hệ thống chuyên chở võ khí lậu của tiểu khu gần như bị tê liệt.
Chủ nhân khoát tay ra lệnh cho người áo đỏ im lặng. Rồi dõng dạc:
- Bạn nào cần nói gì thêm nữa không?
Toàn thể nín thinh. Không khí trong phòng đột nhiên khó thở. Chủ nhân lừ mắt nhìn người áo vàng ở cuối bàn rồi nói:
- Như các bạn đã đồng thanh chấp thuận trong phiên nhóm tháng trước, tôi xúc tiến buôn vàng lậu, thuốc phiện lậu và võ khí lậu tại Viễn Đông, với sự đồng ý của Trung ương.
Về vàng, chúng ta đã chở được một chuyến từ Macao về Lào quốc, phân phối qua Việt Nam và Thái Lan. Về á phiện, chúng ta bắt đầu mua từ Lào quốc, gửi sang Âu châu và Mỹ châu. Còn về võ khí, chiến tranh du kích bành trướng trên giải đất Đông dương đã tạo cho chúng ta khá nhiều thuận lợi. Nói chung, tình hình hoạt động của Quốc tế Đặc vụ rất khả quan. Ngoại trừ…
Chủ nhân đột nhiên ngừng bặt.
Sau mặt nạ nhung đen, mắt chủ nhân như tóe máu. Trong bầu không khí ngột ngạt, một vài tiếng đằng hắng vụng về cất lên.
Chủ nhân dằn từng tiếng:
- Ngoại trừ tinh thần vô trách nhiệm của một số nhân viên. Thật vậy, tinh thần vô trách nhiệm của một số nhân viên đã làm kế hoạch kinh tài của chúng ta bị cản trở. Một trong các điểm trong nghị trình hôm nay là sửa chữa khuyết điểm. Dầu chúng ta đồng sinh, đồng tử, vấn đề kỷ luật nội bộ vẫn không được xao lãng. Với một tổ chức đại quy mô, hàng ngàn nhân viên rải rác khắp năm châu như Quốc tế Đặc vụ thì một sơ sót nhỏ nhặt cũng đủ gây ra đổ vỡ trầm trọng.
Người mặc áo vàng vụt đứng dậy, giọng gay gắt:
- Tôi xin phép ngắt lời bạn chủ tịch. Nếu tôi không lầm, bạn đã ám chỉ tôi. Nhân danh tiểu khu Trung hoa, tôi cực lực phản đối. Các bạn thay mặt cho các tiểu khu khác nghĩ sao?
Người áo đỏ cất tiếng oang oang:
- Tôi được tin chuyển chở vàng cuối cùng từ Macao về bị chặn bắt ở Hồng kông. Yêu cầu bạn cho biết nguyên nhân. Bạn thừa hiểu chúng ta bị mất gần nửa triệu đô là trong vụ này.
Người áo vàng quay lai, tức tối:
- Tôi thi hành đúng chỉ thị của Trung ương. Việc chặn bắt của công an Anh quốc tại Hồng kông hoàn toàn nằm ngoài quyền hạn tôi.
Chủ nhân cười gằn:
- Bạn không che giấu sự thật được đâu. Mật báo viên của tôi ở Hồng Kông cho biết bạn thông lưng với quan thuế. Bạn bố trí cho các thùng vàng rơi vào tay họ hầu ăn bốn chục phần trăm tiền thưởng.
Đáng lẽ phản đối quyết liệt, người áo vàng lại nhún vai:
- Các đại biểu có mặt, và riêng tôi không thể tin vào mật báo viên của bạn. Vả lại, theo nội quy của Tổ chức, bạn chỉ được phép tố cáo một nhân viên trong ban quản trị với bằng chứng cụ thể. Tố cáo không bằng chứng cũng như phạm tội phá hoại. Nhân danh tiểu khu Trung hoa, tôi yêu cầu các đại biểu xét lại vấn đề, và truất phế bạn chủ tịch.
Giọng cười của Chủ nhân trở nên the thé như xé lụa:
- Được, bạn muốn bằng chứng, tôi xin thỏa mãn. Mời bạn áo đỏ…
Người áo vàng lắc đầu lia lịa:
- Tôi phản đối sự sắp xếp đen tối này. Từ lâu, ai cũng biết bạn áo đỏ là đàn em của bạn chủ tịch.
Chủ nhân quắc mắt:
- Hừ, bạn ngụy biện làm tôi không tha thứ được nữa. Giá bạn nhận lỗi, và thành thật cam kết đái công chuộc tội, thì có lẽ hội nghị còn có thể nhân nhượng… Đây này, mở mắt ra xem… Biên lai nhận tiền do bạn ký trong sở quan thuế Hồng Kông.
Người áo vàng đấm nắm tay xuống bàn thình thịch, giọng nói đã mất vẻ tự chủ cố hữu:
- Bạn chủ tịch đã kết tội một cách hồ đồ… Bạn đã tạo ra biên lai giả để loại trừ ra khỏi tổ chức những người cứng đầu, không chịu tuân theo mệnh lệnh một chiều… Trước khi gia nhập, tôi đã long trọng cảnh cáo những ai lợi dụng Quốc tế Đặc vụ để phụng sự chính trị. Về phần bạn chủ tịch, không những bạn phụng sự chính trị, bạn còn là tay sai cho một chính phủ ngoại quốc nữa. Bạn đã tự quyền liên lạc mật thiết với điệp báo Trung hoa cộng sản. Bạn muốn đưa Quốc tế Đặc vụ vào vòng kiểm soát của Bắc Kinh. Vì vậy, CIA, IS, và nhất là tổ chức của ông Hoàng mới đua nhau tấn công các cơ sở của Quốc tế Đặc vụ trên toàn cõi Đông Nam Á…
Người áo vàng xo ghế, tay chống nạnh, giọng nói mỗi lúc càng thêm chát chúa:
- Tôi xin các bạn nghĩ lại. Chúng ta làm tay sai cho đồng tiền, chúng ta không làm tay sai cho chính phủ nào, chúng ta lại càng không thể làm tay sai cho một cá nhân, dầu cá nhân này là chủ tịch phân bộ Viễn Đông của Quốc tế Đặc vụ. Tổ chức của chúng ta còn hay mất sẽ được quyết định nội hôm nay.
Chủ nhân cười nửa miệng:
- Bạn áo vàng đừng phân trần nữa vô ích, không ai thèm nghe đâu.
Người áo vàng vẫn không hạ thấp giọng:
- Mọi người nín lặng, vì khiếp sợ. Riêng tôi, tôi không bao giờ khiếp sợ.
Chủ nhân nhún vai:
- Bạn đã diễn thuyết xong chưa?
Người áo vàng hét lớn:
- Té ra bạn cố tình phỉnh gạt. Nhưng bạn ơi, bạn đừng kiêu hãnh vội. Từ thuở dọc ngang đến giờ, tôi chưa từng sa vào cạm bẫy của ai. Lúc nhận được điện mời tới Vạn Tường phó hội, tôi đã biết trước bạn định hại tôi. Thoạt đầu, tôi định ở nhà, song lại sợ các bạn khác hiểu lầm và nhất là sợ bạn cho tôi là đứa thiếu can đảm.
Vì vậy, tôi quyết định lên đường. Chủ nhân ngẩng đầu lên:
- Ha, ha, bạn áo vàng đã lén mang khí giới vào phòng họp… Bạn đã vi phạm nội quy của tổ chức.
Người áo vàng nghiến răng:
- Miễn cưỡng tôi phải vi phạm nội quy,
- Nghĩa là bạn sẽ bị xử tử.
- Đừng hòng. Bạn vểnh tai lớn mà nghe, mặc dầu bạn đã gắn ở cầu thang một cái in-pếch-tốt scốp, tôi vẫn được võ trang đầy đủ. Nếu bạn biết đều, tôi sẽ bỏ qua, bằng không…
Vừa nói, hắn vừa rút ra khẩu súng côn, nòng trắng xanh, bá nạm vàng lấp lánh. Ngón tay để sẵn lên cò, hắn chĩa họng súng về phía Chủ nhân tay kia giật phăng mặt nạ vàng đeo bằng giây vào vành tai, ném mạnh xuống đất.
Mọi người ồ lên một tiếng. Người áo vàng là một thanh niên vạm vỡ trạc 30 tuổi, trên mặt có hai vết thẹo, vết thứ nhất chạy từ cằm sang mũi, vết thứ hai nằm ngang trên trán, phất phơ một dùm tóc quăn, trải bi-ăn-tin bóng loáng. Cặp mắt hắn đỏ ngầu tưởng như phun màu, miệng hắn nghiến lại kêu ken két.
Chủ nhân nhún vai:
- Một lần nữa, bạn lại phạm một cấm căn bản. Theo nội quy, chỉ có tôi được biết tên họ và diện mạo các đại diện. Các bạn đều không biết nhau, vì thế phải đeo mặt nạ. Để khỏi lầm, chúng ta đặt ra năm màu áo, lục, đỏ, xanh, trắng, vàng tượng trung cho 5 tiểu khu, và màu đen của chủ tịch phân bộ Viễn Đông. Tội mang vũ khí vào phòng họp đã không tha thứ được, đến tội gỡ mặt nạ thì dầu nể bạn đến đâu, tôi cũng phải tuyên án tử hình.
Gã tóc quăn cười ha hả:
- Bạn đùa đấy chứ! Hoặc giả bạn lẩm cẩm nên quên hết rồi. Bạn không giết nổi tôi đâu. 4 đại biểu ở đây không biết rõ tôi, song bạn chẳng là gì. Trước kia, hồi còn lang thang tại các bến tàu, bạn đã lắc đầu le lưỡi khi thấy tôi rút súng. Hơn ai hết, bạn đã biết tôi là một trong những tay súng cừ khôi nhất châu Á. Khẩu sung hôm nay của tôi vẫn là khẩu súng tôi dùng ngày xưa, và đã giết hàng chục người. Bạn đã nhớ lại chưa? Giúp bạn khỏi quên, tôi xin biểu diễn một vài phút.
Hắn tung khẩu côn lên trời, rồi bắt gọn. Toàn thể hội nghị đều im phăng phắc. Riêng chủ nhân vẫn tủm tỉm cười, nụ cười đầy vẻ ngạo nghễ.
Gã tóc quăn quát:
- Coi này…
Đoàng…
Chiếc quẹt máy Ronsori bằng vàng 18 ca-ra của chủ nhân đặt trên mép bàn bị viên đạn 9 li đẩy văng vào tường. Tuy vây, mặt bàn không hề bị xây xát. Người ta có cảm tưởng một cơn gió mạnh vừa thổi chiếc quẹt máy bay đi. Với tài thiện xạ phi thường này, gã tóc quăn biến thành đối thủ đáng sợ của Chủ nhân. Vì dẫu sao chủ nhân chỉ có hai bàn tay không…
Song chủ nhân vẫn ngồi thẳng, không động đậy.
Hắn không lạ về tài bách bộ xuyên tâm của gã tóc quăn. Trước đây, gã tóc quăn là tay giết người thuê của Smerch, tổ chức phản gián kinh khủng của Nga sò.
Hắn thường có lối giết người mã thượng và kỳ quặc: hắn đến tận nhà nạn nhân, gõ cửa, thản nhiên bước vào phòng khách, ngồi xuống ghế sa-lông trò chuyện với chủ. Trong câu chuyện, hắn báo cho nạn nhân biết hắn lãnh tiền của Smerch tới để hạ sát. Nạn nhân sợ toát mồ hôi, thì hắn mỉm cười nói là hắn cho phép nạn nhân được dùng súng tự vệ, và thường nạn nhân rút súng trước.
Lần nào, hắn cũng thành công, bằng một viên đạn trúng tim. Chỉ cần một viên là đủ. Hắn chờ nạn nhân lấy súng khỏi vỏ, sửa soạn lấy cò mới chuyển người, nhoài tay ra, súng nổ nhanh như chớp nhoáng.
Gã tóc quăn xô ghế ngã lỏng chỏng, giọng kiêu căng:
- Lẽ ra tôi giết bạn, song tôi không giết người thiếu khí giới phòng thân. Giờ đây, bạn rúng súng ra đi, và dĩ nhiên tôi bằng lòng cho bạn bắn trước.
Chủ nhân nhún vai bình thản:
- Tôi khuyên bạn lần nữa, lần sau cùng. Bạn nên quay mũi súng vào ngực, tự xử thì hơn. Bạn không có hy vọng thoát khỏi chốn này đâu.
Gã tóc quăn liếc nhìn quanh bàn, toàn thể ngồi như pho tượng đá:
- Tôi không muốn hại ai, ngoài bạn chủ tich. Nhưng nếu bạn nào muốn chung số phận với chủ tịch thì cứ ra mặt. Tôi còn đủ đạn để tặng cho mỗi vị một viên, và tôi xin trịnh trọng đảm bảo là đạn của tôi được chế riêng, không ai có thời giờ kêu lên một tiếng.
Chủ nhân bĩu môi:
- Câm đi, đồ hèn.
Gã tóc quăn rít lên:
- À, bạn lăng mạ tôi, vậy bạn phải chết, phải chết. Tôi không thể tha thứ được nữa.
Hắn bóp cò. Một tiếng đoàng dữ dội, khói bay xanh um căn phòng, một mùi khét lẹt.
Chủ nhân không nhúc nhích, hai bàn tay vẫn để tréo trên bàn, trên miệng nở nụ cười khinh miệt. Gã tóc quăn trố mắt kinh ngạc khi thấy đối phương không chết, nhưng trong một phần mười tích tắc đồng hồ, hắn sực nhớ ra. Có lẽ chủ nhân mặc áo giáp ni-lông, loại áo nặng ba kilô gồm nhiều lớp sợi ni-lông chồng chặt lên nhau, đủ sức chặn đứng làn đạn.
Cảm thấy mình dại dột, gã tóc quăn bặm miệng bắn phát thứ hai, phát này bay vèo vào giữa mặt chủ nhân. Sát nhân đinh ninh bộ mặt đối phương bị tan ra từng mảnh đẫm máu lầy lụa, và sửa soạn cười rú lên trong toại nguyện. Nhưng một lần nữa, chủ nhân vẫn ngồi nhăn răng cười, cái cười khinh bỉ pha lẫn đểu cáng và bịp bợm.
Giọng chủ nhân rít lên, xoáy sâu vào tim gã tóc quăn:
- Lại hụt nữa à? Bắn thêm phát thứ ba chứ!
Lần đầu tiên trong đời, gã tóc quăn bắn trật. Và bắn trật hai lần mặc dầu chỉ cách mục tiêu không đầy ba thước. Đột nhiên, hắn phăng ra sự thật. Hắn run lẩy bẩy, mồ hôi toát đẫm cổ áo. Tiếng chủ nhân vang lên:
- Bạn không bắn hụt phát nào. Bạn vẫn xứng đáng là thiện xạ của Smerch. Tôi xin có lời khen ngợi. Nhưng dầu sao, tôi phải chia buồn cùng bạn, vì bạn dùng lầm đạn mã tử.
Gã tóc quăn buột miệng trong tuyệt vọng:
- Thảo nào… Mày là kẻ xảo quyệt không có tinh thần thượng võ.
- Làm nghề này, có tinh thần thượng võ chóng chết lắm… Vả lại, chính bạn đã tỏ thái độ xảo quyệt trước. Bạn đã lén mang súng vào phòng họp để hạ tôi.
Gã tóc quăn lẩm bẩm một mình như người điên:
- Lạ thật… Mình đã coi lại cẩn thận, không lẽ…
Chủ nhân xòe bàn tay ra, phân bua:
- Chung quy lại bạn thèm rượu. Bạn có thói quen khác mọi người là mỗi khi mở mắt phải xúc miệng bằng một phần ba chai sâm-banh thượng hạng. Sáng sớm, bạn ra lệnh cho tên vệ sĩ thân tín của bạn sửa soạn một chai rượu dầm đá vụn thận ngon… Hắn đã tuân lệnh răm rắp… Song hắn lại tuân lệnh tôi nữa.
- Trời ơi, mày đã sai lầm hắn thay đạn cại-lông trong súng.
- Đúng. Trong lúc bạn say sưa với ly rượu sủi bọt, và điếu xì gà Ha-van thơm phức thì tên vệ sĩ thi hành kế hoạch của tôi.
- Đồ khốn. Mày đã lợi đồng tiền để mua chuộc…
- Ồ, bạn lầm rồi… Dầu bạn dùng lời nói lỗ mãng, tôi cũng tha thứ… Tên vệ sĩ ruột thịt của bạn không phản bội vì đồng tiền đâu. Trước khi bạn sang thế giới bên kia, tôi xin nói nhỏ vào tai bạn biết hắn là đàn em của tôi từ lâu. Từ lâu, hắn có nhiệm vụ theo sát bạn để kiểm soát. Giờ đây bạn đã hiểu tại sao máy in-pếch-tốts scốp ở cầu thang không thèm quan tâm đến khẩu côn bá phát bá trúng của bạn.
Bạn đừng khinh cái máy vô tri vô giác ấy. Nó không lầm đâu, bạn ơi. Tôi đã phải mua tới ba ngàn đô-la… Ha, ha… Giờ tận số của bạn đã tới, bạn hãy nhắm mắt lại cầu kinh đi… Tôi sẵn sàng thi ân cho bạn lần chót…
Gã tóc quăn hoảng hốt đâm sầm vào cánh cửa mở ra ngoài hành lang. Bàn tay gân guốc cảu hắn đặt lên quả nắm bằng đồng.
Hắn chưa kịp mở thì toàn thân co rúm lại, chủ nhân đã ấn vào cái nút nhỏ dưới bàn. Nút này ăn thông với một hệ thống giết người ghê gớm: trong chớp mắt, một luồng điện cao thế được truyền vào quả nắm.
Gã tóc quăn khựng người, rồi lảo đảo, như thể bị một nhát búa tạ nện vào đầu. Đó là tác dụng đầu tiên của luồng điện 1.900 vôn.
Hệ thống giết người bằng điện của chủ tịch Quốc tế Đặc vụ giống hệt với ghế điện trong khám đường Sing Sang bên Mỹ. Sau 1.900 vôn đầu tiên, là một luồng điện 900 vôn thứ ba, tất cả trong vòng một phút rưỡi.
Toàn thân gã tóc quăn đã ngã nhào bỗng vùng dậy, như được hồi sinh, miệng hắn bà lớn đến nỗi xương quai hàm bị trẹo hắn. Rồi nạn nhân run như chiếc lá trước gió. Cổ hắn bạnh ra, mạch máu phồng lên gấp ba, máu téo ra ở cườm tay và hai bên màng tang, nhiệt độ trong người từ 37- mực độ bình thường – vọt lên 150 trong khoảng khắc…
Con người hào hoa và lì lợm của Smerch biến thành cái xác không hồn, sặc mùi cháy khét lẹt.
Thế là xong.
Mọi người đều quay lại, bàng hoàng trước khuôn mặt méo mó và xám xịt của gã tóc quăn, đại diện tiểu khu Trung Hoa của Quốc tế Đặc vụ khét tiếng xạ thủ trên hoàn vũ.
Chủ nhân gõ nhẹ xuống bàn, giọng đều đều như cha kể truyện cổ tích cho con:
- Trứng không thể nào khôn hơn con được, phải không các bạn. Việc vừa xảy ra là bài học cho bất cứ ai muốn phỉnh gạt Tổ chức, và coi thường mạng lệnh của tôi. Tôi sẽ không tha thứ bất cứ một mưu toan dối trá nào. Hệ thống điện đặc biệt này được truyền khắp biệt thự. Ngoài ra, tôi còn đặt nhiều võ khí bí mật khác nữa. Các bạn cần hỏi thêm gì về gã tóc quăn phản bội nữa không?
Người áo đỏ trả lời thay cho toàn thể:
- Thưa không. Xin mời bạn chủ tịch tiếp tục.
Chủ nhân nhún vai ra vẻ bất bình vì không ai phản đối:
- Giờ đây, tôi xin phép bước vào vấn đề quan trọng, đó là kế hoạch Hoa Phong Lan mà các bạn đã biết.
Đúng 1 giờ đêm qua, chiếc phi cơ AN-2P của sở mật vụ Lào quốc cất cánh khỏi trường bay Vạt Chai, bay sang Việt Nam chở theo chiếc thùng thép đầy hóa chất và độc dược cực mạnh. Kế hoạch của ta được thi hành không sai một li, tôi đã mua chuộc được hoa tiêu, và hạ cánh xuống địa điểm đã định. Để bảo vệ bí mật, tôi đã ra lệnh phá hủy phi cơ và hạ sát hoa tiêu sau khi chiếm được thùng thép. Hiện giờ thùng này được cất nơi an toàn. Các bạn có đoán được tổ chức sẽ kiếm được bao nhiêu tiền không?
Mọi người im phăng phắc.
Chủ nhân bật lửa châm thuốc lá. Mùi thơm của điếu Áp-đuy-la đầu dẹt bay thoang thoảng trong phòng. Chủ nhân nhấn mạnh từng tiếng như muốn cử toạn khắc sau vào tâm khảm:
- Hai triệu đô-la. Phải, hai triệu đô-la. Quỹ của tổ chức đang thiếu hiụt sau sự phản bội đê hèn ở Hồng Kông. Với hai triệu mỹ kim này, chúng ta có thể kinh doanh lớn. Tôi tin chắc các bạn hoàn toàn đồng ý.
Không đợi cử tọa trả lời, chủ nhân rút trong tui ra một bức thư gập tư, hắn ném lên bàn, nói:
- Vào giờ này, bức thư, đúng hơn là bức tối hậu thư của tôi đã được chuyển tới văn phòng thủ tướng. Cũng từ giờ này, chúng ta bước vào giai đoạn hoạt động khẩn trương. Địch sẽ huy động mọi biện pháp để tiêu diệt ta, và trước hết là đoạt lại thùng thép đựng độc dược. Các bạn hãy yên tâm, tôi quyết hướng dẫn Tổ chức tới thành công hoàn toàn.
Người áo lục giơ nắm tay lên khỏi đầu, bộ điệu trịnh trọng:
- Chúng tôi hoàn toàn tin tưởng vào tài lãnh đạo của bạn chủ tịch.
Chủ nhân búng điếu thuốc Áp-đuy-la lên trần nhà:
- Biết mình, biết người, trăm trận đánh, trăm trận thắng. Bởi vậy, tôi thành thật khen các bạn đề cao cảnh giác. Chúng ta thành hay bại là do kế hoạch Hoa Phong Lan này. Vì lần này, chúng ta đương đầu với tổ chức điệp báo ghê gớm của lão Hoàng.
Đúng ra, chúng ta cố tình khiêu khích lão Hoàng. Sớm muộn, lão Hoàng sẽ nhảy vào vòng chiến. Chúng ta đã bố trí đầy đủ, và nhất định toàn thắng. 2 triệu đô-la sẽ nằm gọn trong túi chúng ta.
Bây giờ xin moiừ các bạn giải tán. Lần lượt, cách nhau 10 phút, các bạn sẽ lái xe ra đường. Mỗi bạn sẽ có một bức thư niêm kín, ghi rõ chỉ thị. Yêu cầu các bạn thi hành đúng. Tháng sau, nếu cần chúng ta sẽ họp lại.
Người áo đỏ nhanh nhảu:
- Thưa bạn chủ tịch, lần sau có nên họp lại ở đây không?
Chủ nhân gật đầu:
- Nên. Đối phương đã phòng vệ ráo riết lại các thủ phủ lớn. Riêng Vạn Tường, chúng ta được an ninh tuyệt đối. Nhân viên của Quốc tế Đặc vụ đã trà trộn vào các cơ quan an ninh nòng cốt. Tuy nhiên…
Tuy nhiên, nói vậy không có nghĩa là chúng ta được quyền cẩu thả. Tai mắt của địch rình rập đêm ngày, xảy tay là mất mạng như chơi. Có lẽ nhân viên phản gián Sài Gòn đã túc trực trong khách sạn Constellat oa rồi.
Trung thành với truyền thống an ninh của Tổ chức, tôi đã trù liệu đầy đủ. Các bạn sẽ rời Vạn Tường theo kế hoạch sau đây:
Bạn áo lục sẽ tới lại khách sạn Constellation, tôi đã thuê phòng từ trước. Hai giờ trưa nay, bạn đáp máy bay Lào đi Vọng Các. Về phi cơ, tôi đã để sẵn tại khách sạn cho bạn.
Bạn áo xanh, bạn ra phi trường, đáp máy bay của hãng hàng không Việt Nam đi Pakse, ở lại một ngày, rồi xuống thẳng Sài Gòn, đi Manille.
Bạn áo trắng, chiếc ca nô đang chờ bạn ngoài bờ sông. Người của tôi sẽ chở bạn sang bên kia sông, đi Nồng khai, từ đó bạn lên xe hỏa về Vọng Các.
Còn bạn áo đỏ, tôi cần báo cho bạn biết là đêm qua bạn đã phạm một lỗi lầm đáng trách. Bạn đã ngủ mê mệt trong tiệm đấm bóp gần Chợ Mời. Tôi hy vọng lần sau bạn không bê tha như thế nữa.
Người áo đỏ lắp bắp:
- Xin lỗi bạn chủ tịch.
Chủ nhân cười khà:
- Tôi chỉ sợ lần sau bạn không còn sống nữa để mà xin lỗi. Hầu hết các tiệm đấm bóp ở đây đều có mật báo viên của lão Hoàng. Riêng tại tiệm Sen Trắng mà bạn ngủ lại, tôi đã nhân diện được một nữ nhân viên nguy hiểm.
- Thưa, từ nay tôi không dám léo hánh đến tiệm đấm bóp nữa.
- Vũ trường cũng nguy hiểm không kém. Vieng Ratry là trạm nghe ngông bí mật của CIA và Phòng Nhì Pháp. Nhân viên đặc vụ Sài Gòn thường lảng vảng trong xóm thanh lâu Ernest Outrey. Lần sau đến đất Lào, bạn nên khóa cửa ở trong phòng là hơn.
- Vâng.
- Đặc biệt lần này, tôi cho phép bạn la cà đôi chút. Đêm nay, bạn còn ở lại Vạn Tường. Nếu cần giải sầu, bạn nên thuê tắc-xi lên Chợ Chiều. Tôi biết bạn còn trẻ, đang cần an ủi. Địa chỉ tôi đưa cho bạn lần trước rất tốt. Sáng mai, đúng 5 giờ, bạn phải đi Thái Lan, không được trì hoãn.
Ngoảnh về phía toàn thể, chủ nhân hất hàm:
- Cảm ơn các bạn, và thân chúc thượng lộ bình an.
Chủ nhân lạnh lùng nhìn từng người một cáo từ. Cái cười phóng túng hồi nãy đã biến mất, cặp mắt trầm ngâm sau mặt nạ đen vụt trở nên nghiêm nghị. Một cảm giác nghẹt thở đè nặng xuống cổ những người phó hội.
Người áo đỏ ra sau cùng. Hắn cúi chào chủ nhân lần nữa, một cách trịnh trọng:
- Xin lỗi bạn chủ tịch.
Chủ nhân nắm tay áo hắn, giọng hách dịch:
- Tôi có tai mắt khắp nơi, nhất cử động của bạn đều được báo cáo cho tôi. Lần này, tôi làm ngơ cho bạn, nhưng từ lần sau.
Người khách cuối cùng đã từ giã từ biệt thự trên chiếc xe hơi màu đen. Chủ nhân lặng lẽ cởi áo choàng đen, giật mặt nạ ra, ngồi suy nghĩ hồi lâu trên ghế bành nhung.
Dưới làn râu mép lún phún, cái miệng trễ ra, lộ hàm răng vàng ệch chất nicôtin và cái nướu thâm si, chứng tỏ một tâm địa nham hiểm và độc ác. Một vết thẹo nằm ngang má bên trái, kỷ niệm của những ngày ăn cắp, mua bán tài liệu tối mật ở Âu châu. Trong một cuộc thanh toán, hắn bị đối phương chém trộm, nhờ giỏi võ, hắn thoát chết, nhưng phải mang thương tích suốt đời trên mặt.
Cởi bỏ quần áo, hắn còn trên mười vết thẹo nữa, vết nào cũng thập tử nhất sinh. Có lần bị bắn vào bụng, ruột đổ lòng thòng, cái chết gần kề, hắn vẫn ráng bò dậy, trèo lên xe, tìm đến phòng mạch và thoát chết. Lần khác, rút súng chậm một phần trăm tích tắc đồng hồ, hắn lãnh một viên kẹo đồng ghê gớm vào tim. May phước cho hắn, viên đạn trệch ra ngoài một phân tây, chạm vào cái đồng hồ quả quít. Hắn thoát chết, và kẻ thù bị hắn bắn ngã trong nháy mắt.
Ngẫu nhiên, luồng mắt hắn bắt gặp gương mặt đen thui của gã tóc quăn nằm co quắp trên nền nhà. Bình sinh hắn coi thường cái chết, song hôm nay hắn lại cảm thấy tâm hồn xáo động. Hắn cảm thấy sợ chết. Chết như con heo thui dưới sức điện 1.900 vôn…
Bàn tay hơi run, hắn châm điếu Áp-đuy-la mới. Phen này, hắn phải đương đầu với một đối thủ thần sầu quỷ khóc.
Ông Hoàng…
Vì danh dự, vì lẽ sống, hắn phải thắng. Hắn phải đoạt cho kỳ được hai triệu đô-la.
Trừ phi…
Vô tình, hắn cho tay vào túi áo. Trong người hắn, luôn luôn có một cỗ bài xì. Từ nhiều năm nay, hắn là đệ tử si mê của thần đổ bác. Vì máu cờ bạc mà hắn hút chết nhiều lần. Vì máu cờ bạc mà hắn lao đầu vào nghề đi khuya về tắt.
Hắn lại là người mê tín dị thường. Mỗi khi làm việc gì, hắn đều mang bài ra bói. Trên môi thâm xịt, nở nụ cười kiêu hãnh. Hắn nhún vai, móc cổ xì, quăng xuống bàn.
Hắn lâm râm khẩn một hồi rồi xóc bài. Xong xuôi, hắn chia 32 con bài thành 8 xấp, mỗi xấp úp 4 con, úp mặt xuống. Tần ngần một phút, hắn lẩm bẩm một mình:
- Đỏ thì ăn.
Nín thở, hắn lật con bài đầu tiên. Mặt hắn hơi tái, vì trong 8 con, chỉ có 4 con bài đỏ. Nghĩa là hòa.
Hắn càu nhàu:
- Vô lý. Không thể nào hòa được. Lão Hoàng phải thua không còn manh giáp.
Dáng điệu trịnh trọng, hắn lật con bài thứ hai, đỏ…đỏ…đỏ… 3 xấp rồi, còn 5 xấp nữa. Chắc chắn hắn sẽ toàn thắng. Mặt hắn vừa hồng hào được một phút đã trở lại xanh như tàu lá. Vì 5 lá bài màu đen cũng đi với nhau một lượt. Hắn chỉ được 3 đỏ. Nghĩa là thua.
Hắn trợn mắt vứt đống bài xì xuống. Những con gài, đầm, và con bồi lộng lãy đè lên những con xì xinh xắn, 32 lá bài bay lả tả trên nền nhà rồi phủ đầy mặt xác chết xám xịt.
Nước bài vừa báo cho hắn biết là hắn thất bại. Song hắn vẫn tin tưởng sắt đá. Hắn quát lơn, như muốn trùm lấp sự lo ngại đang dâng lên cuồn cuộn trong lòng:
- Hừ, bói bài sai bét…

Chương trước Chương sau