Án mạng dưới đáy hồ - Chương 15

Án mạng dưới đáy hồ - Chương 15

Án mạng dưới đáy hồ
Chương 15

Ngày đăng
Tổng cộng 41 hồi
Đánh giá 8.1/10 với 60336 lượt xem

Thám tử Roy McCarthy ngồi trong chiếc Crown Victoria của ông và nhìn đăm đăm ngôi nhà kiểu nông trại màu vàng, có một cái ga-ra chứa được hai xe liền kề. Bên trong ngôi nhà là một cô bé sáu tuổi. Nó là người cuối cùng trên đời này mà ông muốn gặp ngay bây giờ. Bạn nói gì với một đứa bé mà mẹ nó được tìm thấy đã chết trong nhà bếp của bà và người có trách nhiệm là ba nó? Nhân tiện cháu có thấy bố cháu đâu không? Chúng tôi đang đi tìm ông ấy đây.
Cảnh sát Huntington phải mất gần một ngày mới lùng ra cô con gái, rõ ràng là nó đang ở chỗ chị của nạn nhân khi cái chết xảy ra. Thậm chí họ không thể gọi đó là một vụ giết người bởi vì những điều khám phá của bác sĩ pháp y không thể kết luận được gì. Sau cùng trong mười bảy năm nay ở Huntington, Long Island không có một vụ giết người chính thức nào, điều mà cảnh sát trưởng ấn tượng ở Roy là khi anh nhận công việc sớm hơn bốn tháng. Trước đó, Roy đã có tám năm ở bộ phận trọng án của West Cranston, Long Island, ở bờ nam, nơi đó cứ mỗi tháng lại có một hoặc hai vụ giết người. Hầu hết những vụ giết người này đều liên quan đến ma túy hay cướp giật. Ở Huntington không có kẻ cướp và điều đó cũng khỏe cho Roy. Roy rất ghét bọn cướp giật. Lớn lên ở Brooklyn, cả tuổi thơ anh bị vây quanh không tên cướp này thì cũng tên cướp khác. Bọn chúng không để anh yên khi anh từ chối gia nhập băng. Nhưng thỉnh thoảng bọn chúng lại hăm dọa hoặc đòi anh tiền bảo kê. Điều anh thù ghét nhất nơi bọn chúng là những gì chúng làm với các bạn của anh. Khi một người bạn tham gia băng nhóm cướp giật thì đó là kết thúc của một tình bạn. Anh ta không thể kết giao với ai không phải là thành phần cướp giật, để loại Roy ra. Anh trải qua thời phổ thông trong sự cô độc. Sau hai năm học cao đẳng anh gia nhập một băng lớn nhất trong các băng, Sở Cảnh Sát Thành Phố New York. Chuyện đó đã ba mươi hai năm.
Bây giờ, đã một năm từ ngày Roy nghỉ hưu, Roy ngồi trong xe nhìn ngôi nhà kiểu nông trại màu vàng và lại cảm thấy cô đơn, mặc dù Roy xài chung xe với Fecilia Davenport. Cô là một thám tử ba mốt tuổi, lớp sau, người đã ghi điểm với Roy khi cô từ chối hai ngàn đô la để chụp hình khỏa thân cho một tạp chí đàn ông làm ảnh quảng cáo hai trang liền mặt về điển hình phái nữ ở Long Island. Cô đẹp hơn những nữ cảnh sát nhận tiền và cởi bỏ bộ đồ màu xanh của họ. Họ là điều hổ thẹn cho lực lượng cảnh sát, tới mức mà Roy lo âu.
“Chuyện đó thì sao Roy, chúng ta có vào trong không?” Cô hỏi khi nhận thấy Roy không nhúc nhích khỏi chiếc xe.
“Anh đang suy nghĩ”, Roy nói “Cái loại người giết vợ, gọi 911 rồi chạy trốn, bỏ lại đứa con gái sáu tuổi là loại người nào thế?”
“Một loại người hoảng sợ”, Fecilia nói “Chúng ta hãy bỏ qua chuyện này đi”.
“Em đã đọc bài phóng sự của tác giả ký tắt M.E. chưa?”
“Hai lần”. Fecilia nói. “Dù vậy em không có nó. Làm sao cô ấy chết thế?”
“Berry Aneurysm”
“Đúng. Berry Aneurysm là sao?”
“Một mạch máu trong não bị vỡ”.
“Anh ta phải đánh cô ấy mạnh lắm mới gây ra như vậy”.
“Đúng, à chúng ta vẫn đang chờ báo cáo sau cùng”
“Điều đó có nghĩa là gì?”
“Nghĩa là chúng ta muốn chắc chắn trước khi kết tội về việc anh ta đánh cô ta chết”.
“Công tố quận không thể kết tội anh ta hành hung không có vũ khí và sau đó đẩy nó qua giết người sao?”
“Có thể, nhưng anh ta đang ứng cử vào chức vụ gì đó và muốn mọi việc tốt đẹp trật tự. Chúng ta nên hỏi xin cho được báo cáo cuối cùng trong một vài ngày tới. Nhưng trước tiên anh muốn tìm ra anh ta”.
“Em nghĩ là con gái anh ta biết anh ta ở đâu”.
“Em có ý nào hay hơn không?”
“Anh định nói với con bé điều gì về bố nó?”
“Không nói gì cả. Anh để cho em làm chuyện đó”.
“Ồ, không”.
“Thôi nào Fecilia. Thế em nghĩ anh rủ em theo để làm gì?”
“Vì anh thích nhìn cặp giò của em”.
“Cũng có thế thật”
“Anh nợ em đó Roy. Thành công rồi nha”.
June Cutter đứng chỗ bồn rửa nhìn qua cửa sổ chiếc xe lớn màu xanh đang đậu cuối lối vào nhà cô. Phải là họ thôi, cô hình dung vậy. Mắt June đầy lệ khi cô quay lưng ra cửa sổ đúng lúc đứa cháu sáu tuổi của cô bước vào nhà bếp.
“Dì June à, khi nào cháu về nhà được?”
June quỳ xuống ngang tầm mắt với cô cháu. “Lisa, cưng ôi. Ôi cháu ôi”.
“Dì khóc đấy à?”
“Ừ dì khóc”.
“Vì sao?”
“Lisa, mấy chú cảnh sát sắp tới đây sẽ hỏi cháu mấy câu hỏi”.
“Mấy chú cảnh sát à? Cháu có làm gì sai đâu”.
“Không cháu yêu, cháu không làm gì sai cả. Đó là về mẹ cháu”.
“Họ có biết khi nào mẹ cháu trở lại không?”
“Lisa à. Dì e rằng mẹ cháu sẽ không trở lại”. June sụt sùi thêm.
“Sao vậy dì June?”
“Cưng à, có chuyện xảy ra cho mẹ cháu. Mẹ cháu gặp tai nạn”.
“Tai nạn gì thế?”
“Một tai nạn rất tệ hại”
“Mẹ cháu chết rồi à?”
“Đúng vậy, cưng à. Dì rất tiếc, rất tiếc”.
Mắt cô bé đầy lệ và cô bắt đầu nức nở. June cảm thấy lệ tuôn tràn trong mắt mình, cô kéo cô cháu gái lại. “Cứ khóc đi con ạ. Mẹ con là người đáng để chúng ta khóc. Mẹ con thật tuyệt vời”.
Một lát sau, June quay đi chỗ khác lau mắt.
“Bố có biết không?”
Ồ Chúa ôi, June suy nghĩ khi cô cảm thấy đầu gối muốn xụm xuống. Hãy cho tôi sức mạnh để vượt qua chuyện này. Cô đứng lên và nắm chặt bệ bếp. “Cưng à, chúng ta không biết bố con ở đâu. Vì thế cảnh sát đến đây”.
June lại nhìn ra cửa sổ và thấy hai người ra khỏi xe cảnh sát đi về phía ngôi nhà. Một người đàn ông độ năm mươi mấy, hơi nặng cân, bụng nhỏ nhưng gương mặt nom rất tử tế. Ông ta trông giống như đang làm ông già Noel hơn là một thanh tra cảnh sát. Tất cả những thứ ông ta cần là một bộ râu trắng, June nghĩ. Đổi áo gió bằng vải tuýt, cái quần màu nâu vàng và cà vạt màu hạt dẻ để lấy một bộ đồ đỏ, thì ông ta hoàn toàn là ông già Noel.
Có một phụ nữ quyến rũ đi theo ông, gương mặt cô thể hiện sự thẳng thắn, cô mặc sắc phục màu xanh. Jime đi về phía cửa trước khi nghe tiếng chuông reng.
“Xin chào”, cô nói và mở cửa trước. “Tôi là June Cutter. Chị của Sally Wilson”.
“Thanh tra McCarthy, còn đây là thanh tra Davenport”.
“Xin mời vào”.
Họ bước vào một phòng khách rộng thênh thang mới trang hoàng theo kiểu miền Tây nam với những ghế xô pha màu đen, đỏ, nâu sậm và những ghế bành nệm dày quá cỡ.
“Xin mời ngồi. Ông và cô dùng cà phê hay gì khác?”
“Không. Cám ơn”. Roy nói.
“Tôi cũng vậy”, Fecilia nói. “Chúng tôi không muốn mất thời gian của cô nhiều hơn cần thiết”.
“Chúng tôi lấy làm tiếc về sự mất mát của cô”. Roy nói.
“Cám ơn”.
“Cô con gái có ở đây không?” Fecilia hỏi.
“Tôi sẽ đưa nó ra”.
June rời phòng khách và trở vào nhà bếp.
“Anh nghĩ con bé sẽ biết được điều gì?” Fecilia hỏi.
“Hỏi nó thì có mất mát đâu”.
“Anh chắc chứ?” Fecilia nói, khi ấy Lisa bước vào phòng khách với dì nó. Cô bé có vẻ sợ hãi.
“Cô bé có biết chuyện xảy ra không?” Fecilia hỏi.
“Nó biết rằng mẹ nó đã chết, thế thôi”.
“Cô và bác rất lấy làm tiếc về việc đã xảy ra cho mẹ cháu, Lisa ạ”, Roy nói.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Lisa hỏi “Chẳng phải mẹ cháu bị tai nạn xe hơi sao?”
Roy và Pecilia nhìn nhau. Fecilia quỳ xuống để có thể nhìn vào mặt Lisa. “Không, mẹ cháu không bị tai nạn xe hơi. Chúng tôi đang cố tìm ra nguyên nhân vì sao mẹ cháu chết”.
“Thế sao cô và bác không tìm bố cháu?” Lisa hỏi. “Bác và cô có nghĩ rằng bố cháu biết không?”
“À. Thật sự, đúng như thế. Chúng tôi nghĩ rằng về mặt này bố cháu có thể giúp”.
“Cháu không biết bố cháu ở đâu”. Lisa nói.
“Nào, bố cháu thích đi đâu nào? Có nơi nào đặc biệt mà cháu có thể nhớ được không?”
“Bố cháu thích đi xem phim”,
“Xem phim à? Thật tuyệt”, Fecilia nói “Cô cũng thích phim. Còn chỗ nào nữa không?”
“Hừm” Lisa nói và suy nghĩ.
“Bố cháu có người bạn nào không?” Roy hỏi.
“Chỉ có mẹ cháu và cháu. Bố mẹ và cháu là bạn bè của nhau”.
“Còn những chuyến đi thì sao? Bố cháu có khi nào đưa cháu và mẹ đi chơi đâu không?” Eecilia hỏi.
“Cô muốn nói Disneyland hả?”
“Bố cháu có bao giờ nói về một nơi nào đặc biệt mà có thể bố cháu đã tới khi bằng tuổi cháu không?”
Lisa nhíu mày cố nhớ. Rồi mắt nó mở to ra “Khi bố còn nhỏ, bố nói bố mẹ không có tiền đưa bố đến những chỗ như Disney World, vì thế họ thường đưa bố ra hồ. Họ cho bố mang phao cứu sinh màu cam trước khi bố xuống nước”.
“Họ có nói cái hồ ở đâu không?”
“Ở Connecticut”.
“Bố có nói chỗ nào của Connecticut không?”
“Cháu không nhớ”,
“Chờ một chút”, June nói “Tôi nghĩ rằng tôi biết chỗ nó nói. Sally có đề cập đến một lần. Lakeside chăng? Nơi đó rất đẹp. Họ đã từng thuê nhà trên một cái hồ ở đó. Ông có nghĩ rằng anh ấy đến đó không?”
“Thì cứ thử, nhưng ngay bây giờ thì đó là tất cả những gì chúng ta hỏi được. Cám ơn bà Cutter. Và cám ơn cháu nhé, Lisa!”
“Cô và bác có định đi tìm bố cháu không?” Lisa hỏi.
“Chắc chắn chúng tôi sẽ cố gắng”. Roy nói và viết gì đó vào cuốn sổ.
“Nếu bác gặp bố cháu thì nói cháu nhớ bố lắm”.
“Bác cá là bố cháu cũng nhớ cháu”. Roy nói và nhìn cô bé với đôi mắt buồn bã.
Khi họ trở lại xe, Roy thở dài. Ông để cuốn sổ giữa hai người.
“Em sẽ bảo fax hình này cho cảnh sát ở Lakeside”, Fecilia nói.
“Anh sẽ đi đến đó”.
“Sao?” Fecilia hỏi “Thậm chí có lẽ anh ta không còn ở đó. Em sẽ fax cho họ hình của anh ta. Họ sẽ liên lạc với ta khi gặp được anh ta và chúng ta sẽ cùng đi”.
“Anh định sẽ làm gì nữa chứ? Cứ ngồi đây và đợi sao? Anh có máy nhắn tin. Có gì xảy ra nhớ nhắn cho anh”.
“Em hiểu chuyện này có nghĩa là anh không muốn em đi theo”.
“Anh nghĩ rằng cảnh sát trưởng sẽ không vui khi cả hai chúng ta cùng đến”.
Roy nhìn lại căn nhà nông trại và khởi động xe.
“Sao anh làm vậy”, Fecilia hỏi.
“Làm gì?”
“Đi theo hắn khi thậm chí chúng ta chưa bắt được hắn”.
“Anh muốn tìm ra hắn trước khi bất cứ điều gì có thể xảy ra”.
“Như điều gì nào?”
“Anh không biết. Gã đó đang chạy trốn. Có lẽ hắn ta đã giết vợ. Ai biết hắn sẽ làm gì nữa chứ? Tất cả những điều anh biết là đối với một số người một khi mà họ đã giết người thì không khó để họ làm chuyện đó lần nữa. Hắn ta có thể cảm thấy không còn gì để mất. Ngoài ra em thấy con bé đó chứ. Anh sẽ cố gắng mang bố nó còn sống trở về. Mất cha hoặc mẹ là quá khó khăn với một đứa trẻ rồi. Mất cả hai thì sao? Thậm chí nếu hắn đi tù, nó vẫn sẽ có thể thăm hắn được. Nhưng nếu hắn đang trốn chạy và cảm thấy mình phạm tội, hắn có thể liều mạng”.
“Anh trở nên ủy mỵ hồi nào thế?”
“Anh sẽ cho em biết anh ở đâu. Nếu có biên bản cuối cùng của nhân viên điều tra về những cái chết bất thường, trường hợp anh còn ở đó thì hãy nhắn tin cho anh”.
“Hãy cẩn thận”.
“Em có thể hy vọng ở chuyện đó”.
“Nếu hắn muốn chết, McCarthy, đừng để hắn lợi dụng anh để làm chuyện đó, được không?”
“Đừng lo cưng à. Ở phân khu cũ của anh một tuần ít nhất có một vụ tự tử do cảnh sát. Chuyện đó không xảy ra với anh đâu”.

Chương trước Chương sau