Án mạng dưới đáy hồ - Chương 19

Án mạng dưới đáy hồ - Chương 19

Án mạng dưới đáy hồ
Chương 19

Ngày đăng
Tổng cộng 41 hồi
Đánh giá 9.2/10 với 60325 lượt xem

Người Lạ đang ở bên kia đường, đang ăn trong nhà hàng King Burger thì xe cảnh sát và cứu hỏa tới. Sau khi các nhân viên cứu hỏa dập tắt ngọn lửa rừng rực đó thì chiếc Jeep đã cháy rụi chỉ trơ lại một bộ xương sườn. Anh nhìn địa chỉ mà anh đã ghi rồi đi đến trạm điện thoại tự động gần lối vào phía sau. Anh gọi hỏi thông tin và yêu cầu một công ty taxi liên lạc với anh. Người điều phối bảo anh trong vòng mười phút một chiếc xe sẽ đến, anh trở lại bàn ngồi và nhìn xem cảnh náo động bên kia đường.
Vừa ngồi xuống, anh thấy một chiếc xe chở hàng chạy vào chỗ đậu xe của quán ăn. Rồi một gương mặt quen thuộc khác bước ra và chiếc xe chở hàng chạy đi. Chính là chồng của cô ta. Người đàn ông quay phim. Anh nhìn xuống địa chỉ. Ít nhất, anh chắc chắn rằng nhà sẽ không có người.
John bắt đầu băng qua bãi đất trống đậu xe, anh suýt trượt chân trên chỗ bọt nước mà người lính cứu hỏa xịt vào ngọn lửa. Loanh quanh ở những vũng nước lớn, anh đi tiếp đến chỗ Lizzie, cô đang đứng tựa vào ca pô của một chiếc xe khác hút thuốc.
“Chúa ôi, Lizzie! Chuyện gì xảy ra vậy?”
Lizzie quay về phía John và tỉnh bơ nhìn anh ta. Cô ta rít một hơi thuốc dài. “Chuyện như thế nào vậy, Einstein? Có ai đó đã đốt chiếc Jeep thổ tả của tôi”.
“Ai đã làm chuyện đó?”
Cô ta chà nát điếu thuốc còn lại và đi tới chỗ những mảnh vụn đang bốc khói. “Ai đó có phương tiện đến với xăng”.
“Thế nghĩa là gì?”
“Em nhận được một cuộc gọi”.
“Cuộc gọi gì thế?”
“Tống tiền”.
“Mẹ kiếp. Có ai biết nào?”
“Lại đây. Em không muốn phải la to lên”.
Lizzie đưa John ra khỏi tầm nghe của đám đông tụ tập quanh chiếc xe Jeep đang cháy âm ỉ.
“Paul gọi em”.
“Paul? Paul của tụi mình đó hả?”
“Anh ta cố giả giọng nhưng em chắc đó là anh ta”.
“Em nghĩ anh ấy làm chuyện đó ư?” John hỏi và hất đầu về phía chiếc xe Jeep.
“Em không biết”.
“Anh ta nói gì?”
“Anh ta muốn mười ngàn đô la trước nửa đêm nay. Bằng tiền giấy mệnh giá nhỏ”.
“Làm sao anh ta biết có tiền?”
“Em không biết. Em không nói gì cả. Anh có nói không?”
“Mẹ kiếp, không”.
“Thế thì anh ta chỉ đoán mò thôi”.
“Anh không hiểu được. Thế sao anh ta lại đốt xe Jeep của em sau khi đã tống tiền em? Thật vô lý”.
“Em cho anh ta biết em đã biết anh ta là ai. Có lẽ anh ta làm thế để thoát khỏi chúng ta”.
“Tất cả đều quá khó hiểu. Còn Julia thì sao? Cô ấy có biết về chuyện đó không?”
“Em không nghĩ như thế, nhưng nó đang trên đường đến đây để nói chuyện”.
“Nếu Paul làm vậy, anh sẽ giết cái thằng kinh tởm đó”.
“Bình tĩnh nào John. Chúng ta cần thêm thông tin. Để em nói chuyện với Julia xem nó biết gì không? Có phải chúng ta không muốn để mọi việc ở đây vượt ra ngoài tầm kiểm soát?”
“Anh cho là mọi việc đã vượt ngoài tầm kiểm soát rồi, Lizzie ạ. Chiếc xe Jeep không được bảo hiểm”.
“À, lỗi của ai nào, đồ ngốc? Brian đâu? Anh phải trông nó mà”.
“Anh cho nó xuống chỗ bà em rồi”
“Bà đồng ý à?”
“Anh bảo bà anh có một cuộc phỏng vấn xin việc. Chúng ta sẽ làm gì với chuyện tống tiền này?”
“Chúng ta sẽ không làm gì cả. Paul sẽ không gọi cảnh sát đâu. Ngay cả khi anh ta không phải là gã ngốc đó”.
“Anh không chắc lắm”. John nói “Cảnh sát nói chuyện với em về chiếc Jeep chưa?”
“Em đã nói với họ em không biết ai làm chuyện đó. Em đang làm việc trong nhà bếp thì nó xảy ra. Họ nghĩ rằng đó là do một trong những bọn cho vay cá mập mà chúng ta nợ tiền gây ra”.
“Em đã nói với cảnh sát chúng ta nợ tiền bọn cho vay cá mập à?”
“Không phải vậy, viên cảnh sát hoạt bát đằng kia đang lấy lời khai của các nhân chứng, tự anh ta hình dung ra tất cả đó chứ”.
“À, anh hy vọng em đã nói với anh ta là anh ta sai rồi?”
“Đừng lo. Em không cho anh ta biết một tên nào cả”.
“Lizzie. Em không muốn cảnh sát làm phiền mấy tên đó, hoặc bọn chúng sẽ làm những việc còn tệ hơn việc coi chiếc Jeep của chúng ta như cỏ rác”.
“À, em hình dung chúng ta sẽ trả dứt cho bọn chúng trước khi chuyện đó xảy ra”.
“Dù sao đi nữa thì số tiền đó đâu rồi?”
“Ở một nơi an toàn”.
“Không phải trong xe Jeep, anh hy vọng thế”.
“Đừng cố tưởng tượng ra chuyện đó, John. Nó chỉ làm anh đau đầu thêm. Nhân tiện, chúng ta có thể bán chiếc nhẫn cho Eddie với giá tối đa là bảy trăm đô”.
“Thật là ăn cướp”.
“Lúc nào em cũng có thể nói với hắn là không bán nữa”.
“Chúng ta sẽ lấy nó. Bằng cách nào đó thì đa số tiền bạc của ta cũng rơi vào tay bọn cho vay cá mập. Chúng ta sẽ giữ bất cứ cái gì chúng ta lấy được. Kìa, người đẹp của chúng ta đã tới bằng chiếc xe Buick”.
Lizzie quay ra đằng sau và thấy Julia lái xe vào chỗ đất trống đỗ xe rồi dừng lại cách xa chỗ chiếc xe bị cháy và những vụn cháy để nát mà cô thấy được.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Julia vừa hỏi vừa đi về phía Lizzie và John. “Ôi Chúa ơi! Đó là chiếc xe Jeep của cậu”.
“Là chiếc Jeep của bọn tớ. Có ý kiến gì không?” Lizzie hỏi.
Julia nhìn Lizzie vừa tức giận, vừa bối rối.
“Tại sao tớ phải có ý kiến?”
“Mới đây cậu có gặp chồng cậu không?”
Julia cắn môi lại, nhìn trừng trừng Lizzie.
“Cậu biết chuyện gì đó”, Lizzie nói, đi lại gần Julia hơn. “Cậu ấy biết chuyện gì đó, phải không John?”
“Cái gì. Tớ chẳng biết chuyện gì cả. Thực đó”.
“Thế làm sao khi tớ hỏi về Paul thì cậu lại cắn môi như thế?” Lizzie hỏi. “Cưng à, chúng ta là bạn bè từ năm lớp chín. Tớ biết mỗi cái co người, mỗi nụ cười điệu, mỗi phản ứng của cậu, và tớ biết chúng có ý nghĩa gì. Bây giờ thằng chồng mờ ám của cậu định làm gì hả?”
“Paul đang ở chỗ làm, chờ đã. Cậu không nghĩ là anh ấy làm chuyện này chứ!”
“Cậu nghĩ sao?”
“Thật điên khùng”.
“Gì? Thế ai châm lửa đốt xe Jeep của tớ?”
“Điều gì làm cậu cho rằng Paul sẽ...”
“Anh ta đã gọi cho tớ, được chưa?” Lizzie nói “Anh ta đe doạ bọn tớ nếu không đưa anh ta mười ngàn đô thì anh ta sẽ báo cảnh sát. Làm ơn đi. Hãy nói với anh ta chuyện ấy không thể được, và nếu anh ta còn làm thêm một trò nguy hiểm nữa như thế thì tớ sẽ đóng đinh vào của quý anh ta cho biết. Tất cả điều tớ muốn biết là cậu có biết anh ta định làm chuyện này hay không?”
“Tớ không tin chuyện đó”.
“Hãy tin đi. Anh ta gọi cho tớ. Suy nghĩ về chuyện đó đi. Còn ai làm chuyện đó nữa. Không ai biết chuyện này. Chỉ có bốn chúng ta. Tớ biết giọng của Paul, Julia à. Anh ta cố gắng giả giọng, nhưng anh ta làm không tốt”.
“Có một người khác nữa”. John nói.
“Ai?” Lizzie hỏi.
“Thằng cha tội nghiệp dưới đáy hồ”, John cười. “Nhưng tôi nghĩ rằng hắn sẽ không kể cho bất cứ ai”.
Khi John nói, Lizzie nhìn Julia và thấy có điều gì đó quanh co trong vẻ mặt của cô. Julia cố che đậy bằng một nụ cười ngượng nghịu.
“Julia”, Lizzie nói “Bọn tớ muốn biết cậu nghĩ gì về việc đó?”
“Về việc gì?”
“Về cái việc chồng cậu cố làm đó. Tống tiền”.
“Tớ không biết về bất cứ vụ tống tiền nào cả” Julia nói. “Tuy nhiên tớ cũng không tin Paul sẽ làm như vậy”.
“À, anh ta đã làm đó”, Lizzie nói.
“Thế còn chiếc xe Jeep của bọn tôi?” John hỏi.
“Có ai đó muốn hại chúng tôi, Julia à. Bây giờ tất cả mọi dấu hiệu đều chỉ rõ là anh chồng ngốc nghếch non nớt của cô đó”.
“Tớ không tin điều đó”, Julia nói.
“Để bọn tớ nói theo cách này nhé Julia”, Lizzie nói. “Nếu đó không phải là Paul thì tất cả chúng ta lại đang ở trên một đống phân rắc rối rồi”,
“Cậu muốn nói gì thế?”
“Nó có nghĩa là còn một người khác biết chuyện đó”.
“Ai?”
“Cô hãy nói cho bọn tôi biết”. John nói.
“Được rồi” Julia nói. “Cứ cho là Paul đi. Có lẽ anh ấy chỉ đùa thôi”
“Chẳng phải đùa cái quái gì cả”. John ngắt lời.
“Tớ biết rồi”, Julia nói. “Để tớ nói với anh ấy. Tớ sẽ đi đến trạm xăng ngay bây giờ. Nếu anh ấy đã làm những gì các bạn nói thì anh ấy thật sự nợ các bạn một lời xin lỗi”.
“Có lẽ tất cả chúng ta nên đến nói chuyện với anh ấy”.
“Không. Hãy để Julia đi một mình đi”.
“Anh muốn gặp trực tiếp anh ấy”.
“Họ sẽ mất nhiều thời gian cho chuyện đó”, Lizzie nói. “Ngoài ra chúng ta vẫn là bạn, phải không Julia?”
“Chắc chắn rồi”, Julia nói.
“Thật tình em tin tưởng cô ấy quá nhiều đó”.
“Julia và em tin tưởng lẫn nhau, phải không cưng?”
Julia gật đầu. “Tớ sẽ gọi cho cậu”, cô nói và đi lại chỗ chiếc Buick của mình.
Sau khi Julia đi, Lizzie quay qua John “Nó biết chuyện gì đó. Nhưng em nghĩ nó chẳng liên quan gì tới chiếc Jeep và cuộc gọi tống tiền ngu ngốc của chồng nó cả”.
“Thế thì sao nào?”
“Em không biết. Tất cả những gì em biết làm em lo lắng”.
“Anh nghĩ rằng em đã nói là em tin cô ấy mà”.
“Ồ, em tin. Thực sự nó là người duy nhất mà...”
“Em muốn nói là hơn cả anh”.
“Đương nhiên, cưng à. Anh biết đó, nếu Paul đang ở chỗ trạm phục vụ, thế thì anh ta không thể nào đốt chiếc xe Jeep được”,
“Chúa ôi, Lizzie. Thế thì ai?”
“Eddie có nói chuyện gì đó mà em không chú ý lắm”.
“Cái gì?”
“Hắn đã bán chỗ chúng ta vay cho mấy gã ở Bridgeport”.
“Em nghĩ là bọn đó ư?”
“Em không biết. Em không biết phải nghĩ thế nào nữa”.
“Chúng ta sẽ làm gì đây?”
“Ngay bây giờ chúng ta sẽ hỏi xem một trong những viên cánh sát trẻ tuổi tử tế kia có thể cho chúng ta quá giang về nhà không”.

Chương trước Chương sau