Án mạng dưới đáy hồ - Chương 13

Án mạng dưới đáy hồ - Chương 13

Án mạng dưới đáy hồ
Chương 13

Ngày đăng
Tổng cộng 41 hồi
Đánh giá 10/10 với 60322 lượt xem

Paul đang ngồi chỗ bàn trong nhà bếp, mặc chiếc tạp dề hiệu Cracklin’ Oat Bran thì Julia bước vào, cô bận bộ đồng phục của phòng vệ sinh răng miệng.
“Em định đi đến phòng mạch thật à?”
“Em đã nói với anh rồi. Bác sĩ Jacobs đã lên lịch sáng nay lấy tủy cho bà Pershing. Hôm qua bà ấy gọi đến khẳng định đó là trường hợp khẩn cấp”, Julia giải thích khi cô rót cho mình một tách cà phê đen. “Em sẽ trở về trước bữa trưa”.
“Thế thì có lẽ anh cũng đến ga-ra”, Paul nói “Kiếm được tí tiền làm thêm”.
“Anh không thể chờ ở đây sao? Em chỉ đi khoảng hai giờ là tối đa”.
“Sao? Em sợ anh nói gì sao?”
“Không. Em chỉ nghĩ nếu hôm nay chúng ta ở cùng với nhau là tốt nhất”.
“Làm sao chúng ta ở với nhau nếu em đến phòng nha?”
“Quên chuyện đó đi”, Julia ra hiệu khi cô bước ra cửa.
“Em không tin anh”.
Julia định đi thì dừng lại, cô quay về phía chồng.
“Em muốn anh hứa với em một chuyện”.
“Chuyện gì?”
“Đừng có làm chuyện gì ngốc nghếch nhé”.
“Em nghĩ anh sẽ làm gì chứ?”
“Chỉ là để nó một mình”.
“Ai?”
“Anh biết em đang nói về chuyện gì mà”.
“Lợi dụng một cơ hội thì có gì sai chứ?”
“Đừng làm thế”.
“Anh không sợ cô ta đâu”.
“Đó là lỗi đầu tiên của anh đó”.
“Sau cái mà cô ta bắt chúng ta phải chịu, anh nghĩ...”
“Đừng suy nghĩ nữa Paul. Hai tiếng đồng hồ nữa em sẽ về, khi ấy chúng ta sẽ nói về chuyện này, đồng ý không?”
“Nếu anh không có ở đây, tức là anh ở đằng ga-ra”.
Julia lắc đầu và đi ra cửa. Trong khi lái xe đến phòng mạch, cô mường tượng lại điều Paul đã nói, rằng John và Lizzie có thể đã tìm thấy được vật gì quý giá trong xe. Điều đó dứt khoát là có thể xảy ra. Nhất là sau những gì Lizzie đã kể cho cô nghe về tình trạng nợ nần của họ. Không biết John có ngớ ngẩn cố viết thư tống tiền họ, đòi chia những gì họ vớ được hay không? Rủi thay, câu trả lời Julia đặt ra là “có”. Đúng là cô sẽ phải tranh luận với anh đến cùng về việc này. Làm thế là đẩy Lizzie vào đường cùng, nếu cô không có mặt ở đó.
Lẽ ra cô đã gọi cho bác sĩ Jacobs để nói sáng nay cô không có mặt được, rằng ông ấy phải nhờ một người khác. Nhưng cô là người tình nguyện vì nó cho cô một cơ hội tham gia vào việc chữa răng thực sự. Cô đã và đang học lớp đêm để đáp ứng những thủ tục mà cô cần có để vào trường nha. Cô học được khoảng tám tín chỉ và dè dặt trong việc làm đơn xin. Một ngày nào đó, cô sẽ có mặt để vận hành chiếc máy khoan tốc độ cao với tài khéo léo của một bậc thầy về điêu khắc, nhưng còn bây giờ, cô chỉ có việc là cả ngày đứng cạo cao răng. Sẽ mất chỉ hai tiếng đồng hồ. Trong vòng hai tiếng đồng hồ đó Paul sẽ làm những chuyện gì? Cô quyết định không suy nghĩ về điều đó nữa.
Khi Julia đến phòng mạch, xe của bác sĩ Jacobs đã có ở đó rồi, đậu sát một chiếc xe khác có lẽ là của bà Pershing. Julia thắng chiếc Buick và lao vào trong.
Một phụ nữ trạc sáu mươi đang ngồi trên chiếc ghế làm răng khi Julia bước vào căn phòng nhỏ chật hẹp.
“Chào bà Pershing”, Julia nói và mỉm cười với bác sĩ Jacobs. “Xin lỗi tôi đến trễ”.
“Thực ra, cô đúng giờ đó”. Bác sĩ Jacobs nói, ông là một người đàn ông gầy, hói đầu tuổi bổn mấy gần năm mươi. “Tôi đến đây sớm để kịp đọc báo, bà Pershing có mặt cách đây năm phút. Chúng tôi vừa mới bắt đầu”.
“Nó có đau không?” Bà Pershing hỏi. “Tôi nghe nói nó đau lắm”.
“Đó không phải là cách chúng tôi làm, đúng không Julia?”
“Đúng vậy, thưa bác sĩ”.
“Cô chuẩn bị gạc và novocain nhé”.
Julia mở cái lọ nhỏ và nhúng miếng bông gạc vào dung dịch thuốc tê bôi ngoài. Cô đưa cho bác sĩ Jacobs, ông chấm nhẹ vào bên trong má và nướu của bà Pershing.
“Có lẽ bà sẽ cảm thấy sợ cái này”, Bác sĩ Jacobs nói, ông hất đầu về phía ống kim được bọc lại bằng giấy bóng kính. Julia gỡ lớp bọc bên ngoài và nhúng vào một lọ màu hổ phách chứa chất lỏng trong suốt. Cô bơm đầy ống tiêm và định đưa cho bác sĩ Jacobs thì cô dừng lại.
“Chuyện gì vậy?” Bác sĩ Jacobs hỏi.
“Tôi chỉ suy nghĩ rằng”, cô nói “nếu chúng ta ở trong bệnh viện, và tôi là y tá, thì đó sẽ là việc làm của tôi”.
Bà Pershing nhìn qua Julia với cái nhìn lo lắng trên gương mặt.
“Cô đang nói gì vậy?”
Bà Pershing quay sang phía bác sĩ Jacobs, mắt đầy vẻ van xin.
“Về việc đưa ông tiêm cho cô ấy. Novocain nữa. Tôi có thể làm chuyện này”.
Bà Pershing lại nhìn Julia, mắt bà mở to.
“Tôi chắc là cô làm được, Julia ạ. Nhưng bang Connecticut sẽ thu hồi giấy phép của tôi nếu tôi để cô làm”.
Bây giờ bà ta quay sang bác sĩ Jacobs, nắm chặt thành ghế. Bà ấy trông như sắp sửa chạy trốn.
“Điều đó là không đúng. Bao giờ các y tá cũng tiêm thuốc”.
“Nhưng đây không chỉ đơn thuần là tiêm thuốc. Đây là thực hiện một ca gây tê”.
“Ối trời”, Bà Pershing thốt lên.
“Tôi có thể làm được”, Julia nói “Tôi đã thực hành trên những quả cam”.
“Có lẽ lần này thì không tiện”, bà Pershing nói.
“Nó trái luật. Nào đưa ống tiêm đây cho tôi”, bác sĩ Jacobs đòi.
“Một cái luật ngớ ngẩn”, Julia nói và đưa ông tiêm cho bác sĩ Jacobs.
“Há miệng rộng ra, bà Pershing”. bác sĩ nói, ông kéo cái khẩu trang lên trên mũi.
Bà Pershing liếc lên khi bác sĩ Jacobs giơ ống tiêm lên kiểm tra lượng novocain mà ông định dùng. Ông sắp tiêm vào nướu của bà thì bà chụp lấy tay ông.
“Tôi không chịu được chuyện đó”.
“Bà muốn nói gì? Sẽ không sao đâu”.
“Ông không thể dùng khí tê hay cái gì đó sao?”
“Chúng tôi không còn xài khí tê nữa, cái này tốt hơn. Chỉ là novocain thôi mà”. Bác sĩ Jacobs nhìn trừng trừng Julia. “Bây giờ mình hãy làm người lớn đi. Đúng rồi. Há rộng ra”.
Julia nhìn người phụ nữ và mỉm cười, hy vọng sẽ làm giảm nỗi sợ hãi trong mắt bà. Rồi cô để ý thấy có gì đó qua cửa sổ khiến cô rùng mình. Trong khi bác sĩ Jacobs tiêm novocain, Julia nhìn ra ngoài và thấy chiếc xe của Lizzie chạy ngang qua, Lizzie ngồi sau tay lái đang nói chuyện với ai đó bằng điện thoại cầm tay. Đột nhiên Julia cảm thấy ớn lạnh vì sợ.
“John, nghe em nói đây”, Lizzie hét vào điện thoại. “Chờ một chút. Để em đóng cửa sổ lại để nghe cho rõ hơn”. Cô đặt điện thoại xuống ghế nệm của khách và đẩy một cục nhỏ bằng bạc chận cái cửa sổ bên phía tài xế, dập tắt những âm thanh đường phố lướt ngang qua. Một tay vẫn còn cầm tay lái, cô nhặt điện thoại lên và tiếp tục cuộc nói chuyện. “John à, anh làm ơn im lặng và chỉ nghe em nói thôi”.
Cô nhìn đồng hồ khi dừng xe chỗ đèn đỏ.
“Em không có thì giờ để bàn cãi về chuyện đó. Em xin lỗi, nhưng gã đó ăn sáng ở quán ăn mỗi sáng thứ sáu từ 10 giờ đến 10 giờ 30”.
“Em không nghĩ rằng em mạo hiểm không cần thiết hay sao?” John nói.
“Em chỉ kêu anh ta xem chiếc nhẫn”.
“Thực sự em muốn người ta giết chúng ta hả?”
“Không có ai giết chúng ta cả”.
“Ồ thế ư? Hãy nói chuyện đó cho gã khờ tội nghiệp ở hồ chứa”.
Lizzie nhìn điện thoại rồi nhìn lên trần “Em đang nói chuyện bằng điện thoại cầm tay. Xem những gì anh nói kìa”.
Đèn chuyển qua xanh và Lizzie tiếp tục lái xe đi. “Brian thế nào?”
“Nó ổn. Bọn anh đang xem đấu vật”.
“Em chỉ làm một ca thôi. Nếu Lou muốn em ở lại qua sáu giờ, anh ta có thể bảo đảm chuyện đó”.
“Hãy cẩn thận với gã đó, đồng ý không?”
“Cưng à, em luôn cẩn thận”.
“Anh vẫn nghĩ thật là mạo hiểm. Nó đáng giá bao nhiêu?”
“Chúng ta sẽ biết sớm thôi. Em phải đi đây”. Lizzie bấm vào phím kết thúc và gập điện thoại lại khi cô lái xe vào quán án Lakeside.
Cô tắt thiết bị đánh lửa và nhìn đồng hồ. Mười giờ mười. Cô thấy chiếc xe Camero màu đen của Eddie The Hand ở cuối chỗ đậu xe. Cô lại nhìn chiếc nhẫn. Nó bằng vàng ròng khảm rất nhiều hạt xoàn lớn. Cô hình dung có lẽ nội hạt xoàn không cũng đáng giá nhiều ngàn đô-la.
Cô nhét chiếc nhẫn vào một cái túi của bộ đồ phục vụ nữ và đi ngang qua cửa trước quán ăn.

Chương trước Chương sau