Án mạng dưới đáy hồ - Chương 27

Án mạng dưới đáy hồ - Chương 27

Án mạng dưới đáy hồ
Chương 27

Ngày đăng
Tổng cộng 41 hồi
Đánh giá 8.6/10 với 60341 lượt xem

Julia đã không ở trong đồn cảnh sát Lakeside kể từ cái đêm mang họa thời học cấp hai. Ngôi nhà hoàn toàn được tu sửa lại qua năm tháng, vì thế không có gì quen thuộc với cô khi cô bước vào tiền sảnh. Cô nhớ có rất nhiều chấn song và xà lim, nhưng những thứ đó rõ ràng là đã được thay thế bằng những phòng phỏng vấn những kẻ bị tình nghi và là chỗ làm việc cho các nhân viên. Tiền sảnh mới làm cô nhớ đến phòng mạch của một bác sĩ hay nha sĩ. Có những ghế dựa bằng nhựa dọc theo tường để mọi người ngồi chờ sự rắc rối đã mang họ đến chốn này. Thanh tra Burger gật đầu với một người ngồi sau cửa sổ bằng kiếng, khi ấy người này ấn vào một công tắc để mở cửa ra vào ở bên phải cửa sổ.
“Bà Stanton, xin theo tôi”. Thanh tra Burger ra lệnh khi ông mở cửa và giữ nó cho cô vào.
Phía sau cánh cửa là một căn phòng rộng với những bàn làm việc gồm những người mặc sắc phục và không mặc sắc phục. Thanh tra Burger bắt đầu đi ra phía sau phòng. Julia theo ông, khi cô đi ngang qua một màn hình máy tính ở một trong những bàn làm việc, cô dừng lại.
Thanh tra Burger thấy cô dừng lại, ông đến để xem vì sao. Trên màn hình máy tính là hình của Bruce.
“Cô biết anh ta?”
Câu hỏi làm Julia giật mình quay khỏi máy vi tính.
“Hử?”
“Bức hình đó. Có vẻ như cô nhận ra người trên máy tính”.
“Ồ không. Tôi thấy anh ta trông quen lắm, thế thôi”.
“Cảnh sát Huntington đang theo dõi anh ta”.
“Anh ta đã làm gì vậy?”
“Tôi không chắc. Đó không phải là vụ của tôi. Chuyện gì đó về cô vợ đã chết”.
Julia cảm thấy như có ai chặn cổ lại không cho cô thở.
“Chúng ta ra phía sau kia”. Thanh tra Burger hất đầu về một căn phòng phía sau đồn cảnh sát. Nhưng Julia lại nhìn đăm đăm tấm ảnh của Bruce. Thanh tra Burger nắm tay kéo cô đến phía, sau một căn phòng lớn. Khi họ đi, Julia liếc lại phía ảnh Bruce một lần nữa rồi nhìn thẳng về trước. Cô thấy thanh tra Burger đang nhìn cô chăm chăm. “Anh ta trông giống như một người anh em họ của tôi. Thật ngạc nhiên”.
Cuối cùng họ đến một văn phòng chỉ lớn bằng một cái tủ chứa một cái máy trông như máy đo điện tâm đồ ở bệnh viện. Hai nhân viên mặc thường phục đã ở trong phòng khi Julia và thanh tra Burger bước vào.
“Đây là cảnh sát viên Maxk Treat”, thanh tra Burger nói “anh ấy sẽ hướng dẫn cô kiểm tra”.
Julia bắt tay viên cảnh sát trẻ tuổi. Anh ta có bàn tay mảnh dẻ của phụ nữ và cực kỳ gầy. Julia tự hỏi anh ta có bệnh gì không.
“Còn đây là cảnh sát viên Emily Douglas”. Julia quay sang người phụ nữ đang đứng sát bờ tường. Cô ta gật đầu và không mỉm cười với Julia. “Tôi vừa mời cảnh sát viên Douglas”, Thanh tra Burger nói “Thủ tục”.
Julia gượng cười khi cô nhìn hết người này qua người khác. Họ không cười lại với cô.
“Xin mời ngồi xuống”, Treat nói.
Julia lấy cái ghế cạnh máy dò tìm. Ngay khi Julia vừa ngồi xuống, Treat bắt đầu gắn điện cực để xác định trước những điểm trên cơ thể Julia: cổ tay vai trên, sau cổ, mắt cá, nhượng tay.
“Bà sẽ không cảm thấy gì cả”, Treat giải thích. “Máy sẽ đọc nhiều dấu hiệu khác nhau của cơ thể. Kiểm nghiệm dò tìm gồm ba phần. Dò tìm phổi sẽ ghi lại sự hô hấp của bà, độ sâu và tỉ lệ hơi thở. Phép ghi dòng điện sẽ giám sát bất cứ sự thay đổi nào của da, và điện tâm đồ sẽ ghi lại bất cứ sự biến đổi trong áp suất máu hay tỉ lệ mạch đập”.
“Và tôi sẽ không cảm thấy điều gì cả”.
“Đúng, chỉ cần thư giãn, ngồi xuống trở lại và trả lời những câu hỏi trung thực chừng nào tốt chừng nấy. Đừng căng thẳng hay cố kìm nén câu trả lời của mình. Bà đã sẵn sàng chưa?”
“Tôi nghĩ là rồi. Chuyện này chính xác được bao nhiêu?”
“Chín tám phần trăm. Tôi sắp hỏi bà những câu hỏi và bà chỉ nên trả lời tôi ‘có’ hoặc ‘không’. Nếu bà không hiểu câu hỏi thì chỉ cần giữ im lặng và giơ tay lên, được không?”
“Tôi nghĩ là được”.
“Trước hết tôi cần khẳng định mức độ của những câu trả lời bình thường của bà. Tôi sẽ làm chuyện đó bằng cách hỏi bà một số câu vô nghĩa. Bà chỉ trả lời ‘có’ hoặc ‘không’ và trả lời thật trung thực, được chứ?”
“Được”.
“Hôm nay là thứ ba phải không?”
“Không”.
Treat đưa lên một con bài, con ba chuồn.
“Đây có phải là con ba chuồn không?”
“Phải”.
“Đây là tổng thống George Washington phải không?”
“Không”.
“Có phải màu của lá cờ Mỹ là đỏ, trắng và xanh không?”
“Phải”.
Treat xem xét một tài liệu rồi nhìn lên.
“Bà ba mươi ba tuổi đúng không?”
“Không”.
“Nào, tôi muốn bà nói dối. Lấy một con bài đi”.
Julia bốc một con bài từ cỗ bài nằm trên bàn cạnh cái ghế.
“Đừng có nói với tôi đó là con gì. Tôi sẽ nói cho bà biết từ câu trả lời của bà. Bà phải trả lời ‘không’ cho những câu hỏi về con bài dù tôi có nói đúng con bài, được không?”
“Tôi chắc được”.
Cô nhìn vào con bài. Đó là con chín rô.
“Hãy bỏ nó vào cỗ bài trở lại đi”.
Cô làm như vậy và anh ta nâng cỗ bài lên, tìm con bài mà cô đã nhìn. Anh bốc con bài ra.
“Có phải con tám cơ không?”
“Không”.
Rồi một con khác.
“Có phải con bốn chuồn không?”
“Không”.
“Bảy chuồn?”
“Không”
“Vậy con chín rô?”
“Không”
“Làm sao bà biết được?”
“Nhìn kìa”, Treat hất đầu về phía những cây kim trên máy dò tìm. Julia nhìn những đường trên tờ biểu đồ và thấy đầu nhọn ở chỗ ông ta hỏi về con chín rô.
“Thật ngạc nhiên”.
“Bà có giết chồng bà không?” Treat hỏi.
Câu hỏi làm Julia giật mình, cô nhìn viên cảnh sát “Không”.
“Bà và chồng bà có những vấn đề rắc rối về hôn nhân không?”
“Không”.
“Bà có biết ai có thể giết chồng bà không?”
“Không”.
“Bà có thuê ai bắn chồng bà không?”
“Không”.
“Bà có biết ai tức giận chồng bà không?”
“Không”.
Treat đánh dấu tờ giấy kiểm nghiệm.
“Bà có lo sợ cho cuộc sống riêng tư của bà không?”
“Có. Tôi muốn nói không”.
Treat đánh một ký hiệu khác.
“Bà có giấu một thông tin nào liên quan đến việc chồng bà bị bắn không?”
“Không”.
Treat nhìn tờ kiểm nghiệm rồi nhìn Julia.
“Được rồi. Tôi nghĩ rằng chúng ta đã xong. Douglas sẽ đưa bà trở lại chỗ thanh tra Burger. Tôi sẽ cố gắng có kết quả sớm chừng nào hay chừng đó”.
Douglas lấy những dây và đĩa khỏi tay và mắt cá Julia. Cô ta giúp Julia đứng dậy và đưa Julia ra khỏi phòng, khi ấy thanh tra Burger cũng từ một lối khác bước vào.
“Bà ấy có bắn chồng không?”
“Không, nhưng theo kiểm nghiệm thì có lẽ bà ấy biết ai bắn”.
“Có lẽ ư?”
“Ở đây không có gì mang tính chất quyết định cả, xin ông nhớ kỹ cho. Đây không phải là một khoa học chính xác, nhưng tôi sẽ nói rằng bà ấy biết cái chuyện chết tiệt đó nhiều hơn đã kể cho chúng ta. Còn một điều nữa”.
“Điều gì nữa?”
“Tôi có thể nói rằng rõ ràng bà ấy sợ bất cứ ai giết chồng mình cũng có thể tìm cách giết bà ấy”.

Chương trước Chương sau