Arsène Lupin và những hồi ức bí mật - Chương 01
Những Tia Nắng
Ngày đăng 13-10-2017
Tổng cộng 10 hồi
Đánh giá 9/10 với 12361 lượt xem
Lupipin đang ngồi mơ màng trên chiếc ghế tựa trong phòng làm việc của tôi. Tôi đề nghị:
“Lupin, kể cho nghe một câu chuyện gì đó đi.”
“Anh muốn kể chuyện gì nữa? Mọi công việc của tôi người ta biết hết rồi còn gì.”
“Nào có ai biết rõ được” Tôi nói “Qua một vài bức thư nào đó của anh đăng trên báo, người ta chỉ biết anh tham gia vào việc này, tác động đến việc khác… Nhưng vai trò của anh trong đó, chiều sâu của sự việc, tấm kịch diễn biến ra sao thì người ta mù tịt.”
“Chà, toàn những chuyện tào lao đấy mà, chẳng thú vị gì đâu!”
“Này, việc anh biếu năm mươi nghìn francs cho bà vợ Dugrival mà không thú vị à? Lại việc khám phá bí ẩn của ba bức tranh nữa! Còn những thành công nổi tiếng thế giới mà anh giữ kín hành vi tốt đẹp của mình thì sao? Và những chuyện đôi khi anh hở ra với tôi mà anh gọi là “Chiếc nhẫn cưới, Cái chết vờn quanh”…v.v… như thế nào? Lupin à, biết bao câu chuyện bí mật để quá lâu rồi. Mạnh dạn lên.”
Thời gian đó Arsène Lupin đã nổi tiếng nhưng anh chưa lao vào những vụ thật lớn, là giai đoạn trước những cuộc phiêu lưu vĩ đại. Không mơ đến việc chiếm hữu tài sản cổ đại của các vua Pháp hay những vụ trộm khắp châu Âu, anh đang tự hài lòng về những phi vụ khiêm tốn hơn, với những lợi nhuận vừa phải hơn. Hàng ngày anh hăng say làm những việc xấu và cả những việc tốt vì tính chất bẩm sinh và cũng vì ham mê, như một Don Quichotte vui chơi và mềm yếu.
Thấy anh im lặng tôi nhắc lại:
“Nào Lupin, bắt đầu đi…”
Nhưng anh bảo làm tôi ngạc nhiên:
“Anh bạn, lấy giấy bút ra.”
Tôi nhanh nhẹn nghe ngay, thích thú mong được anh đọc cho viết một số trang đầy hiếu kỳ và nhiệt hứng, trong lúc tôi thì cứ chìm sâu vào những lý giải nặng nề và tiến triển vô vị.
Anh hỏi:
“Xong chưa?”
“Sẵn sàng rồi đấy.”
“Anh ghi đi: 19-21-18-20-15-21-20.”
“Thế nào?”
“Anh ghi vào!”
Anh ngồi, mắt nhìn vào cánh cửa sổ mở trước mặt, ngón tay quấn điếu thuốc lá sợi phương đông lên giọng:
“Ghi tiếp: 9-12-6-1…”
Ngừng một lát, anh tiếp tục: “21”.
Và sau một lúc im lặng: “20-6…”.
Anh ấy điên à? Tôi nhìn kỹ anh và dần dần nhận thấy đôi mắt anh không thờ ơ như trước mà chăm chú, hình như đang theo dõi đâu đấy trong không gian một cảnh tượng đang cuốn hút anh.
Anh vẫn đọc những chữ số cách quãng:
“21-19-18-5…”
Qua cánh cửa sổ người ta chỉ thấy một quãng trời xanh phía bên phải và mặt trước ngôi nhà đối diện, một ngôi nhà cũ thường vẫn đóng cửa, không một chi tiết nào mới lạ so với những chi tiết tôi đã biết nhiều năm nay.
“12-5-4-1…”.
Và bỗng nhiên tôi hiểu ra… hoặc đúng hơn tưởng mình đã hiểu.
Vì chấp nhận sao được một người như Lupin có vẻ bên ngoài như vậy. Không thể nghi ngờ được: anh đang đếm những tia nắng chiếu từng chặp lên mặt trước đen xạm của ngôi nhà cũ, ngang tầng hai.
Lupin nhắc tôi: “14-7…”.
Tia nắng mất đi mấy giây. Và lại chiếu vào mặt tường cách nhau đều đặn, rồi lại mất đi.
Tự nhiên tôi cũng đếm to lên: “5…”.
“Anh nắm được rồi à?” Lupin cười “Khá đấy!”
Anh lại phía cửa sổ và cúi xuống như để xác định hướng của những tia nắng, sau đó trở lại nằm trên chiếc ghế dài và nói với tôi:
“Bây giờ đến lượt anh đếm đi…”
Tôi làm theo vì con người ma quái này biết có việc gì xảy ra. Vả lại tôi cũng nhận thấy tính chất đều đặn của những tia nắng chiếu trên mặt tường là một điều lạ; những tia đó lúc ẩn lúc hiện nối tiếp nhau như tín hiệu một đèn pha.
Hiện tượng đó từ một căn nhà trên đường cùng phía chúng tôi vì mặt trời chiếu chéo qua cửa sổ nhà tôi. Có thể là có một người nào đó lần lượt đóng mở một cánh cửa kính hay đúng hơn là giải trí bằng cách dùng một chiếc gương con phản chiếu tia nắng mặt trời.
Sau một lúc bận bịu theo dõi, tôi bực mình kêu lên:
“Đây chỉ là do một đứa trẻ chơi nghịch thôi đấy mà.”
“Thì anh cứ tiếp tục đi.”
Và tôi đếm… Tôi viết những chữ số thành hàng… Những tia nắng cứ nhảy múa trước mặt tôi với sự chính xác toán học.
Một lúc lâu hơn không thấy tia nắng, Lupin hỏi tôi:
“Thế nào rồi?”
“Theo tôi hình như thôi rồi… Đã qua nhiều phút mà không có gì nữa.”
Chúng tôi chờ và khi không còn tia nắng nào chiếu lên đường nữa, tôi nói đùa:
“Tôi cho là chúng ta mất thì giờ vô ích. Chỉ một ít chữ số trên giấy thôi, thành quả nghèo nàn lắm.”
Vẫn yên trên ghế, Lupin nói:
“Anh bạn ơi, chịu khó thay chữ số bằng chữ cái phù hợp với số đếm đi. Ví dụ A là 1, B là 2…v.v…”
“Như vậy ngốc quá.”
“Rất ngốc, nhưng trong cuộc đời người ta thường làm nhiều điều ngốc!”
Tôi đành làm việc ngốc nghếch này và ghi được: n-h-â-t l-à… Tôi ngừng lại ngạc nhiên:
“Một chữ này! Hình thành được một chữ!”
“Bạn thân mến, cứ tiếp tục đi.”
Tôi tiếp tục ghi được những chữ, tách ra từng tiếng và rất kinh ngạc có trước mặt đầy đủ một câu.
“Được rồi… Nhưng có lỗi chính tả.”
“Đừng bận tâm về cái đó. Anh đọc thong thả lên xem.”
Tôi đọc cả một câu không hoàn chỉnh, nguyên văn như sau:
“Nhất là phải tránh nguy hiểm, đừng tấn công, chỉ đụng đầu một cách khéo léo nhất và…”
Tôi cười:
“Có tia sáng đấy; thế là chúng mình biết rõ rồi! Lupin này, thực ra đây là lời khuyên của một bà nội trợ không giúp anh được gì trong công việc.”
Lupin đứng dậy vẫn im lặng và nắm lấy tờ giấy. Tình cờ ngó lên đồng hồ, tôi nhớ lúc đó năm giờ mười tám phút.
Lupin vẫn đứng, tờ giấy trên tay và tôi thấy anh có sự thay đổi, về cảm giác tuy rất khó nhận ở anh. Do quen biết anh lâu, tôi biết có một dấu hiệu: hai nét nhăn nhỏ hình chữ thập thể hiện ở trán khi anh đang gắng sức chú ý đến một việc gì. Lúc này nét chữ thập nhỏ đó hằn sâu, rõ ràng.
Anh đặt tờ giấy xuống nói khẽ:
“Trò trẻ con!”
Đồng hồ điểm năm giờ rưỡi. Tôi hỏi:
“Thế nào, anh biết nội dung rồi à? Mới chỉ mười hai phút!”
Anh bước sang phải, sang trái mấy bước, châm một điếu thuốc và nói với tôi:
“Anh sang gọi dây nói cho Nam Tước Repstein báo trước là tôi sẽ đến nhà ông lúc mười giờ tối.”
“Nam Tước Repstein? Chồng bà Nam Tước nổi tiếng ấy ư?”
“Đúng.”
“Nghiêm túc chứ?”
“Rất nghiêm túc.”
Bối rối, không thể cưỡng lại anh, tôi mở cuốn danh bạ điện thoại và cầm máy. Nhưng lúc đó Lupin độc đoán ngăn tôi lại, mắt vẫn nhìn vào tờ giấy anh vừa cầm lên lại, nói:
“Không, anh đừng gọi. Báo trước cho ông cũng vô ích. Có việc gì khẩn cấp hơn đây… Việc gì lạ lùng làm tôi băn khoăn… Tại sao câu quỷ quái này phải bỏ dở? Tại sao câu này…”
Nhanh nhẹn anh cầm lấy gậy và chiếc mũ:
“Ta đi. Nếu tôi không nhầm thì là một việc cần giải quyết cấp tốc, mà tôi nghĩ mình không nhầm.”
“Anh biết có việc gì đấy à?”
“Cho đến lúc này thì chưa biết gì cả.”
Xuống thang gác anh quàng cánh tay vào tay tôi và nói với tôi:
“Tôi biết điều mà mọi người đều biết: Nam Tước Repstein, một nhà tài chính và là nhà thể thao có con ngựa đua vừa giật giải lớn, nạn nhân của bà vợ nổi tiếng về mái tóc vàng, về quần áo xa hoa. Bà ta bỏ trốn đã mười lăm hôm nay mang theo số tiền ba triệu lấy trộm của chồng và cả một bộ sưu tập về kim cương, ngọc, đồ trang sức của công chúa Berny uỷ thác cho bà, mà bà phải mua lại. Hai tuần nay người ta theo dõi bà Nam Tước khắp nước Pháp và châu Âu, dễ dàng thôi vì bà tẩu tán vàng và đồ trang sức trên đường đi. Nhiều lúc người ta tưởng bắt được bà. Ngay hôm kia ở Bỉ, ông Ganimard, nhà thám tử quốc gia đặc biệt của chúng ta bắt được trong khách sạn một bà hành khách với đầy đủ chứng cứ. Nhưng đó là một nữ diễn viên kịch tiếng tăm, còn bà Nam Tước thì không tìm ra. Về phần mình Nam Tước Repstein hứa một phần thưởng một trăm nghìn francs cho ai tìm được vợ mình. Tiền đang ở trong tay một viên công chứng. Mặt khác để bồi thường cho công chúa Berny, ông vừa bán gộp toàn bộ chuồng ngựa đua, khách sạn và lâu đài của ông.”
“Tiền bán nhận sau,” tôi nói thêm. “Báo chí cho biết ngày mai công chúa Berny sẽ có tiền. Tuy vậy, thực tế tôi không thấy giữa câu chuyện anh vừa kể và câu bí ẩn kia có liên quan gì với nhau…”
Lupin không trả lời. Chúng tôi theo con đường tôi ở đi khoảng một trăm năm mươi hoặc hai trăm mét thì anh ấy rời hè đường đứng ngắm một ngôi nhà xây dựng kiểu cũ chắc có nhiều hộ ở. Anh nói:
“Theo tôi tính toán thì những tia nắng tín hiệu do đây mà ra, chắc là từ chiếc cửa sổ còn mở kia.”
“Ở tầng ba đấy à?”
“Đúng.”
Anh đi đến chỗ người gác cổng hỏi:
“Ở đây có một hộ có liên hệ với Nam Tước Repstein phải không?”
“Thì sao?” Bà gác cổng nói. “Có ông Lavernoux là thư ký, quản lý của Nam Tước. Chính tôi làm việc nhà cho ông ấy.”
“Có thể gặp ông ấy được không?”
“Gặp à? Ông ấy đau nặng, tội nghiệp!”
“Bị bệnh?”
“Đã mười lăm ngày rồi… từ khi xảy ra việc bà Nam Tước, ông ấy về nhà lên cơn sốt và nằm cho đến nay.”
“Nhưng ông ấy dậy được chứ?”
“À, việc đó thì tôi không biết.”
“Sao bà lại không biết?”
“Bác sĩ cấm người ta vào phòng ông ấy. Họ lấy chìa khóa của tôi rồi.”
“Ai?”
“Bác sĩ. Chính ông ta mỗi ngày đến hai, ba lần được hai mươi phút,
một ông già râu xám đeo kính đã vỡ. Nhưng này, ông đi đâu đấy?”
“Tôi đi lên trên đó, bà giúp dẫn tôi đi.” Lupin vừa nói vừa chạy lên cầu thang “Ở tầng ba bên trái phải không?”
“Nhưng người ta cấm vào” Bà than phiền chạy theo “Vả lại tôi không có chìa khóa vì bác sĩ…”
Người trước người sau chúng tôi cùng leo lên ba cầu thang. Đến một căn phòng, Lupin lấy dụng cụ ra và mặc dù bà gác cổng ngăn lại, anh cho vào ổ khác. Cửa mở được ngay và chúng tôi đi vào.
Trong căn phòng tối có tia sáng lọt qua một cánh cửa hé mở. Lupin chạy vội lại nhưng đến đầu giường anh kêu lên:
“Chậm quá rồi! Chà, quái quỷ!”
Bà gác cổng sụp xuống trên đầu gối gần như ngất đi. Trên tấm thảm một người đàn ông ở trần nằm dài ra, chân co, cánh tay vặn lại, nét mặt xanh rớt, gương mặt gầy không còn thịt, đôi mắt giữ một cảm giác hãi hùng, miệng méo mó đáng sợ.
Sau một lượt xem xét nhanh, Lupin nói:
“Ông ta chết rồi.”
“Chết thế nào?” Tôi kêu lên. “Không một vệt máu!”
“Có, có” Lupin vừa trả lời vừa chỉ vào ngực, giữa chiếc sơ mi phanh ra có hai ba giọt đỏ. “Anh xem, kẻ sát nhân một tay bóp cổ, tay kia tiêm vào tim. Tôi nói tiêm vì thực ra vết thương khó nhận thấy, lỗ một chiếc kim rất dài.”
Anh ngó xuống sàn xung quanh xác chết. Không có gì đáng lưu ý, chỉ thấy một chiếc gương bỏ túi, chiếc gương con mà ông Lavernoux chơi trò chiếu tia nắng trong không gian.
Bỗng nhiên trong khi bà gác cổng than khóc, kêu cứu thì Lupin nhảy đến lay bà:
“Bà im đi! Nghe tôi hỏi… chốc nữa sẽ gọi… Rất quan trọng đây, trả lời cho tôi biết: Ông Lavernoux có một người bạn ở trong phố này phải không? Về phía bên phải đường, một người bạn thân?”
“Vâng.”
“Có phải cứ chiều chiều hai người gặp nhau ở quán cà phê và trao đổi với nhau về họa báo?”
“Vâng.”
“Ông ấy tên gì?”
“Ông Dulâtre.”
“Địa chỉ?”
“Số 92 cùng phố này.”
“Một câu nữa: Ông bác sĩ già có bộ râu xám, đeo kính mà bà nói với tôi đó đến đây đã lâu chưa?”
“Tôi không biết ông ấy. Ông ấy đến ngay hôm ông Lavernoux lâm bệnh.”
Không nói thêm lời nào, Lupin kéo tôi đi, xuống thang gác và khi ra ngoài đường, rẽ sang thêm bốn số nhà, anh dừng lại trước số 92, ngôi nhà thấp mà tầng trệt do một người buôn rượu ở, đúng lúc ấy đang đứng hút thuốc trước ngưỡng cửa gần lối vào.
Lupin hỏi thăm ông Dulâtre có nhà không. Người buôn rượu đáp:
“Ông Dulâtre đi rồi, cách đây khoảng nửa tiếng. Ông có vẻ xúc động và trái với thói quen hàng ngày, đã gọi xe để đi.”
“Và ông có biết…”
“Ông ấy đi đâu không à? Theo tôi chẳng có gì bí mật. Ông ấy nói với lái xe khá to: Đến đồn cảnh sát!”
Lupin định đi gọi tắc xi nhưng rồi đổi ý và tôi nghe anh lẩm bẩm:
“Thôi, không cần… ông ta đi lâu rồi!”
Anh lại hỏi:
“Sau khi ông Dulâtre đi thì có ai đến đây không?”
“Có, một ông già râu xám đeo kính, lên nhà ông Dulâtre gọi cửa và ra đi.”
“Xin cảm ơn, thưa ông.” Lupin nói và chào chủ nhà.
Anh đi chậm rãi không nói gì với tôi và có vẻ suy nghĩ nhiều. Chắc vấn đề có khó khăn, chưa nhận ra những bí hiểm mà trước đây anh có vẻ đã chắc chắn nắm được. Anh thú nhận với tôi:
“Đây là sự việc cần nhiều trực giác hơn là suy nghĩ. Việc này khá lạ lùng và thật đáng quan tâm.”
Chúng tôi đến con đường rộng, Lupin vào một phòng đọc tra cứu rất lâu những tờ báo cách đây mười lăm ngày. Thỉnh thoảng anh nói khẽ:
“Đúng… Đúng.. Tất nhiên chỉ là một giả thuyết nhưng giả thuyết này giải thích mọi điều. Mà một giả thuyết giải đáp được mọi câu hỏi thì không xa sự thật mấy.”
Đêm đến, chúng tôi ăn tối trong một quán nhỏ; tôi để ý thấy nét mặt Lupin khởi sắc dần, cử chỉ quyết đoán hơn và trở lại vui vẻ sinh động. Khi chúng tôi ra đi, suốt dọc con đường rộng đến nhà Nam Tước Repstein thì Lupin, con người quyết định hành động và sẽ thắng cuộc.
Chúng tôi đi chậm lại trước nhà Nam Tước, một ngôi nhà ba tầng mặt trước trang trí những cột và tượng người. Lupin đột nhiên nói:
“Dừng lại!”
“Gì vậy?”
“Thêm một chứng cứ xác nhận giả thuyết của tôi…”
“Chứng cứ nào, tôi chẳng thấy gì cả.”
“Tôi thấy. Thế là đủ!”
Anh dựng cổ áo và nói:
“Quái thật! Cuộc đấu sẽ gay go đây. Anh bạn ơi, anh cứ đi ngủ. Nếu không mất mạng, sáng mai tôi sẽ kể lại cuộc thám hiểm…”
“Cái gì?”
“Này, tôi cho là có thể rất nguy hiểm, ít ra có thể bị bắt hoặc mạng sống đi đứt! Tuy vậy…”
Anh nắm lấy vai tôi:
“Cũng có thể tôi nắm được hai triệu. Và khi tôi được giao hai triệu thì người ta sẽ thấy tôi có thể làm được gì. Chúc anh ngủ ngon, và nếu anh không gặp lại tôi…”
Anh ngân nga:
“Hãy trồng trên nấm mồ một cây liễu. Mà tôi vẫn thích cành lá rủ xuống yểu điệu…”
Tôi chia tay.
Ba phút sau Lupin gõ cửa nhà Repstein.
“Nam Tước có nhà chứ?”
Người hầu quan sát con người không có phận sự này với vẻ ngạc nhiên và trả lời:
“Có, nhưng Nam Tước không tiếp khách giờ này.”
“Nam Tước có biết ông Lavernoux, người quản lý của ông bị ám sát không?”
“Tất nhiên có.”
“Vậy thì nhờ nói với ông, tôi đến vì vụ ám sát đó và đừng để mất thời gian.”
Từ phía trên một giọng nói to vọng xuống:
“Anh Antoine, đưa người ta lên.”
Vâng lệnh nghiêm nghị đó, người hầu dẫn Lupin lên tầng một. Trên ngưỡng cánh cửa mở, một người đứng chờ mà do thấy ảnh trong báo Lupin biết là Nam Tước Repstein, chồng bà Nam Tước nổi tiếng và là chủ nhân con ngựa đua xuất sắc nhất trong năm.
Nam Tước người rất lớn, vai vuông vắn, khuôn mặt cạo nhẵn, có dáng dấp đáng ưa, vui vẻ tuy đôi mắt đượm buồn. Ông bận quần áo lịch sự, một gilet nhung nâu sẫm, trên cà vạt đính một viên ngọc mà Lupin cho là có giá trị lớn.
Ông đưa Lupin vào phòng làm việc, một gian phòng rộng có ba cửa sổ, có tủ sách nhiều ngăn, một chiếc bàn Mỹ và một tủ két. Vội vã, ông hỏi:
“Ông biết được điều gì à?”
“Thưa Nam Tước vâng.”
“Liên quan đến vụ ám sát Lavernoux đáng thương?”
“Vâng, và cũng liên quan đến bà Nam Tước. “
“Thật thế sao? “
“Tôi khẩn cầu ông nhanh lên…”
Ông đưa lại một chiếc ghế, Lupin ngồi xuống bắt đầu:
“Thưa Nam Tước, trường hợp thật nghiêm trọng, tôi sẽ trình bày nhanh.”
“Vào việc, vào việc đi!”
“Thưa Nam Tước, xin vắn tắt, không mào đầu: Lúc đó Lavernoux đã bị bác sĩ giữ nằm trên giường một cách cấm cố mười lăm ngày. Lavernoux đã… nói thế nào đây?… Đã đánh điện tố giác bằng tín hiệu tôi ghi lại được từng phần và khiến tôi theo dõi việc này. Ông ấy bị phát hiện trong lúc đánh tín hiệu và bị ám sát.”
“Nhưng do ai, do ai?”
“Do bác sĩ của ông ấy.”
“Tên người bác sĩ đó?”
“Tôi không biết. Nhưng một người bạn của Lavernoux, ông Dulâtre là người mà ông ấy đánh tín hiệu phải biết, biết cả nghĩa chính xác, đầy đủ của sự liên lạc đó, vì không đợi hết tín hiệu, đã nhảy ô tô đến đồn cảnh sát.”
“Vì sao, vì sao? Và kết quả việc đó ra sao?”
“Thưa Nam Tước, kết quả là nhà của ông bị bao vây. Mười hai viên cảnh sát đang dưới cửa sổ nhà ông và sáng sớm nhân danh pháp luật họ sẽ vào bắt tội phạm.”
“Kẻ ám sát Lavernoux ẩn nấp trong nhà này sao? Một trong những người hầu của tôi à? Nhưng không, vì ông nói là một bác sĩ…”
“Thưa Nam Tước, tôi lưu ý ông rằng khi đi báo cáo những lời tố giác của ông bạn Lavernoux, ông Dulâtre không biết rằng bạn mình đã bị ám sát. Việc tố cáo của ông ấy nhằm vào việc khác…”
“Việc gì?”
“Việc bà Nam Tước mất tích mà ông ấy biết qua liên lạc của Lavernoux.”
“Sao? Cuối cùng người ta đã biết được? Đã tìm ra bà Nam Tước! Bà ấy ở đâu? Số tiền bà ta cưỡng đoạt của tôi thế nào rồi?”
Nam Tước Repstein có trạng thái phấn khích lạ lùng. Ông đứng dậy, gắt gỏng với Lupin:
“Ông nói hết đi, tôi không thể chờ lâu hơn nữa.”
Lupin nói chậm, ngập ngừng:
“Vấn đề là thế đấy… Việc giải thích trở thành khó khăn… vì rằng chúng ta đi từ một quan điểm ngược nhau.”
“Tôi không hiểu.”
“Thưa Nam Tước, tuy rằng ông phải hiểu… Chúng ta cho rằng, tôi nói lại theo báo chí: Bà Nam Tước chia sẻ về bí mật mọi công việc của ông, không những bà mở được két sắt ở ngân hàng của Lyon mà ông để mọi tài sản ở đó.”
“Đúng.”
“Nhưng cách đây mười lăm ngày, một buổi tối trong lúc ông ở sàn nhảy thì bà Nam Tước nắm được những tài sản đó mà ông không biết và ra đi khỏi đây với một túi du lịch đựng tiền nong của ông và những đồ trang sức của công chúa Berny?”
“Đúng vậy.”
“Và từ đó người ta không thấy bà ta nữa?”
“Không.”
“Như vậy có một lý do rất đúng để người ta không thấy bà nữa.”
“Lý do nào?”
“Bà Nam Tước Repstein đã bị ám sát.”
“Bị ám sát?… Bà Nam Tước!… Ông thật điên!”
“Bị ám sát ngay tối hôm đó, đúng thế.”
“Tôi nhắc lại là ông điên! Sao có chuyện bà Nam Tước bị ám sát vì người ta theo dõi dấu vết bà ta có thể nói là từng bước một?”
“Người ta theo dấu vết một người đàn bà khác.”
“Người đàn bà nào?”
“Kẻ tòng phạm của sát nhân.”
“Và sát nhân là ai?”
“Chính con người từ mười lăm ngày nay, biết Lavernoux vẫn làm trong gia đình nắm rõ sự thật nên đã buộc ông ấy nằm tại chỗ, đe dọa, khủng bố ông bắt phải im lặng; cũng chính con người đó bắt gặp Lavernoux đang liên lạc với một người bạn, đã lạnh lùng giết ông ấy bằng một cú đâm vào tim.”
“Như vậy là bác sĩ à?”
“Vâng.”
“Thế thì bác sĩ đó là ai? Tên hung thần, ác quỷ đó là ai mà khi ẩn khi hiện, giết người trong bóng tối mà không ai nghi ngờ?”
“Ông không đoán ra à?”
“Không.”
“Và ông muốn biết chứ?”
“Muốn quá… Ông nói đi. Ông biết chỗ hắn ta lẩn trốn chứ?”
“Vâng.”
“Trong ngôi nhà này à?”
“Vâng.”
“Cảnh sát đang truy tìm anh ta?”
“Vâng.”
“Ai vậy?”
“Ông!”
“Tôi!…”
Từ lúc Lupin đối mặt với Nam Tước và cuộc đấu bắt đầu cho đến bây giờ chưa được mười phút. Lời kết tội đưa ra chính xác, dữ dội, không dứt. Anh nhắc lại:
“Chính ông đã mang bộ râu giả, đeo kính, còng xuống như một ông lão. Tóm lại Nam Tước Repstein, với điều không ai nghĩ tới là nếu không phải ông với trò ma mãnh phức tạp đó thì sự việc không thể giải thích nổi. Còn chính ông là tội phạm đã ám sát bà Nam Tước để loại bỏ bà và chiếm những triệu bạc cùng một người đàn bà khác, ám sát viên quản lý Lauvecnu để thủ tiêu một người chứng kiến rõ ràng. Ồ, nhưng vậy mọi việc mới sáng tỏ!”
Nam Tước, từ đầu cuộc gặp mặt đứng cúi về phía người đối thoại khao khát theo dõi từng câu nói của anh, lúc này ngẩng hẳn lên nhìn Lupin như đang trực tiếp một người điên. Khi Lupin nói xong, ông lùi lại hai ba bước có vẻ sẵn sàng lên tiếng nhưng rồi không nói gì, đi lại phía lò sưởi bấm chuông.
Lupin vẫn đứng yên, mỉm cười chờ đợi.
“Antoine, anh có thể đi ngủ. Tôi sẽ tiễn ông khách.”
“Thưa ông, có phải tắt đèn không?”
“Để đèn ở tiền sảnh.”
Antoine rút lui, Nam Tước lại bàn lấy khẩu súng ngắn bỏ vào túi áo và trở lại trước Lupin, bình tĩnh nói:
“Ông thứ lỗi, tôi buộc phải có sự đề phòng nhỏ này nếu gặp trường hợp ông điên. Không, ông không điên nhưng ông đến đây với một mục đích mà tôi không hiểu nổi; ông kết tội tôi một cách kinh ngạc mà tôi muốn biết lý do.” Ông nói giọng cảm động, đôi mắt buồn như đẫm lệ.
Lupin rùng mình không biết mình có lầm không? Giả thuyết do trực giác dựa vào cơ sở mỏng manh của những sự việc nhỏ không biết có sai không? Một chi tiết làm anh chú ý qua lỗ hở chiếc áo gilet anh nhận thấy đầu nhọn chiếc kim găm ở cà vạt của Nam Tước và xác định được chiều dài khác thường của chiếc kim. Hơn nữa thân kim vàng hình tam giác và như một dao găm nhỏ, rất nhỏ, tinh vi nhưng thật đáng sợ trong những bàn tay thông thạo.
Và Lupin chắc chắn chiếc kim gắn viên ngọc tuyệt đẹp kia là vũ khí đã xuyên qua tim ông Lavernoux tội nghiệp. Anh nói nhỏ:
“Ông Nam Tước, ông thật rắn rỏi!”
Ông này luôn nghiêm nghị, vẫn im lặng như không hiểu và chờ đợi giải thích. Dù sao thái độ không nao núng đó làm lung lay Arsène Lupin.
“Đúng, thật rắn rỏi vì tất nhiên bà Nam Tước chỉ làm theo lệnh ông chuyển tài sản ra tiền mặt và mượn đồ trang sức của công chúa để rồi mua lại. Cũng rõ ràng người ra khỏi nhà ông với xắc du lịch không phải vợ ông mà là tòng phạm, bạn gái ông và chính người bạn gái đó làm ông Ganimard tự nguyện theo dõi qua suốt châu Âu. Đây là một sự phối hợp tuyệt vời. Người đàn bà đó cũng chẳng gặp nguy hiểm gì vì người ta tìm bà Nam Tước kia mà. Vì sao người ta lại tìm một người đàn bà khác để được món tiền thưởng một trăm nghìn francs! Chà, tuyệt thật: Một trăm nghìn francs để ở công chứng. Số tiền làm lóa mắt cảnh sát, bịt những cặp mắt tinh tế nhất! Người ta theo dõi bà Nam Tước để ông ngấm ngầm thu xếp những việt lặt vặt, bán nhanh những chuồng ngựa đua, đồ đạc và chuẩn bị cuộc trốn chạy. Thật kỳ lạ!”
Nam Tước không lung lay, tiến đến lạnh lùng nói với Lupin:
“Ông là ai?”
Lupin phá lên cười:
“Điều đó có ích gì trong cơ hội này? Hãy coi tôi là sứ giả của sứ mệnh hoạt động trong bóng tối để ám hại ông…”
Anh đứng nhanh dậy nắm lấy vai Nam Tước dằn từng tiếng:
“Hoặc để cứu ông, Nam Tước ạ. Nghe tôi đây: ba triệu của bà Nam Tước, hầu hết đồ trang sức của bà công chúa, tiền bán chuồng ngựa và đồ đạc, tất cả còn đó trong túi ông hay trong tủ két. Ông chuẩn bị bỏ trốn, chiếc valy đang ở sau bức trướng, giấy tờ đã sắp xếp ngăn nắp trên bàn.Tối nay ông sẽ chuồn, cải trang không ai nhận ra vì đã đề phòng cẩn thận; ông sẽ đi theo người tình mà vì người đó ông đã giết vợ, người đó có lẽ đã bị Ganimard bắt ở Bỉ. Chỉ một trở ngại bất chợt, không ngờ đến là cảnh sát, mười hai nhân viên mà sự tố giác của Lavernoux đưa đến bao quanh nhà. Ông sẽ đi đứt và tôi có thể cứu ông. Tôi gọi điện thoại và vào ba, bốn giờ sáng hai chục người của tôi xóa bỏ trở ngại đó, loại trừ mười hai nhân viên cảnh sát để ông chuồn không kèn không trống. Điều kiện, hầu như không có gì, là việc vặt đối với ông, chia nhau số tiền và đồ trang sức. Như vậy được không?”
Anh nghiêng về phía Nam Tước, túm lấy ông với một sức mạnh không cưỡng được. Nam Tước lẩm bẩm:
“Tôi bắt đầu hiểu ra, một vụ tống tiền…”
“Tống tiền hay không, ông gọi thế nào cũng được nhưng phải nghe theo điều tôi quyết định. Đừng nghĩ là tôi nản chí trong phút cuối, đừng cho là: “Đây cũng là con người sợ hãi cảnh sát, nếu mình từ chối thì anh ta cũng có thể bị khóa tay, cả lũ cùng vào tù vì cả hai đều bị vây như thú rừng”. Như thế là sai lầm thưa Nam Tước. Tôi, bao giờ tôi cũng tránh được, chỉ là ông thôi… Tiền hoặc cuộc sống thưa ông. Chia đôi, nếu không… lên máy chém. Đồng ý không?”
Rất nhanh, Nam Tước vùng ra nắm khẩu súng ngắn, bắn.
Lupin đã dự kiến bị tấn công, hơn nữa nét mặt Nam Tước đã mất tự tin và dần dần do lo sợ, lòng căm tức ánh lên hung dữ như dã thú báo hiệu một sự chống trả đã kìm giữ từ lâu.
Bắn hai lần, lúc đầu Lupin nhảy tránh sang một bên, sau xông vào, đạp mạnh đùi Nam Tước và nắm lấy chân làm ông này ngã nhào. Nam Tước gắng sức vùng ra và hai kẻ thù ôm lấy nhau; cuộc đấu quyết liệt, dã man, thâm hiểm.
Bỗng Lupin cảm thấy nhói ở ngực. Anh hét lên:
“A, đồ súc sinh! Thủ đoạn như trường hợp với Lavernoux. Chiếc kim!…”
Anh cố gượng rắn mình lại khống chế Nam Tước, bóp vào cổ họng và thắng thế.
“Đồ ngu, nếu mày không dở trò thì có thể tao đã bỏ cuộc vì bộ mặt mày có vẻ lương thiện đến thế! Quý ngài thật gân guốc! Có lúc tao đã tưởng… Nhưng lần này thì xong rồi! Nào, đưa kim đây và cười đi… Nhưng lại nhăn nhó à… tao xiết chặt quá chăng? Trợn mắt lên rồi à… Khôn ngoan hơn một chút chứ… Tốt, một sợi dây nhỏ vào cổ tay thôi… Cho phép chứ? Cảm động thật… mày biết không, thâm tâm tao vẫn có cảm tình với mày. Nhưng bây giờ, cẩn thận đấy anh bạn; nghìn lần xin lỗi…”
Anh chồm dậy dùng hết sức tống một quả cực mạnh vào dạ dày làm đối thủ nấc lên, choáng váng ngất đi.
“Như vậy là do không biết điều người anh em ạ. Tao đã để cho mày một nửa tài sản; bây giờ thì không cho mày gì nữa… tao càng có nhiều, đó là vấn đề chính. Quỷ sứ, mày giấu ở đâu đây, trong tủ két à? Chà, gay go đây, may mà mình có cả đêm…”
Anh lục túi Nam Tước lấy chùm chìa khóa, đầu tiên mở valy xem không thấy tiền nong gì liền đến bên tủ két.
Nhưng lúc đó anh ngừng lại: có tiếng động đâu đây. Người hầu à? Không thể, vì họ ở tầng ba. Nghe tiếng động ở phía dưới, anh hiểu ngay: cảnh sát nghe hai tiếng nổ đã đập cửa vào không đợi trời sáng.
Anh nói:
“Mẹ kiếp, mình đang êm ấm thì lại các ông này… vào lúc mình sắp thu nhận thành quả. Nào Lupin, can đảm lên! Trong hai mươi giây mở chiếc tủ mà không biết mật mã! Rối trí ư? Không được, tìm cho ra mật mã đó. Trong tiếng ấy có mấy chữ? Bốn à?”
Vừa nói và vừa lắng nghe tiếng đi lại bên tủ két.
“Bốn con số… bốn chữ… Ai giúp tôi một tay đây? Một đầu mối… Ai? À. Lavernoux, tốt quá! Ông Lavernoux đáng thương đã hy sinh bản thân để đánh tín hiệu… Chà, tôi tồi quá! Đúng rồi, đúng rồi, mình nắm được rồi. Cảm động quá! Lupin, đếm đến mười để nén nhịp tim đập mạnh không thì hỏng hết.”
Đếm đến mười, hoàn toàn bình tĩnh, anh đến quỳ gối trước tủ két vặn bốn núm rất chăm chú rồi xem chùm chìa khóa, chọn một chìa nữa thử vặn nhưng không được. Anh thử chiếc thứ ba, lẩm bẩm: “Cái thứ ba sẽ được… Thắng lợi rồi, cái này vặn được! Vừng ơi, mở ra!”.
Ổ khóa xoay, cánh tủ động đậy, Lupin kéo về phía mình và rút chìa khóa. Anh nói:
“Những triệu bạc về mình rồi. Nam Tước Repstein đừng giận nhé!”
Nhưng anh nhảy lùi một bước, chân đập chững, nấc lên vì kinh hãi. Chìa khóa trong tay run run chạm vào nhau thành tiếng và trong hai mươi, ba mươi giây mặc dù phía dưới có tiếng ồn ào, tiếng chuông điện vang trong nhà, anh đứng đó đôi mắt ngơ ngác nhìn một quang cảnh ghê tởm, khả ố nhất: một thân hình phụ nữ ăn bận hở hang gập làm đôi trong tủ két như một vật quá lớn bị lèn chặt… tóc vàng rủ xuống… và máu…
Anh ấp úng:
“Bà Nam Tước! Ồ, tên quái vật!…”
Anh bừng tỉnh, nhổ vào mặt tên sát nhân và đạp gót vào nó.
“Này, đồ khốn nạn… Đồ súc sinh… Với việc này thì lên máy chém…”
Lúc đó ở những tầng trên có nhiều tiếng trả lời cảnh sát gọi. Lupin nghe bước chân dồn dập lên cầu thang. Phải rút lui thôi.
Thực tế thì anh ít bận tâm về việc đó vì lúc đối khẩu với Repstein, anh thấy kẻ thù vững lòng nên có cảm giác có một lối thoát nào đó. Nếu không chắc chắn thoát khỏi cảnh sát thì Nam Tước sao dám ở lại đấu với anh?
Lupin bước sang phòng bên cạnh ngay vườn. Ngay trong lúc cảnh sát xông vào thì anh trèo qua ban công trượt theo ống máng vòng qua những căn nhà. Trước mặt là bức tường có hàng cây, anh luồn giữa tường và hàng cây, thấy một cánh cổng bèn lấy chùm chìa khóa mở ra khá dễ dàng. Anh chỉ việc đi qua một cái sân, qua mấy gian nhà trống và một lát sau đã ở ngoài đường. Tất nhiên anh chắc là cảnh sát không biết lối ra bí mật này.
Sau khi kể cho tôi nghe chi tiết về cái đêm ghê gớm đó, Lupin kêu lên:
“Thế nào, anh thấy Nam Tước Repstein ra sao? Con người bẩn thỉu làm sao? Nhiều khi không thể tin vào hình dáng bên ngoài; tôi cam đoan với anh tay ấy có vẻ là một người thực sự lương thiện!”
Tôi hỏi anh:
“Nhưng… những triệu bạc, những đồ trang sức của công chúa?”
“Ở cả trong tủ két. Tôi nhớ thấy rất rõ gói đó.”
“Rồi sao?”
“Nó vẫn ở đấy.”
“Không thể như vậy?”
“Đúng vậy. Có thể lúc đó tôi sợ cảnh sát hoặc do một khó nghĩ chợt đến. Sự thực thì đơn giản bẩn thỉu hơn… tầm thường hơn… Của cải ấy có vẻ quá bẩn thỉu!…”
“Thế nào?”
“Thế đấy bạn ạ. Mùi tỏa ra từ tủ két, từ chiếc quan tài đó. Không, tôi đã không thể… đầu óc quay cuồng… chỉ thêm một giây nữa là tôi chịu không nổi. Cũng ngốc đấy chứ? Đây, phi vụ đó tôi chỉ được cái này, chiếc Kim găm cà vạt. Viên ngọc ít ra cũng năm mươi nghìn francs… Dù sao, thú thật tôi cũng rất bực. Thật bậy bạ?”
“Còn một điều tôi muốn hỏi.” Tôi lại nói “Chữ khóa của tủ két là gì? Sao? Bằng cách nào anh đoán ra được?”
“Dễ thôi. Tôi cũng hơi lạ vì sao không nghĩ ra sớm hơn.”
“Ngắn gọn đi.”
“Nó nằm trong lời tố giác của ông Lavernoux đáng thương truyền qua tia nắng.”
“Thế nào?”
“Bạn thân mến, nó nằm trong những lỗi chính tả.”
“Lỗi chính tả?”
“Quỷ quái, người ta muốn thế! Không thể chấp nhận việc một viên thư ký quản lý của Nam Tước phạm lỗi chính tả, viết tránh với chữ e, “tấn công” thiếu chữ t, “nó” thiếu chữ n và “khéo léo” với chữ a. Việc đó đập ngay vào mắt tôi và tập hợp những lỗi chính tả đó tôi được chữ Etna, tên con ngựa đua.”
“Và chỉ chữ đó là đủ à?”
“Thật may, lúc đầu chữ đó làm tôi chú ý sự việc Repstein mà báo chí nói đến nhiều, sau đó nảy ra ý nghĩ đây là chữ khóa tủ két vì một mặt Lavernoux biết vật chứa đựng ghê gớm trong đó, mặt khác là tố giác Nam Tước. Như thế cũng dẫn tôi ước đoán Lavernoux có một người bạn thân trong phố thường lui tới quán cà phê và giải trí với nhau bằng trò chơi đoán chữ trên báo rồi có sáng kiến thường đánh điện từ cửa sổ thông tin với nhau.”
“Sự việc như vậy cũng đơn giản!”
“Rất đơn giản. Nó chứng minh trong việc khám phá án mạng có cái gì đó vượt qua thói quen xem xét sự kiện, nhận định, phân tích lý lẽ cùng những điều vô vị khác; đó là xin lặp lại: trực giác… và trí thông minh… mà Arsène Lupin, không phải khoe khoang, không thiếu hai cái đó!”