Án mạng dưới đáy hồ - Chương 07
Án mạng dưới đáy hồ
Chương 07
Ngày đăng 21-12-2015
Tổng cộng 41 hồi
Đánh giá 8.6/10 với 60340 lượt xem
Sương đã bốc hơi gần hết nên chuyện trở lại hồ chứa chỉ mất không tới hai mươi phút. Tốn thêm mười phút nữa vì họ phải lần theo những vệt dầu giờ đã khô và khó thấy để tìm ra con đường trải sỏi đi khỏi Lakeside Drive dẫn tới chỗ chiếc xe Lexus đậu. Vì Lizzie đã xóa hết những dấu bánh xe nên họ đã quẹo sai hết mấy lần cho tới khi qua ánh đèn pha họ thấy cái gì đổ lấp lánh trên mép bờ và dừng lại.
“Đó, chỗ anh nôn kìa”. Paul nói.
Julia cho xe đậu lại và ra khỏi xe. Cô có thể cảm thấy mùi Adreline càng lúc càng nhiều xông lên xuyên qua cơ thể khi cô đi bộ đến chỗ mép bờ. Rồi cô chĩa đèn pin xuống nước, chỗ mà cô nghĩ rằng chiếc xe đã lao xuống. Trong khi đó Paul mở thùng xe lấy một cái xẻng cán ngắn và bắt đầu lấp đất chỗ anh ói ra.
Julia nhìn mặt nước tĩnh lặng. Chừng như khối nước lớn này đã nuốt chửng cả cái xác người lẫn chiếc xe. Julia hy vọng rằng chiếc xe không chìm sâu lắm. Cô có thể nín thở tối đa là hai phút. Cô ước gì cô mua được một cái thùng lặn như cái cô sử dụng lần cô và Paul đi Caribbean cách đây hai mùa đông. Nhưng có bao nhiêu lần trong đời bạn làm những việc tương tự thế này? Không bao giờ là câu trả lời duy nhất mà cô có thể nghĩ ra.
Cô nhúng tay xuống nước. Không lạnh lắm. Nó đã ấm suốt ban ngày và nước trên mặt ít ra cũng còn giữ lại chút hơi nóng của nắng. Không khí của đêm 23 tháng 6 hơi lạnh hơn so với bình thường của quãng thời gian này trong năm; một cơn gió thoảng từ hướng bắc. Mặc dù vậy, trước đây Julia đã lặn trần truồng vào ban đêm lạnh hơn thế này.
Cô đứng lên khi Paul đến gặp cô, tay mang theo một gói, anh đặt cái gói xuống bờ gần mép nước. Trải ra trên chiếc khăn lông tắm là cái mặt nạ, ống thở và một cặp chân vịt màu xanh.
“Em biết em đã quên cái gì đó”.
“Cái gì?”
“Bộ đồ tắm”, Julia vừa nói vừa cởi chiếc áo sơ mi may bằng vải bông chéo và chiếc váy jean của cô ra. “Quỷ tha ma bắt!” Cô nói thêm “Không giống như trước đây chúng ta từng làm, đúng không?”
Mùi thịt ngỗng toát ra khắp cơ thể khi cô kéo cái mặt nạ qua khỏi đầu. Cô đút ống thở vào miệng và chĩa cái đèn pin về phía mặt nước.
“Cẩn thận đó cưng”, Paul nói, nhặt cái khăn lên.
“Đây, em nên cầm nó theo”, anh đưa cho cô miếng giẻ dính đầy dầu. “Để chùi sạch những dấu vân tay”.
Julia gật đầu “vâng” và buộc nó quanh cổ tay cô. Rồi cô đi đến chỗ mép nước, ngồi xuống và kéo tiếp đôi giày bơi bằng cao su hình chân vịt lên. Hít một hơi sâu, cô lao xuống nước.
Giữ cái đèn pin ở đằng trước và chĩa xuống nước, Julia bơi chầm chậm khỏi bờ, tìm kiếm xuyên qua làn nước. Cô vẫn giữ mặt mình bên dưới mặt nước và thở qua ông thở. Dưới nước ánh đèn chỉ là một tia rời rạc, phản chiếu cá và thảo mộc bơi ngang qua. Cô hít một hơi bằng miệng và lặn xuống dưới mặt nước, mò tìm đáy hồ. Cô để ý chỗ dốc từ bờ bắt đầu là khoảng hai lăm feet dưới mặt nước. Chiếc xe đâu rồi? Cô nhìn quanh, ánh đèn nhạt dần về phía xa. Cô định quay trở lại mặt nước để lấy thêm không khí, cô đã quay hết ra sau và suýt đánh rơi chiếc đèn pin. Cô không há miệng ra được vì ống thở lấp đầy miệng và đầu trên của nó đã bị bịt lại khi ngập dưới mặt nước. Một cú điện giật tạo cảm giác lạnh lẽo chạy xuyên qua từng tế bào của cơ thể cô. Nó kia rồi, chỉ cách phía sau cô khoảng hai feet và quay lưng về phía bờ. Trông giống như con quái vật biển màu trắng khổng lồ, chiếc xe vắt vẻo trên triền một cái dốc ngược, hai bánh trước mắc trên mép rìa.
Đánh dấu chỗ của mình trong đầu, cố phóng nhanh lên mặt nước để hít một ngụm không khí. Cô ngăn nước lại, há hốc miệng ra nuốt từng ngụm lớn, làm đầy hai lá phổi bằng thứ không khí trong lành mang lại sự sống. Cô thấy Paul từ bờ đang vẫy cô. Cô sợ sẽ đánh mất dấu, vì thế cô phớt lờ anh và lặn xuống dưới trở lại.
Julia theo ánh đèn pin quay trở lại chỗ chiếc xe. Lần này cô đến chỗ cửa sau và dừng lại. Ở đây cô phải cẩn thận bởi vì một cử động nhẹ nhất sai hướng cũng có thể đẩy chiếc xe qua khỏi rìa rớt xuống sâu hơn và không thể lặn được nếu không có thi ết bị lặn. Cô từ từ với tay kéo cái cần gạt lên thì cánh cửa tự bật mở ra và một con cá vược dài chừng hai feet rưỡi, mình lốm đốm lướt qua chỗ cửa mở. Chuyện này có thể là thế nào dây, Julia tự hỏi. Nó phải xảy ra khi chiếc xe va xuống nước. Cánh cửa sau phải không bị đóng chặt, cẩn thận sợ chiếc xe bị lật, cô từ tốn mở cánh cửa ra rộng hơn và chĩa đèn pin vào bên trong.
Về mặt tinh thần, Julia đã tự chuẩn bị cho giây phút này, sẵn sàng đối mặt với điều kinh hoàng mà cô sẽ thấy ở ghế sau của chiếc xe. Nhưng cô không chuẩn bị cho điều cô đang thấy. Cô chĩa ánh đèn khắp bên trong xe, trước lẫn sau. Trống trơn.
“Anh ta đâu rồi?”, Cô hét lên trong đầu.
Anh ta đã rơi qua cái cửa để mở. Julia nhanh chóng tìm cái xác ở khu vực quanh chiếc xe. Không có gì cả. Rồi cô nhận ra mình đang ở rìa của cái dốc dựng. Cô đi đến chỗ mép rìa và chĩa đèn pin xuống khoảng đen. Nếu anh ta ở đó, cô không định tìm anh ta. Sâu quá. Từ trên mép nước thậm chí cô còn không thấy đáy. Đó là chuyện phải xảy ra. Cô nghe được tim mình đập khi trở lên mặt nước để có thêm không khí. Trong khi một đầu của ống thở ló xuyên qua mặt nước, Julia vẫn giữ mặt cô chìm xuống nước và chiếc đèn pin chĩa xuống đáy hồ chứa để cô có thể tiếp tục tìm cái xác. Sau khi hít đầy không khí vào trong phổi, cô quay trở lại chiếc xe.
Lần này cô cẩn thận đi vào trong chiếc xe và tìm ở ghế sau, trên sàn cũng như bên dưới ghế trước, bất cứ nơi nào đồng hồ của cô có thể rớt xuống. Cô sờ xuống dưới ghế sau nhưng vội rụt tay về khi cảm thấy chiếc xe bắt đầu nghiêng về phía trước. Cô lùi ra khỏi cửa sau và tìm ở khu vực bên dưới chiếc xe dọc theo luống đất. Không có dấu vết của chiếc đồng hồ. Cũng có thể nó đã rớt ra ngoài rồi. Nếu vậy cô sẽ không bao giờ tìm lại được nó.
Cô cần thêm không khí để thở vì thế cô bơi trở lại mặt nước. Cô định bơi vào bờ thì nhớ lại mớ giẻ rách trên cổ tay mình. Cô mở nó ra và bơi trở lại chiếc xe xóa sạch mọi dấu vết cho thấy họ đã có mặt ở đó. Cô chùi cái hãm xung sau và khu vực thùng xe, băng ghế sau và cánh cửa nơi cô đã ngồi.
Sau một hồi tìm kiếm cái đồng hồ khá lâu, Julia định trở lên mặt nước thì một ý định lóe ra. Cô vọt ra khỏi nước như một con hải cẩu, đớp không khí. Cô hít một hơi dài khác và trở lại chỗ chiếc xe. Bơi quanh đuôi xe, cô chống người xuống đáy hồ, một chân cô đẩy bên dưới cái hãm xung. Không mất công nhiều để cho chiếc xe nghiêng về phía trước rồi từ từ tuột qua khỏi mép rìa và biến mất dưới vực sâu. Bụi đất và những mảnh đổ nát quay cuồng quanh Julia khi cô nhìn theo chiếc xe trắng khuất dần. Khi bơi trở lại bờ, Julia suy gẫm điều cô đã làm và tự hỏi tại sao mình làm thế. Việc không tìm ra xác chết đã ném cô vào một trạng thái bối rối. Làm thế nào gọi cảnh sát bây giờ. Cô sẽ nói gì với họ? Có một cái xe ở đáy hồ chứa mà cô đã đẩy xuống. Có một xác chết trong đó, nhưng bây giờ nó đã biến mất. Xin lỗi.
Lúc lên bờ cô rùng mình ớn lạnh, những mâu thuẫn đan xen nhau về việc phải làm gì đã làm cho cô đau nửa đầu. Paul vội vàng quấn cái khăn lông tắm quanh Julia và ôm chặt cô.
“Lạy Chúa, cưng à, chuyện gì mà lâu thế?”
“Anh ta không có ở đó”. Julia nói, răng đánh lập cập. Giờ này không khí ban đêm chừng như lạnh hơn nhiều so với lúc cô mới xuống nước lần đầu.
“Em nói gì thế?”
“Cái xe. Nó trống rỗng”.
“Anh không hiểu”, Paul nói, nhìn chằm chằm ra chỗ hồ nước.
“Cửa sau mở. Anh ta đã tuột ra”.
“Nhưng tất cả các cửa đã đóng rồi”.
“Em thấy một cái cửa mở”.
“Còn cái đồng hồ thì sao?”
“Mất rồi”
“Không có đồng hồ. Không có xác chết. Ôi trời ơi”.
“Em đã xóa hết những dấu vân tay”.
“Tốt lắm”.
“Em còn làm được một việc nữa”.
“Gì thế?”
“Chiếc xe ở trên một cái gờ đá ngầm, em đẩy nó xuống”.
“Hay đó. Thế em đã thay đổi ý định về việc gọi cảnh sát chưa?”
“Em không chắc”, Julia nói, cô kéo váy lên và tròng cái áo sơ mi bằng vải bông chéo vào.
“Không chắc? Cưng à. Chúng ta thoải mái về nhà đi”.
“Sao? Chỉ vì cái xác anh ta không có trong xe à? Nếu nó nằm dưới đáy hồ chứa thì sao?”
“Thế ư? Nào, có thể cái đồng hồ của em cũng ở dưới đó”.
Julia gài nút áo, nhặt đôi ủng lên và đi bộ chân trần về phía chiếc Buick. Cô mở cửa bên phía tài xế và ngồi vào sau tay lái. Paul gom nhặt đồ phụ tùng của ống thở và cất chúng trở lại trong thùng xe trước khi vào xe.
“Tất cả những điều anh định nói là chúng ta chỉ nên chờ hai ngày nữa”.
“Vì sao nào?”
“À, trước hết nếu không có cái xác, có thể có một tội ác, đúng không? Thậm chí anh ta chưa chết thì sao nào?”
“Lại còn thêm một lý do nữa để đến cảnh sát”.
“Không. Em hãy suy nghĩ chuyện này đi”. Paul nói. “Cứ cho rằng gã đó bất tỉnh suốt thời gian chúng ta ở đó. Nếu anh ta còn sống và đi đến cảnh sát, thì người duy nhất mà anh ta giao nộp cho cảnh sát là Lizzie, và có thể là John nữa nếu anh ấy theo cách nào đó có liên quan. Nhưng không phải là chúng ta, chúng ta chỉ là những kẻ tình cờ đi ngang qua”.
“Lời nói là những nhân chứng”.
“Những nhân chứng?” Paul cười “Anh tin từ đúng nhất là tòng phạm. Anh có giúp phần nào, nhớ không? Vì thế em không thể đến cảnh sát ngay bây giờ dẫu cho anh ta có còn sống đi nữa”.
“Em chỉ nói là cô ta ép anh. Anh không có sự lựa chọn nào khác”.
“Thế không ổn đâu. Được rồi, Cô ta chĩa súng về phía chúng ta rồi đe dọa tự tử nếu chúng ta không giúp cô ta đẩy cái xe xuống nước. Đây là rắc rối của việc em gọi cảnh sát. Tuy nhiên lời lẽ chúng ta chống lại lời Lizzie. Nếu anh ta chết, đang ở dưới đáy hồ và họ kéo anh ta lên thì chúng ta sẽ bị kết tội tòng phạm sau sự việc đó hoặc một việc gì đại loại như vậy chỉ vì làm sao mà chúng ta biết được chuyện gì đã xảy ra nếu chúng ta không có mặt ở đó. Đúng không? Bây giờ nếu có một phép lạ nào khiến anh ta sống sót, thì chúng ta nên để mặc cho số phận đưa đẩy. Đó là tất cả những điều anh muốn nói”.
“Thế thì có lẽ em nên gọi cho Lizzie”, Julia nói, “Nói cho nó biết có lẽ anh ta còn sống”.
“Tại sao em muốn làm chuyện đó?”
“Sao nào?” Julia hỏi một cách ngờ vực, “Để cho nó biết có thể nó đã không giết ai hết. Em chắc rằng nó rất muốn biết”.
“Em nghĩ Dizzie Lizzie sẽ phản ứng thế nào khi em kể cho cô ấy nghe em trở lại chỗ hồ”.
“Nếu em kể cho nó nghe về chiếc đồng hồ nó sẽ hiểu thôi”.
“Chúng ta sẽ suy nghĩ về chuyện này nhé, được không? Chúng ta biết được điều mà Lizzie không biết. Có lẽ anh ta không chết. Có lẽ bằng cách nào đó anh ta đã thoát ra rồi. Anh nghĩ anh ta đã làm mồi cho cá. Nhưng điều chính yếu là xác chết không còn trong xe. Dù sao đây cũng là cách anh hình dung ra. Cô ta chĩa súng vào chúng ta. Anh không biết em thì sao nhưng anh gần như vãi ra trong quần. Anh nói là chúng ta cứ để cho cô ta bồn chồn lo lắng một thời gian đi. Em biết đó. Chỉ vài ngày thôi. Nhưng đây mới là điều chính yếu. Họ đã lấy đi của anh chàng đó thứ gì đấy. Tiền. Ma túy. Hoặc bất cứ thứ gì. Và đó là lý do cô ta không muốn gọi cảnh sát. Bây giờ em biết thực sự điều gì làm anh vãi đái chưa?”
“Điều gì?”
“Họ không định chia cho chúng ta bất cứ thứ gì họ lấy của anh ta ngay cả khi chúng ta đã giúp họ”.
“Dù là thứ gì đi nữa em cũng không cần. Anh nên tự xấu hổ với bản thân mình khi suy nghĩ như vậy”.
“Được thôi, còn chuyện này thế nào? Chúng ta chỉ dạy cho cô ta một bài học nhỏ không nên coi thường bạn bè”.
“Paul, em không biết đâu. Anh đang bắt đầu có vẻ giống nó rồi. Chuyện này không thể là về Lizzie. Chuyện này là về một tên trùm nào đó mà xác anh ta có thể đang nằm dưới đáy hồ bởi vì chúng ta không có can đảm đương đầu với nó. Em nói chúng ta gọi cảnh sát, không xưng tên họ ra nếu cần thiết và nói với họ chúng ta thấy một chuyện đáng ngờ ở bờ hồ. Thế thôi. Để họ tìm chiếc xe và cái xác nếu có. Em chỉ không muốn bỏ qua những gì đã xảy ra Paul ạ. Nếu anh ta cũng có một gia đình thì sao nào? Không ai có quyền với những thứ anh ta có”.
“Được rồi. Nhưng không phải bây giờ. Hãy để vài ngày nữa”.
“Sao cơ?”
“Để đề phòng, em biết rồi đó, anh ta đã làm việc đó”.
“Một ngày. Thế đủ rồi. Và em sẽ gọi”.
“Còn Lizzie thì sao? Em có kể cho cô ta nghe chuyện mình quay trở lại không?”
Trước khi trả lời, đầu Julia lại rực lên những chuyện kinh tởm mà Lizzie đã làm khi hai người là bạn tốt của nhau. Một sự cố hiện ra trong đầu, đó là lần Julia cầm nhầm xâu chuỗi hạt trai của một bạn gái khác về nhà sau giờ thể dục. Không hiểu vì sao chiếc vòng cổ đó bị vướng vào gáy sách lò xo của Julia mà cô không phát hiện cho tới khuya khi cô làm bài ở nhà cùng Lizzie. Julia muốn gọi điện thoại cho cô gái, tên cô ấy là Brenda gì đó và nói cho cô ấy biết mình đã tìm được xâu chuỗi, nhưng Lizzie bảo cô đừng lo lắng về việc đó. Chỉ cần ngày hôm sau đưa lại cho bạn ấy là được, nóng vội làm gì. Julia nghe theo Lizzie mặc dù cô nghĩ rằng tốt nhất là kể cho Brenda ngay đêm đó. Hôm sau Julia trả xâu chuỗi lại cho Brenda ở trường, cô để ý thấy những vết thâm tím trên mặt và hai tay của bạn. “Chuyện gì xảy ra vậy?” Julia hỏi. Mắt Brenda đầy lệ và cô bắt đầu nói: “Tớ không được phép mang xâu chuỗi của mẹ đến trường vì đó là vật gia bảo. Khi tớ bảo bố tớ đã làm mất xâu chuỗi thì bố đánh tớ. Mẹ tớ phải kéo ông ra chỗ khác, bạn biết không, đấy là ngọc trai thật đó”. Julia nhớ lại tia nhìn lạ lùng trong mắt Lizzie khi nghe câu chuyện của Brenda. Đó là tia nhìn mà không bao giờ Julia quên được bởi vì nó không đúng chỗ, trong khi Julia cảm thấy tội lỗi thì Lizzie chừng như lại thấy thú vị trước sự không may của cô bạn đáng thương. Sau đó thì Julia bắt Lizzie phải đối chất. Lời Lizzie vang lên trong đầu cô. “Này, ít nhất nó cũng có một người cha. Thế lâu lâu ông ta đánh, nó thì sao? Tớ thì bị quất mạnh bất cứ ngày nào trong tuần, so với những gì tớ bị thì điều đó chẳng là gì cả. Cậu có biết chuyện vụn vặt thì như thế nào không? Còn tệ hơn gấp mười lần”.
“Em sẽ đi đâu đây?” Paul hỏi.
“Em xin lỗi, Em chỉ nhớ lại điều Lizzie đã nói. Anh có lý. Nó quá khó lường. Em sẽ không nói gì cho nó biết trong một ngày, nhưng chúng ta cũng phải thật cẩn thận. Nếu nó nghi ngờ chúng ta giấu nó chuyện gì, thì không biết được những gì nó có thể làm”.
Bỗng dưng có tiếng sột soạt từ đám cây cối ở gần bờ. Paul nhìn về hướng đó và nghĩ rằng anh thấy cái gì đó di chuyển. “Chúng ta có thể ra khỏi đây không?”
Julia bật lửa lên, một con hươu con và mẹ nó bước ra khỏi bụi rậm, chúng chạy mất hút vào trong màn đêm. Julia mỉm cười và quay trở lại bờ hồ. Khi cô chạm vào thắng xe, “Khoan đã”, cô nói. “Ra mau?”
“Gì nữa đây?”
“Chúng ta phải xóa hết dấu bánh xe”.
“Ồ đúng rồi”, Paul nói. Anh ra khỏi xe và tìm một nhánh cây dùng làm que cào. Khi anh tìm được nhánh, cây thì Julia bắt đầu lui xuống đường. Paul theo sau, kéo lê nhánh cây lên lối đi trải sỏi để xóa vết xe đi. Khi họ đến đường cao tốc, Paul quăng cái cây vào một bụi rậm bên đường và trở lại xe. Cánh cửa đóng lại, Julia nhấn ga và họ chạy thục mạng.
Trở lại chỗ mấy bụi cây, gần chỗ Paul quăng nhánh cây, ở khu vực cây mọc nhiều dọc theo đường cao tốc kế hồ chứa, có dấu vết của một vật hoặc một người bò trên đất. Ánh trăng chiếu trên những giọt nước nho nhỏ và cái ẩm ướt còn sót lại trên những chiếc lá và cuống hoa giờ cong lại hoặc vỡ ra và bị đè xuống mặt đất. Một số giọt nước thì sẫm và đặc hơn các giọt nước khác - một chất gì đó đặc hơn nước.