Án mạng dưới đáy hồ - Chương 09
Án mạng dưới đáy hồ
Chương 09
Ngày đăng 21-12-2015
Tổng cộng 41 hồi
Đánh giá 9.6/10 với 60313 lượt xem
Khi anh tỉnh lại, anh đang nằm trong phòng của một bệnh viện bán tư nhân. Ánh nắng ùa vào xuyên qua một cửa sổ hé mở. Nhìn quanh, anh thấy một chiếc giường bên kia với bức màn màu nâu trống trơn. Một cái ống gắn với túi đựng chất lỏng đang bơm chất gì đó vào mạch máu trên cánh tay toái của anh. Trên cổ tay, anh thấy có chiếc thẻ bằng nhựa dẻo trắng với hàng chữ chạm nổi màu xanh dương. Anh nhìn cái tên: John Doe. Vì họ cũng chẳng biết anh là ai. Rồi anh nhìn trên đầu các ngón tay và thấy những vết bẩn màu sẫm. Họ lấy dấu vân tay anh ta. Vì sao họ làm thế chứ?
Cơ thể của người phụ nữ mặc chiếc đầm màu hồng lại lóe lên trong đầu anh.
Cảnh sát đã phải có mặt ở đó. Anh đi vắng hết bao lâu rồi nhỉ? Anh kiểm tra cổ tay để tìm cái còng. Không có sự trói buộc nào cả. Có lẽ họ chờ kết quả dấu vân tay gởi lại. Cạnh giường là một chiếc gương soi mặt nhỏ gắn vào cái giá treo trên tường. Anh với tay lấy cái gương và kéo nó lại để có thể nhìn hình phản chiếu trong gương. Có thể anh sẽ nhận ra khuôn mặt của mình và điều đó sẽ giúp mang phần còn lại của cuộc sống trở về. Nhưng khuôn mặt hiện ra trước mắt lại băng bó đầy. Tất cả những gì anh thấy được là đôi mắt và trông nó rất sợ hãi.
“Tôi đồng ý làm việc cuối tuần thì sao nào”, Lucinda thì thầm. Cô là một y tá người Tây Ban Nha thấp người, quyến rũ, đeo ống nghe có đầu bịt kim loại đung đưa trên vai như một người đi săn mang khẩu súng trường. Và nhất là ở ca từ nửa đêm đến tám giờ. Mọi người đều biết đó là quãng thời gian bận rộn nhất ở Bệnh viện đa khoa Lakeside, một bệnh viện sáu tầng có hai trăm chín bảy giường phục vụ cho Lakeside cũng như Norwalk, Pound Ridge, New Canaan, Darien và những cộng đồng kế cận. Bệnh viện Đa khoa Lakeside đang canh tranh gay gắt với bệnh viện Greenwich, nó có điểm thuận lợi là chi nhánh giảng dạy của một trường y khoa. Nhưng dân số đa dạng hơn của Lakeside - gồm gần năm mươi phần trăm là người da đen, Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha, cũng như thế hệ thứ nhất những người Ý và Nga nhập cư - thoải mái sử dụng cái bệnh viện địa phương mà cán bộ được bố trí là những bác sĩ điều trị quen thuộc với họ. Sự thật, có một vài đêm, Lucinda đi xuống hành lang và cô hình dung những ngôn ngữ mà mình nghe được như thể là ở một buổi họp của Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc.
Cô nhìn đồng hồ. Phải đi một giờ đồng hồ. Cô lại tiếp tục xuống sảnh để kiểm tra bệnh nhân của mình. Thứ sáu thường là những đêm tệ nhất trong tuần. Đối với nhiều người đó là ngày lãnh lương, nghĩa là có tiền để nhậu nhẹt. Tất cả những chuyện nhậu nhẹt đó dẫn đến việc đánh lộn trong quán rượu và cãi vã trong gia đình. Bây giờ, khi nhìn quanh phòng cấp cứu, cô có thể nói rằng ba phần tư số người chờ trông không có vẻ gì là giống trường hợp cấp cứu. Không có gì nghiêm trọng hơn cảm lạnh hay bị đứt tay. Những người này sử dụng phòng cấp cứu như một dưỡng đường cho bệnh nhân ngoại trú và họ đang ngày một tăng lên.
Ấy thế mà đêm nay là sự phô trương dai dẳng vở kịch chấn thương. Vào ca trực một mình của cô, Lucinda đếm được hai ca đau tim, năm ca sử dụng thuốc quá liều, ba nạn nhân của một vụ đâm chém, và dĩ nhiên là anh chàng John Doe với một vết đạn bắn ở trán.
Khi cô trở lại trạm của các y tá, họ vẫn đang nói chuyện về điều đó.
“Một tái xế xe tải mang anh ta vào cách đây bốn tiếng đồng hồ”. Colleen, y tá trưởng ca trực nói. Cô ngồi trên cái ghế quay tán chuyện với một viên cảnh sát trẻ, anh ta có lẽ đã đến trước khi Lucinda rời trạm đi những vòng cuối cùng của cô.
“Ngay khi chúng tôi nhận ra vết thương ở tay và đầu là do súng gây ra, chúng tôi đã gọi ngay”. Bác sĩ Rashid giải thích với viên cảnh sát mặc sắc phục đang viết vào một cuốn sổ có gáy lò xo.
“Ông nói rằng anh ta không có chứng minh thư?” Viên cảnh sát tuần tra mà bảng tên ghi là Sĩ quan Arden hỏi.
“Không gì cả”. Lucinda trả lời, cô để bìa kẹp hồ sơ xuống và bước lại phía sau. “Tôi nhận anh ta. Điều đầu tiên tôi kiểm tra là chứng minh thư và chứng từ bảo hiểm mà anh ta mang theo”.
“Thế thì cô nhận anh ta trước khi tìm thấy bất cứ món đồ gì à?” Sĩ quan Arden nói.
“Anh ta bất tỉnh”, Lucinda nói “Bác sĩ Rashid tán thành việc tiếp nhận anh ta vì các vết thương quá trầm trọng. Chúng tôi đã sao dấu vân tay của anh ta và gởi về trụ sở cảnh sát”.
“Tôi biết. Chúng tới đúng lúc tôi đi”. Viên sĩ quan nói.
“Sao người ta không cử một thám tử tới?” Lucinda hỏi. “Thường khi chúng tôi có một nạn nhân bị bắn họ sẽ gởi một thám tử tới”.
“Tất cả mọi thám tử đều bận vì thế họ cử tôi đến làm phần đầu. Nếu chúng tôi xác định anh ta bị bắn trong lúc phạm tội, thì có lẽ người ta sẽ cắt đặt một thám tử tới để điều tra thêm. Tình trạng anh ta bây giờ thế nào?”
“Ổn định”, bác sĩ Rashid nói. “Anh ta là một anh chàng rất may mắn. Lẽ ra tay anh ta làm lệch viên đạn vừa đủ để ngăn nó khỏi xuyên thủng sọ. Thực ra nó bắn vào xương thái dương phải, nhưng thay vì đi xuyên qua, nó tiếp tục đi đâu đó bên ngoài sọ, bắn ngay vào dưới tai trái, cắt đứt nhiều mạch máu nhưng không có động mạch nào, ơn Chúa, nếu không, anh ta chết rồi. Có lẽ anh ta còn bị nội thương một ít vì va chạm. Ngay cả tổn thương não. Chúng ta nên giữ anh lại đây để theo dõi”.
“Bây giờ anh ta ở đâu?”, sĩ quan Arden hỏi.
“Ở ngay dưới sảnh. Phòng 232”, Lucinda nói.
“Tôi nói chuyện với anh ta được không?”
“Nếu anh ta đã tỉnh”, bác sĩ Rashid nói.
“Tôi mới kiểm tra cách đây mười phút, anh ta vẫn còn bất tỉnh”. Lucinda nói.
“Phát đạn làm anh ta bị thương. Có thể nào tự anh ta làm mình bị thương?” Viên cảnh sát hỏi.
“Có thể lắm chứ”, bác sĩ Radish trả lời. “Nhưng vì sao chính tay anh ta lại bắn chính mình?”
“Đúng. Chúng ta hãy xem thử”, sĩ quan Ardeu nói và đóng cuốn sổ ghi chép lại.
Cả ba người Lucinda, bác sĩ Rashid và viên cảnh sát tuần tra, giống như những nhân vật Bù Nhìn, Sư Tử Hèn Nhát và Người Thiếc trong phim ca nhạc Phù thuỷ xứ Oz, họ nhất trí với nhau đi xuống cái hành lang dài. Khi họ đến lối vào phòng 232, mắt Lucinda mở to.
“Anh ta đi rồi!” cô kêu lên.
“Cái gì?” Bác sĩ hỏi khi ông nhìn vào phòng qua khe cửa. Ông nhìn chiếc giường trống trơn. Cạnh giường là thiết bị IV, cây trụ kim loại máng cái túi nhựa có ống dẫn thòng xuống lủng lẳng giữa khoảng không. Viên cảnh sát tuần tra kiểm tra nhà vệ sinh nhưng anh ta thấy nó trống trơn.
“Tôi sẽ gọi bảo vệ”, Lucinda nói “Anh ta không thể đi xa đâu”.
“Cô y tá, sao cô dám chắc như vậy?” Viên cảnh sát hỏi.
“Bởi vì anh ta rất yếu và còn bỏ quần áo lại đây”. Lucinda nói, cô hất đầu về phía cái tủ nhỏ mở hé có ai đó treo cái sơ mi và quần tây của Người Lạ.
Thang máy xuống tầng trệt đầy các bác sĩ mặc áo mổ màu xanh, bệnh nhân đi xe lăn, hai người hộ lý cầm những túi nhựa đầy băng gạc. Đứng phía sau, ăn bận toàn một màu xanh từ đầu đến chân, đó chính là Người Lạ. Anh ta đeo một cái khẩu trang màu xanh và đội mũ, thế nên che được những dấu băng bó đến mức mờ nhạy nhất. Không ai chú ý đến anh. Thang máy dừng và mọi người bước ra.
Ở chiếc bàn phía trước, một người đàn ông da đen đứng tuổi mặc đồng phục bảo vệ đang nhìn lên màn hình ti vi thì điện thoại reng. Ông ta đặt ống nghe vào tai. “Quầy trước đây. Johnson đây”.
“Johnson hãy để ý tìm một bệnh nhân. Nam. Cao. Trên 6 feet. Có thể còn mặc áo choàng của bệnh viện hoặc một cái áo khoác dài. Nếu ông gặp anh ta thì giữ anh ta lại cho tới khi chúng tôi đến”.
“Thưa vâng”.
Johnson kiểm tra cẩn thận khu vực quanh lối vào chính. “Tôi không thấy, không có bệnh nhân nào ở đây hết”. Ông lầm bầm một mình.
Người Lạ thấy nhân viên bảo vệ ở bàn trước đặt ông điện thoại xuống rồi bắt đầu nhìn quanh tiền sảnh. Anh lập tức nhìn ra sau và gần như chạy đâm sầm vào một phụ nữ trung niên ngồi trên xe lăn.
“Coi chừng” người phụ nữ nói.
“Xin lỗi”. Người Lạ nói.
“Anh chàng hộ lý chết tiệt này đi đâu thế?” người phụ nữ nói.
“Tôi phải chuẩn bị cho một ca nạo thai trong vòng năm phút nữa, và họ suýt bỏ tôi lại đây. Tôi không biết cái bệnh viện này rồi sẽ đi tới đâu. Đó là tất cả những điều mà Tổ chức Bảo trì Sức khỏe [1] đó ỉa ra phải không?”
“Xin lỗi bà”, Người Lạ nói, mắt anh vẫn dõi theo nhân viên bảo vệ.
“Những Tổ chức Bảo trì Sức khỏe, họ đã hủy hoại nghề y tế. Không thể còn những hỗ ữợ tốt nữa. Mọi người đã đi ra ngoài để kiếm tiền. Tôi muốn nói làm thế nào mà người ta bắt tôi phải mổ khi thậm chí họ không để tôi chuẩn bị giai đoạn tiền phẫu thuật kịp thời?”
“Bà có muốn tôi đẩy giúp bà không?” Người Lạ hỏi.
“Ô bác sĩ, ông không cần phải làm chuyện đó. Ông đang mặc đồ để mổ mà. Ông không nên đẩy bệnh nhân”.
“Tôi không quan tâm”, Người Lạ nói khi anh ta đến phía sau chiếc xe lăn và bắt đầu đẩy nó xuống một hành lang khỏi cái bàn phía trước.
“Tôi sẽ viết cho bệnh viện một bức thư về ông. Tôi không tin rằng mình đã từng nhận được sự chữa trị hạng nhất ở đây. Một bác sĩ giải phẫu hộ tống tôi đi mổ. Tôi muốn nói là chờ cho tới khi tôi nói cho nhóm giảm cân của mình biết chuyện này”.
Người phụ nữ nghểnh cổ cố nhìn lại phía sau bà ta.
“Bác sĩ tên gì? Tôi không thể nào nắm hết ý nghĩa được”.
Người Lạ nhìn xuống và thấy một cái tên in bằng khuôn trên bộ đồ mổ.
Tên là “Bs Wu”
“Đây cái chúng tôi cần”, Người Lạ nói, anh ta bỏ lại người phụ nữ trong chiếc xe lăn bên ngoài một ô cửa. “Người ta sẽ ra ngay thôi”.
Anh ta bắt đầu bỏ chạy xuống hành lang.
“Chờ đã bác sĩ. Tôi chưa biết tên bác sĩ”.
Người lạ vẫn tiếp tục chạy không quay đầu lại.
“Thật là một người tử tế”. người phụ nữ nói khi bà ta quay lui nhìn lên cánh cửa và thấy mấy chữ. Bà ta liếc nhìn những chữ đó, bà ta đến gần hơn cho tới khi nó hiện ra rõ ràng. Chỉ có một từ được sơn trên cánh cửa. “Nhà kho”
Miệng bà ta há ra. Bà ta nhìn xuống hành lang nhưng nó trống trơn.
Chú thích:
[1] Một dạng bảo hiểm sức khỏe trả tiền trước.